Kẹo Ngọt

Chương 4: “Cháu phải gọi là chị đấy.”




Minh Hạnh ngồi trong phòng một hồi, tâm tình hẵng còn thấp thỏm.

Cô lấy điện thoại ra xem tin tức Wechat.

Wifi ở thị trấn không mạnh lắm, dung lượng 3G tháng này của cô lại không còn nhiều, chỉ có thể dùng tiết kiệm, cùng lắm là chát chít hoặc tìm kiếm thông tin mà thôi.

Trùng hợp nhìn thấy Kiều Kiều gửi ảnh qua cho cô.

Nướng BBQ các kiểu, rồi là lẩu, chụp nhìn ngon muốn chết.

Nhậm Kiều Kiều: 【Cục cưng Minh Hạnh, muốn ăn không?】

Minh Hạnh lướt hết bên dưới, thành thật trả lời: 【Muốn.】

Nhậm Kiều Kiều: 【Cố gắng lên nghe chưa, bao giờ về chị đây sẽ mời cậu ăn hết!】

Nhậm Kiều Kiều thật sự rất hào phóng, mỗi lần mở miệng đều cậy quyền áp người vậy đấy.

Minh Hạnh qua quýt kể cho cô ấy những chuyện xảy ra trong ngày đầu đi làm hôm nay.

【Thật tình là rối tung rối mù cả lên, cậu không thể tưởng tượng được lúc đó mình suy sụp biết nhường nào đâu.】

【Mình nghĩ là tháng này của mình toang chắc rồi, dạy không nổi nữa.】

Nhậm Kiều Kiều: 【Vậy cậu hung dữ lên chút đi.】

【Nếu theo tình hình này thì vấn đề hàng đầu chính là kỷ luật, rồi mới đến dạy học. Cậu chấn chỉnh quy củ của bọn nhỏ trước mới dễ triển khai bước tiếp theo.】

Nói nghe dễ lắm.

Minh Hạnh nghĩ, sao cô lại không biết vấn đề này chứ? Nhưng cô bẩm sinh không hung dữ được, giả vờ xụ mặt còn được, chứ còn thật sự nổi giận thì cô bó tay.

Minh Hạnh thở dài: 【Chắc phải tiếp xúc thêm hai ngày nữa xem sao, biết đâu sau này sẽ tốt hơn.】

Không nói đến chuyện này nữa, Minh Hạnh lại có việc cấp bách hơn muốn bàn với Nhậm Kiều Kiều.

【Không phải vì mình không có chỗ ở nên mới ở nhờ nhà người khác à? Vốn dĩ tính tình của bà cụ ở đây rất tốt, mình ở cũng ổn áp nữa, nhưng mà ban nãy…】

Chuyện Minh Hạnh muốn kể khá dài, cô định ghi âm gửi qua, nhưng ngón tay vừa ấn vào mục ghi âm thì dừng lại, rồi buông lỏng.

Thôi đánh chữ tiếp vậy.

Minh Hạnh lại nói ngắn gọn đơn giản chuyện vừa xảy ra.

【… Trước đây mình từng nghe người khác nói, cậu ấy là một tên thiếu niên bất lương, nhiều khả năng là loại người hút thuốc uống rượu đánh nhau đấy.】

【Nhưng mà cậu ấy thật sự rất đáng sợ và hung hãn, nhìn biểu hiện của cậu ấy chắc là không thích mình ở lại đây. Cậu nói xem, mình có nên chủ động dọn đi không?】

Nhậm Kiều Kiều: 【Dọn! Cần phải dọn!】

Cô ấy vừa nghe thôi đã thấy sốt ruột, không khỏi lo lắng cho Minh Hạnh rồi.

Tính cách của Minh Hạnh lúc nào cũng ôn hòa, đã vậy còn được người nhà bảo bọc từ nhỏ nữa. Cô rất hiếm khi tiếp xúc với người xấu, hay trải qua những chuyện xấu.

Cũng rất dễ bị người khác bắt nạt.

Nhậm Kiều Kiều: 【Cậu phải cảnh giác tên côn đồ kia, không chừng cậu ta sẽ làm ra mấy chuyện gì đấy, nhất định phải cách xa cậu ta ra, càng xa càng tốt!】

Trước màn hình Minh Hạnh gật đầu liên tục: 【Ừm ừm, mình biết rồi.】

Cô cũng rất sợ.

【Ngày mai mình đi tìm hiệu trưởng để bàn bạc xem còn nơi nào khác có thể ở không, nếu thật sự không có thì mình nằm đất trong văn phòng cũng được.】

Nhậm Kiều Kiều nghe mà đau lòng.

Khó khăn lắm trường mới cho nghỉ sớm, thế mà Minh Hạnh nhất quyết phải theo đoàn giáo viên chi viện. Giờ lại gặp phải một núi chuyện, rất có thể tới nhà còn không có mà ở.

Nhưng đi cũng đã đi rồi, nói nhiều nữa cũng vô dụng.

Nhậm Kiều Kiều: 【Cậu phải luôn giữ cho điện thoại có thể gọi được đấy, xảy ra chuyện gì thì gọi cho mình. Ai dám ăn hiếp cậu, bà đây có bay cũng phải bay đến chém chết nó!】

Bà nội Trình gọi Minh Hạnh xuống ăn cơm chiều.

Minh Hạnh hơi do dự, không muốn ra ngoài nhưng lại cảm thấy như thế không hợp lẽ lắm.

Trước đó, cô từng nói với bà Trình rằng cô có thể tự giải quyết vấn đề ăn uống cá nhân, nhưng bà nội Trình một hai cứ muốn cô cùng ăn.

Nếu đã vậy, Minh Hạnh nghĩ mình nên gửi bà tiền cơm, chứ đâu thể ăn không mỗi ngày như vậy được.

Nhưng bà nội Trình lại không cần.

Bà bảo đồ ăn đều là đồ nhà làm, gà vịt nhà nuôi, không tốn bao nhiêu. Đương nhiên, bà cũng không chịu lấy tiền của cô.

Lúc này, Minh Hạnh thật sự không muốn ra ngoài, bởi vì cô biết, ngoại trừ bà nội Trình vẫn còn có mặt người khác nữa.

Bà nội Trình gọi cô một hồi lâu.

“Bà nấu nhiều món lắm này, không ăn là phí lắm đó.” Bà nội Trình khuyên cô, “Mau ra nào, chờ thêm chút nữa đồ ăn nguội lạnh hết.”

Rốt cuộc, Minh Hạnh vẫn nghe lời bà nội Trình, đi ra ngoài.

Quả nhiên, trên bàn ăn còn một người khác.

Minh Hạnh không dám nhìn thẳng hướng đó, chỉ liếc trộm bằng khoé mắt, một hình bóng mơ hồ xuất hiện trong mắt cô.

“Minh Hạnh qua bên đây ngồi này.” Bà nội Trình kéo Minh Hạnh đến ngồi bên cạnh bà.

Trước mặt là bát đũa đã được dọn sẵn.

Bà nội Trình cười đến là vui vẻ, cả chiều hôm nay, khóe miệng của bà chẳng hề xụ xuống lần nào.

“Hai đứa vẫn chưa làm quen với nhau đúng không? Đây là cô giáo Minh Hạnh.”

“Còn đây là cháu trai của bà, Trình Phóng.”

Dứt lời, bà nội Trình dừng lại một lát rồi cười nói với Trình Phóng, “Minh Hạnh lớn hơn cháu một tuổi, cháu phải gọi là chị đấy.”

Lời còn chưa dứt, Trình Phóng đã cười nhạt một tiếng.

Cái điệu vô cùng khinh khỉnh.

Còn chị cơ à, đúng là không biết xấu hổ cùng cực.

Bảo anh gọi “chị”, cô ta không sợ bị giảm thọ sao.

Minh Hạnh đưa mắt nhìn bà nội Trình, miễn cưỡng nở một nụ cười cho qua chuyện.

Khí thế của anh quá đáng sợ, khiến người ta vô thức lạnh hết sống lưng, Minh Hạnh cảm thấy rất mất tự nhiên, không muốn ăn uống chút nào.

“Ăn thôi, mỗi người một cái đùi gà.” Bà nội Trình gắp mỗi cái đùi vào chén của hai người.

Biết thừa cái nết của cháu trai nên bà nội Trình cũng không nhiều lời, chỉ liên tục bảo hai người dùng bữa.

Người già lớn tuổi thích nhất là được nhìn thấy người trẻ ăn cơm mình làm, ăn vừa nhiều vừa tấm tắc khen, đấy mới là niềm vui thật sự ấy mà.

Tóm lại, bữa ăn này, Minh Hạnh ăn mà khó chịu trong lòng.

Toàn bộ quá trình thật dày vò người khác, cô còn chẳng biết mình đang ăn cái gì, ăn nhiều hay ít, chỉ biết là tay cầm đũa cứng đờ cả rồi.

Cuối cùng cũng ăn xong.

Lúc này, bên ngoài có người tìm bà nội Trình, hình như muốn mượn gì đấy.

Bà nội Trình đáp lời, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Vì thế, trong nhà chỉ còn lại hai người Minh Hạnh và Trình Phóng.

“Cô có thấy cô rất phiền phức không hả!” Trình Phóng bực bội ném đôi đũa xuống mắng nhiếc: “Cô ở lại nhà tôi, còn bắt bà tôi hầu hạ cô mỗi ngày đấy à?”

Bàn tay ném đôi đũa hiện lên trong mắt cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu lúa mạch khoẻ khoắn.

Trong khoảnh khắc đó, chỉ có một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô: Đây là đôi tay rất đẹp.

“Nói coi, bị câm hả?” Tính tình của thiếu niên kia quả thật cáu kỉnh.

Minh Hạnh đặt đũa xuống, vô thức ngẩng đầu lên.

Rồi lập tức sửng sốt.

Thiếu niên sở hữu ngũ quan rất đẹp, đôi mắt hàm chứa sự giận dữ, tối đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy, toàn thân tràn ngập sự ngông cuồng không thể nén được.

Không giống tên côn đồ xăm mình, kiêu căng ngạo mạn mà Minh Hạnh tưởng tượng chút nào.

Bình tĩnh nhìn lại thì đúng là Minh Hạnh chưa bao giờ được thấy gương mặt nào điển trai như vậy ngoài đời thật.

Thậm chí minh tinh trên TV mà đứng cạnh anh cũng phải lép vế đôi phần.

Sau khi sững sờ một lát, cô mới phản ứng lại, nói: “Ngày mai tôi sẽ đi tìm chỗ khác ở rồi dọn ra ngoài.”

Cô không thể nói là đi ngay hôm nay được, mặc cho anh muốn đuổi người đến chừng nào, cô cũng không được kích động.

Bây giờ có đi cũng chẳng biết đi đâu, cô không cần tự làm khổ mình như vậy.

Trong đôi mắt trong veo của cô là sự tha thiết chân thành, môi hơi nhấp, dáng vẻ này tựa như đang nói với người đối diện rằng: cô đang nói thật.

Cô không hề nói dối đâu.

Trình Phóng dời mắt đi, mắng thầm một câu, trong lòng càng thêm bực dọc.

Mẹ nó, anh cứ tưởng là ả mặt dày nào, ai ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy, còn là giáo viên nữa chứ, nom rõ là yếu đuối.

Anh đứng thẳng dậy.

“Đi nhanh nhanh là được.”

Để lại những lời này, anh xoay người ra khỏi cửa.

Hình như là vì nghe thấy người bên ngoài đang nói chuyện với bà nội nên anh mới đi ra xem thế nào.

Minh Hạnh chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng lập tức chùn xuống.

Cô còn nơi nào để đi đây? Chẳng lẽ cô phải thật sự ngủ dưới đất trong văn phòng ư?

Sáng sớm, Trình Phóng ra ngoài.

Thằng nhóc Doãn Hạo kia vừa trở về đã bị ba cậu ta tẩn, nhốt cả ngày trời. Sáng sớm nay nhân lúc ba ngủ, cậu ta mới chuồn sang đây.

“Anh Phóng, anh nói xem, bây giờ anh mới quay lại, định làm gì chưa?”

“Không thì kiếm công việc nào đó để kiếm sống đi.”

“Trước kia ba em nói nhà kia có một tiệm sửa xe đang chiêu mộ học viên, em nghĩ mình có thể tới thử xem sao.”

Trình Phóng không thèm để ý, chỉ nhìn về phía trước.

Một hồi lâu, anh nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, chễ giễu: “Coi bộ mày bị đánh cho khôn ra rồi.”

Doãn Hạo cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

“Cũng không hẳn…chủ yếu là em suy nghĩ thấy ba em mắng cũng đúng, không thể tụt dốc như thế mãi được.”

Lần này Doãn Hạo liều chết chuồn ra đây, chính là muốn nói chuyện này với Trình Phóng.

Nhưng cậu phát hiện tâm tư của Trình Phóng không ở đây.

Cả buổi sáng, anh chỉ nhìn chằm chằm phía trước, Doãn Hạo cũng không kìm được tò mò, nhìn theo.

Có thấy gì đâu.

Nhớ đến lý do khiến Trình Phóng quay về lần này, cậu bèn chuyển đổi chủ đề, hỏi: “Anh Phóng, anh thật sự muốn đuổi cô giáo viên kia đi à?”

“Em nghe phong thanh là cô ta không có chỗ ở thật đấy, hiệu trưởng cũng hết cách nên mới tìm đến nhà anh. Nếu anh muốn đuổi người đi thật thì e là cô ta phải ngủ ngoài đường rồi.”

“Liên quan gì đến tao.” Trình Phóng cười lạnh: “Cô ta thích ở đâu thì ở, chỉ cần đừng ở nhà tao, làm tao gai mắt là được.”

Hôm qua không đuổi Minh Hạnh ra đường là anh đã nhân từ rồi đấy.

Hai người đang nói chuyện, đoạn đường phía trước có một bóng người đi đến.

Một cô gái vận chiếc váy trắng, bước ra từ nhà của Trình Phóng.

Là Minh Hạnh.

Đường hơi khó đi, cô mang một đôi giày thể thao trắng, nâng làn váy lên đi rất cẩn thận.

Gió sớm ban mai nhẹ thổi, gò má ửng hồng được hơi ấm của ánh mặt trời chiếu rọi, sa vào đáy mắt trong veo mà lấp lánh. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, họ vừa vặn thấy được gương mặt của cô.

Một thoáng thất thần, hô hấp của Doãn Hạo bỗng khựng lại. Dù cách xa bao nhiêu, cậu vẫn có thể cảm nhận được sắc đẹp chấn động lòng người của cô gái nọ.

Đây là tiên nữ hả trời?

“Anh… anh Phóng, cô giáo xinh như vậy, anh nỡ thẳng tay đuổi người ta thật sao?”

Người này mà ở nhà cậu ta, cậu ta nhìn thôi cũng thấy vui rồi, hầu hạ bằng mọi giá luôn ấy chứ.

Nhưng người ta xinh hay không xinh… Trình Phóng chẳng hề để ý.

Thằng Doãn Hạo này quá non.

“Thoạt nhìn cô ấy cũng sàng sàng tuổi em nhỉ.” Doãn Hạo lại nói.

Cậu ta vừa nói, tầm mắt vừa chăm chú dõi theo Minh Hạnh, nhìn chăm chú vào hình bóng của cô đi hết con đường phía trước. Không hiểu vì sao, cậu chẳng thể dời mắt đi được.

Đúng lúc này, không biết Minh Hạnh dẫm phải thứ gì đó, đột nhiên trẹo chân, cả người liền đứng không vững, ngã phịch xuống mặt đường.

Đường này vốn đã khó đi, không những hẹp mà còn dốc nữa, nếu không đi quen sẽ dễ bị té ngã.

Chỉ là người trong trấn đi đã nhiều năm rồi, nên hình thành thói quen thôi.

Cô bị dập đầu gối.

Lúc ấy, hốc mắt Minh Hạnh đỏ lên.

Đau quá, lần này thật sự đau quá đi mất.

Trên mặt đất đều là đất đá gai góc.

Cô không nhìn cũng biết, đầu gối bị trầy rách rồi.

Cô thút thít, tự nói với lòng mình, phải đứng dậy đi học ngay, tuyệt đối không được lộ ra dáng vẻ chật vật.

Trình Phóng nhìn mà phát chán, định bụng xoay người bỏ đi.

Nhưng anh chỉ vừa cử động, bước chân đã khựng lại, khóe mắt lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì mà quay trở lại.

Minh Hạnh đã tiếp tục đi về phía trước.

Chiếc váy trắng chiết eo vừa vặn tôn lên vòng eo thon thả, làn váy khẽ lay, bước chân nhẹ chậm rãi. Cô chịu đựng cơn đau, đến khi tới được đoạn đường bằng phẳng hơn, cô dần chuyển sang chạy bước chậm.

Rất nhanh, hình bóng ấy khuất khỏi tầm mắt.

Rõ ràng người đã đi xa, nhưng không hiểu sao, hình bóng vừa rồi vẫn đọng trong đôi mắt.

Đồng tử của Trình Phóng lạnh đi, khóe môi mấp máy, mắng thầm: “Đờ mờ.”