Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 528




Chương 528:

 

“Ông nói chuyện sạch sẽ chút” Có người bênh vực Đường Ninh cảnh cáo nói, vốn dĩ trong lòng không vui, lại phải đưa Đường Huyên trở lại vị trí đó, bây giờ Đường Ninh còn bị làm nhục, bọn họ có thể không kích động sao?

 

“Nếu như ông nội đã có quyết định, vậy thì các vị, ngày mai gặp lại!”

 

“Ngày mai gặp ai, còn chưa chắc. Chủ tịch chỉ có mình cô là cháu gái?” Có người trước khi rời đi khinh thường khẽ nói với Đường Huyên, tuy nhiên những lời này lại đánh trúng tâm tư của Đường Huyên.

 

Thật ra, trong lòng Đường Huyên rất rõ, muốn thật sự tạo dựng được uy tín trước mặt các đổng sự trưởng thì phải lấy ra được thành tích, néu không giải quyết được chuyện Thụy Sĩ lần này, cho dù tạm thời giữ chức tổng giám đốc thì cũng giống như trước. Không có cách nào khiến mọi người tin phục.

 

Về phần Đường Ninh, gia nhập làng giải trí đã gần mười năm, nhất định không biết gì về kinh doanh, nên cô ta không cần lo lắng Đường Ninh sẽ tạo ra thành tích trước cô ta.

 

Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như. vậy, không phải Đường Ninh một sớm một chiều có thể so sánh được.

 

Hạ Ngọc Linh, thật sự phải cảm ơn sự hi sinh của bà mới có được thành quả như hiện tại!

 

Đường Huyên nghĩ thầm.

 

Mười giờ tối, chuyên bay của Hạ Ngọc Linh đúng giờ đáp xuống Thịnh Kinh, mà người Mặc Đình cử đi tiếp ứng cũng bảo vệ Hạ Ngọc Linh rất chặt chẽ. Cho dù trực tiếp ra khỏi sân bay cũng hoàn toàn không bị phát hiện.

 

Bốn mươi phút sau, Hạ Ngọc Linh bước vào Khải Duyệt Đề Cảnh, nhìn thấy Đường Ninh, bà lập tức vươn tay ôm lấy cô.

 

Mặc dù bà biết không chút sơ hở, nhưng nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.

 

“Mẹ, gan mẹ cũng lớn quá.” Đường Ninh biết toàn bộ quá trình của vụ bắt cóc và cũng biết Hạ Ngọc Linh đã mạo hiểm rất lớn.

 

*Bây giờ không phải không có chuyện gì sao?” Hạ Ngọc Linh cởi áo choàng, xoay một vòng trước mặt Đường Ninh, tỏ ý một cọng tóc cũng không hao tổn, “Mặc Đình làm việc, lế nào con còn không yên tâm?

 

Đường Ninh hít sâu một hơi, sau đó kéo Hạ Ngọc Linh ngồi xuống sô pha.

 

“Đường Huyên bên đó, hiện tại là tình huống gì?”

 

“Cô ta đại khái cho rằng ngày mai ông nội sẽ tuyên bố cô ta tạm thời giữ chức tổng giám đóc, hiện tại có lẽ đang vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào để lập công, xoay chuyển dự.

 

án hợp tác với Thụy Sĩ.” Đường Ninh bình tĩnh trả lời.

 

Hạ Ngọc Linh nghiêm túc nhìn đôi mắt giống ngọc bích của Đường Ninh, đôi mắt này như mang theo linh tính, khiến bất cứ ai trong đôi mắt ấy cũng không thể che giấu được. Cô quá am hiểu suy đoán tâm tư của người khác, thậm chí nhiều lúc, chỉ là nhìn thấu mà không nói toạc ra.

 

“Vậy con định làm thế nào?”

 

“Ông nội tiến cử một thư ký cho con. Con nghĩ, tạm thời để người này thay con đứng ra giải quyết mọi chuyện, đến lúc cần thiết con sẽ lại xuất hiện.” Đường Ninh cẩn thận nói: “Còn về bên Thụy Sĩ, con đã gọi cho đối phương không dưới bốn mươi cuộc, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa nhận máy, con sẽ tiếp tục cố gắng.”

 

Lúc này, sự chân thành là điều quan trọng nhất, mà kiên trì không từ bỏ là sở trường của Đường Ninh.

 

“Con có nắm chắc không?” Mặc dù Hạ Ngọc Linh tin tưởng vào thực lực của Đường Ninh, nhưng rốt cuộc quản lý Đường Thị lâu như vậy, bà cũng hy vọng là không có chút sơ hở nào.

 

“Mẹ, hãy tin con, đêm nay mẹ ở đây ngủ đi, phòng khách đã dọn dẹp xong cho mẹ rồi.”

 

Hạ Ngọc Linh trong một hai ngày ngắn ngủi đã trải qua quá nhiều biến cố lớn, đương nhiên tinh thần của bà đang ở trạng thái mệt mỏi, nên cũng không phản bác lại Đường Ninh, trực tiếp đứng dậy đi đến phòng khách mà Đường Ninh nói.

 

Đường Ninh nhìn bóng dáng Hạ Ngọc Linh biến mắt, sau đó cầm điện thoại lên tiếp tục gọi, nhưng đầu dây bên kia không hề trả lời, cho đến hai tiếng sau, vì mang thai nên Đường Ninh ngủ gục trên ghế sô pha. Mặc Đình từ phòng sách đi ra, nhìn thấy Đường Ninh dựa vào sô pha, lập tức tiến lên đặt cô nằm ngang, đồng thời cầm lấy điện thoại di động trên tay cô tiếp tục gọi.

 

Hạ Ngọc Linh nhạy cảm nhận ra tiếng động trong phòng khách, nhưng lúc đó đã là ba giờ sáng. Hạ Ngọc Linh không yên tâm, bà nhẹ nhàng đứng dậy đi tới phòng khách, chỉ thấy Mặc Đình đang một bên dựa vào sô pha canh giữ cho Đường Ninh ngủ, một bên không ngừng ấn điện thoại.

 

Hạ Ngọc Linh sửng sốt không dám nhúc nhích, bà chỉ cảm thấy đời này Đường Ninh có thể gả cho một người đàn ông như vậy, thật sự là may mắn của cô.

 

Mặc dù Đường Ninh bình thường rất yêu Mặc Đình, nhưng so với những gì Mặc Đình làm cho cô ở nơi không nhìn thấy, Hạ Ngọc Linh cảm thấy bà có chút đau lòng đứa con rễ này.