Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 540




Trời ơi…

 

Bà ta bây giờ mới biết Mặc Đình đáng sợ đến cỡ nào.

 

Điều quan trọng nhất là Đường Huyên vẫn muốn đấu với Đường Ninh, nếu Mặc Đình sớm đã biết chuyện của bệnh viện, vậy Đường Huyên nhất định cũng nằm trong tay Mặc Đình, cô ta còn muốn ngồi lên vị trí cao của Đường Thị?

 

Đường Huyên, cứ chờ xem cô có kết cục gì.

 

Sau khi chuyện của Trọng gia được xử lý xong xuôi, Mặc Đình chỉ là nghe một cái kết quả, sau khi biết mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, anh chỉ nói một câu với vị luật sư: trẻ: “Đợi mua lại cổ phần của Trọng gia xong, sẽ bán cho đối thủ của Trọng gia.”

 

Tin rằng kiểu tra tắn này có thể khiến người của Trọng gia bức điên!

 

Vì đứa con của anh và Đường ninh, anh không đuổi cùng giết tận.

 

Mặc Đình cho rằng trong chuyện này anh đã để lại con đường sống và ranh giới cuối cùng rồi…

 

Lưu lại đường sông …

 

Nếu những người trong nhà họ Trọng biết đây là Mặc Đình gọi là lưu lại đường sống, không biết nên khóc chết hay cười chết?

 

Thời gian mấy ngày vừa qua, nhưng Hạ Ngọc Linh vẫn không có tin tức gì, Đường Thị dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc đại diện vẫn duy trì ổn định, mà lúc này ông cụ Đường cũng từ “Thụy Sĩ” trở về không thành công mà lui.

 

Nhìn thấy ông cụ mệt mỏi bước vào nhà, Đường Huyên nắm lấy cơ hội, không nói một lời rưng rưng nước mắt quỳ trước mặt ông.

 

“Tiểu Huyên, con làm cái gì vậy?” Ông cụ Đường vội vàng cúi người hỏi.

 

“Ông nội, đại hội cổ đông của Đường Thị lần này, con lại bị vượt qua rồi. Con cũng không phải thực sự muốn trở thành cái gì tổng giám đốc đại diện. Con chỉ là lo lắng về những khó khăn mà Đường Thị gặp phải. Ông nội, ông đừng trách con.” Thái độ của Đường Huyên nhận lỗi vô cùng thành khẩn.

 

“Con cũng là lo lắng cho Đường Thị, ta biết, nhưng như vậy cũng không thể làm tổn hại đến chất trai của ta.” Ông cụ đỡ Đường Huyên dậy: “Chuyện của Đường Thị có người đi quản, con có trách nhiệm dưỡng tốt thân thẻ, những chuyện khác, không cần nghĩ nhiều. “

 

“Nhưng… lần này con thật mắt mặt.” Đường Huyên chỉ trên dưới công ty chê cười cô ta.

 

Ông cụ lắc đầu, xua tay nói: “Cái này không có chuyện gì, con không cần để trong lòng.”

 

“Nhưng ông ơi, con thật sự: … chỉ vô dụng như vậy sao?

 

Lễ nào con không có chút tác dụng gì với Đường Thị hay sao?”

 

Ông lão lập tức đoán ra được ý tứ trong lời nói của Đường Huyên, trong lòng đột nhiên không biết cô ta đang định đánh chủ ý gì.

 

“Ông ơi, cho con đến bộ phận kế hoạch học tập đi.”

 

Đến bộ phận kế hoạch?

 

Ông cụ Đường suy nghĩ một chút rồi vẫn đè ép đề nghị của Đường Huyên xuống với lý do Đường Huyên đang mang thai: “Đợi con sinh em bé xong, con muốn đến bộ phận nào cũng được, nhưng bây giờ, con thành thực ở nhà dưỡng thai cho ông “

 

Vốn dĩ ông cụ cho rằng Đường Huyên sẽ tiếp tục tranh giành, nhưng thật bất ngờ, cô ta lại gật đầu: “Vâng, nếu như ông nội nghĩ con nên nghỉ ngơi, vậy thì con sẽ yên tâm chăm sóc tốt bản thân và đứa bé.”

 

Ông cụ Đường liếc nhìn Đường Huyên một cái rồi không nói thêm gì nữa, bởi ông biết dưới vẻ mặt có vẻ vô tội của Đường Huyên là một trái tim độc ác như rắn rết.

 

“Đúng rồi, ông nội, con ly hôn rồi!”

 

“Cái gì?” Ông cụ Đường nghe được tin này bỗng sững sờ, tuy ông cũng biết Trọng gia không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng từ đầu là Đường Huyên sống chết muốn vào nhà họ Trọng, dây dưa nhiều năm như vậy đều không có kết quả. Nhưng bây giờ, cô ta đột ngột ly hôn một cách tỉnh táo?

 

Đây không giống phong cách của Đường Huyên!

 

“Trọng gia bây giờ đang gặp nguy, liều mạng tìm con muốn tiền. Con thực sự không thể chịu đựng được nên đã đưa ra đơn ly hôn.”

 

Ông cụ không nói gì, yên lặng xoay người đi vào phòng sách, ngay sau đó liền bắm số của Đường Ninh, nói cho Đường Ninh mọi chuyện của Đường Huyên.

 

“Tiểu Ninh, ông nội cảm tháy không thích hợp.”

 

Đường Ninh cũng biết có gì đó không đúng, đừng nói Đường Huyên không có khả năng ly hôn, cho dù cô ta thực sự có lá gan này và đầu óc sáng suốt muốn thoát khỏi Trọng gia cũng không phải là một việc dễ dàng … ít nhất, nó không nên đơn giản là một câu nói liền xong như: vậy được.

 

“Ông nội, chú ý an toàn.” Đường Ninh thấp giọng nhắc nhở.

 

“Ông biết, con yên tâm.”