Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 620




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 620:

 

“Bàn xong chưa?”

 

Hứa Thanh Nhan dùng cằm chỉ về phía Tống Nghiên Thư ở đối diện, tiếp tục trợn mắt: “Tôi không muốn xem nhất chính là một vở kịch như thế này, đóng phim truyền hình dài tập sau? Đầu tiên là nam theo đuổi nữ, nữ chính kiêu ngạo về bản thân mình, cuối cùng nam chính thích người khác, nữ chính lại cảm thấy là đã bị người khác xâm phạm vào đồ vật của mình…”

 

Đường Tĩnh Tuyên buồn cười gật gật đầu, sau đó rất thản nhiên nói với Tống Nghiên Thư: “Cô trong lòng tôi vẫn còn có mặt hoàn mỹ nhất, đừng để những thứ còn sót lại này đều bị phai nhạt đi.”

 

“Nếu như em nói, có thể hủy bỏ hôn ước vì anh thì sao?”

 

Tống Nghiên Thư đột nhiên ngẳng đầu, nói với Tống Nghiên Thư vô cùng kiên định: “Lạc Tinh, có phải anh, vẫn bằng lòng trở về bên cạnh em đúng không? Dẫu sao… chúng ta cũng đã là mối quan hệ như thế rồi.”

 

Nghe thấy mấy chữ hủy bỏ hôn ước này, Đường Tĩnh Tuyên và Hứa Thanh Nhan cùng sững sờ.

 

Còn về câu nói cuối cùng đó của Tống Nghiên Thư, cũng rất dễ dàng nhận thầy được là mang theo một sự uy hiếp.

 

Mối quan hệ như thế!

 

Thế nhưng, Đường Tĩnh Tuyên hoàn toàn không hề hoảng hốt lo sợ, mà chỉ bật cười: “Nghiên Thư, là cái gì đã khiến cô trở thành như hiện tại thế này?”

 

Tống Nghiên Thư quay đầu đi, không nhìn cậu nữa.

 

“Thật ngại quá, nếu đã đưa ra lựa chọn rồi, thì đừng hồi hận. Hơn nữa, cô đã đính hôn rồi, tôi cũng đã có Thanh Nhan, tôi nghĩ lập trường của tôi cũng đã thể hiện quá rõ ràng rồi, mỗi người mỗi bình yên đi.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên đổi sang nắm lấy tay của Hứa Thanh Nhan: “Về nhà thôi.”

 

“Em không tin anh không còn một chút tình cảm nào đối với em.” Tống Nghiên Thư thấy hai người rời đi, liền lập tức đứng dậy đuổi theo hai người, nói: “Chẳng lẽ những đau khổ trước đây của anh, đều là giả vò hết sao?”

 

“Tình cảm không phải là tính toán như vậy.” Đường Tĩnh Tuyên không quay đầu lại, nhưng câu trả lời này đối với Tống Nghiên Thư mà nói lại lạnh nhạt khác thường: “Hơn nữa, Nghiên Thư, từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn tin rằng, một người đã từng chỉ biết nghĩ cho người khác, sẽ thật sự không xấu xa đến đâu được, đừng lại cuốn tôi vào trong loại thị phi này nữa, bắt luận là đối với cô, hay là đối với những tin tức mà cô mang đến, tôi không còn hứng thú nữa.”

 

Tống Nghiên Thư cũng không biết mình bị làm sao nữa, nghĩ lại bản thân mình trước mặt Đường Ninh, trước mặt những người khác, giống như tắt cả chỉ là ngụy trang vậy, nhưng bây giờ người đố ky đến nỗi sắp phát điên này, mới chính là bản thân mình thật sự.

 

“Lạc Tinh, em thật sự cần anh.” Tống Nghiên Thư đứng dậy, nói với giọng gấp rút phía sau lưng hai người: “Thật sự rất cần.”

 

Nghe được câu nói này, lần này Đường Tĩnh Tuyên quay đầu lại, thế nhưng, lúc này đây, suy nghĩ mà cậu chỉ chất đầy trong đầu chính là Hứa Thanh Nhan với khắp người toàn là thương tích, cái gọi là rất cần của Tống Nghiên Thư, chỉ là vì muốn thỏa mãn sự không cam tâm của bản thân cô ấy mà thôi.

 

*Xin lỗi, tôi nghĩ có một người, so với cô, thì càng cần tôi hơn.” Đường Tĩnh Tuyên giơ lên tay mình đang nắm chặt lấy tay của Hứa Thanh Nhan, xoay đầu lại nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Nhan một cái.

 

Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên dắt tay Hứa Thanh Nhan hoàn toàn rời khỏi tâm mắt của Tống Nghiên Thư, không có bất kỳ một chút lưu luyến nào.

 

Tống Nghiên Thư hồn bay phách lạc ngồi xuống ghế sofa, đôi tay không khỏi run rẩy. Sự do dự không quyết đoán đã từng đó của cô, đã khiến cho cô không nhận ra được sự quan trọng của Đường Tĩnh Tuyên đối với bản thân mình, thế nhưng khi cô thật sự quay đầu nhìn lại, thì dường như tất cả đều đã quá muộn rồi.

 

 

Tuyên, thái độ cũng có hơi khó chịu.

 

“Đối với tôi mà nói, đó đã là một người không liên quan nữa rồi.”

 

“Tôi thấy dáng vẻ của Tống Nghiên Thư, là sẽ không bỏ cuộc đâu.”

 

“Vậy thì ngại quá, có lẽ tôi không có bản lĩnh nào khác, chính là đặc biệt có chấp, một khi đã xác định một chuyện gì đó, thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc nói nói Hứa Thanh Nhan: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

 

Mặt của Hứa Thanh Nhan có hơi ửng đỏ, nhưng lại không biết là do phản xạ của ánh đèn hay là do cô đã nghe ra được ý tại ngôn ngoại (*) của Đường Tĩnh Tuyên.

 

(*) nói ra những lời thể hiện rõ ý nghĩ, chỉ ý muốn biểu lộ ra điều gì đó.

 

Trên đường trở về nhà hai người không nói ra một lời nào, nhưng khi đang ở nửa đường thì điện thoại của Đường Ninh lại gọi đến.

 

“Chị…sau này đừng cho thông tin của em cho người không có liên quan nữa.”