Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 632




Chương 632:

 

Mặc Đình ngồi xổm trước mặt Đường Ninh, im lặng hồi lâu rồi mới ôm chặt Đường Ninh vào lòng, bởi vì anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với Đường Ninh và con của họ nếu anh đến chậm một bước.

 

“Em chưa bao giờ làm anh thất vọng.” Mặc Đình lẳm bẩm, sau đó anh ôm Đường Ninh lên: “Đi bệnh viện kiểm tra ngay.”

 

“Nhưng Dương Hi…”

 

“Khoản nợ của cô ta lần khác tính. Rốt cuộc còn có ai đứng sau cô ta, có kế hoạch gì, anh sẽ lần lượt từ miệng cô ta moi ra.” Mặc Đình lạnh lùng bỏ lại một câu nói, trực tiếp ôm lấy Đường Ninh ra khỏi khách sạn.

 

Sau đó, hai người cùng đến một bệnh viện địa phương nồi tiếng ở Hà Lan, mãi sau khi xác nhận Đường Ninh không sao, Mặc Đình mới thực sự thở phảo nhẹ nhõm, anh trước mặt bác sĩ nắm tay Đường Ninh xoa xoa khuôn mặt tuần tú của anh: “Anh chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng em luôn làm cho anh lo sợ.”

 

Đường Ninh ngạc nhiên nhìn vị bác sĩ, nở một nụ cười dịu dàng với Mặc Đình.

 

Mặc Đình hít một hơi thật sâu, như để thả lỏng: “Cũng may là em không sao…”

 

Chỉ có sáu chữ, nhưng Đường Ninh nghe được trong đó cảm xúc rất phức tạp, đặc biệt là lo lắng cùng áy náy, giống như sắp nhắn chìm Mặc Đình.

 

“Chồng à, em không sao.”

 

Bác sĩ sản phụ khoa nhìn hai người lưu luyến mà nở một nụ cười rất hài lòng, không những thé, cô ấy còn nói với Đường Ninh bằng tiếng Anh: “Chồng cô rất yêu cô, hai người rất yêu nhau”

 

“Ừm, chúng tôi rất yêu nhau. Đời này chúng tôi sẽ không bao giờ chia lìa.” Sau khi cười trả lời, Đường Ninh nắm tay Mặc Đình: “Đi thôi, trở về khách sạn, có rất nhiều việc đang chờ chúng ta giải quyết.”

 

Xét cho cùng, trong thời đại này, tiếng thơm thì không ai biết đến nhưng tiếng xấu thì lây lan hàng ngàn dặm.

 

Vì thế.

 

“Dương Hi và Đường Ninh tuyên chiến ở nước ngoài, Mặc Đình vì vợ mà giam cầm kẻ địch!”

 

“Quy tắc ủng hộ vợ của Mặc Đình, Đường Ninh muồn làm bất cứ điều gì mình muốn!”

 

“Dương Hi đã bị Mặc Đình tát, báo cáo thương tích sẽ sớm được đưa ra.”

 

“Tại sao Đường Ninh vẫn có thể trở thành tiêu đề nóng ngay cả khi cô ta ra nước ngoài, cô ta đã mua bao nhiêu hotsearch?”

 

“Cô không xem tin tức sao lầu trên? Dù sao người ta cũng là chị hai của Hải Thụy. Mua hotsearch khó khăn lắm à2”

 

“Ban đầu, tôi nghĩ cặp đôi ân ân ái ái này rất thích, nhưng bây giờ, tôi luôn cảm thấy rằng cả hai đang làm quá.”

 

“Tại sao chuyện giữa vợ chồng với nhau luôn muốn nháo ra cho ai cũng biết… Thật sự tôi không muốn biết.”

 

“Dương Hi đã làm gì sai để bị đối xử như thế này?”

 

“Tôi nghe nói rằng đó là chính tay Mặc Đình ra tay. Dương Hi suýt bị đánh cho chấn thương.”

 

“Nghe nói mọi người vẫn đang đổ lỗi cho Mặc Đình ra tay…”

 

Tại sao lại có nhận xét phiến diện như vậy? Đó là bởi vì Mặc Đình cho rằng ông lớn đứng sau Dương Hi sẽ chủ động gọi điện nếu ông ta cảm thấy đau lòng, nói cách khác, ông ta không cắt đứt liên lạc của Dương Hi với thế giới bên ngoài. Vì vậy, Dương Hi liền gọi lại để kể khổ, mà bây giờ tin tức đang bay khắp bầu trời Thịnh Kinh là kết quả của những lời kể khổ của cô ta, để nói với thiên hạ mình là nạn nhân.

 

Rốt cuộc, cảnh cô ta tổn thương Đường Ninh lúc đó cũng không có người ngoài nhìn thấy, cho dù có thì cũng là do cô ta bảo kê, nên néu cô ta cắn chặt miệng bảo cô ta không biết thì Mặc Đình cũng không thể làm gì được.

 

Tại thời điểm này, để đảm bảo Đường Ninh và đứa bé được an toàn, Mặc Đình đã yêu cầu hai mẹ con ở trong bệnh viện, anh còn không có thời gian để cải chính toàn bộ sự việc, anh còn có mục đích khác nên anh không dùng đến bộ phận quan hệ công chúng.

 

Đêm khuya ……

 

Khách sạn Đề Vương.

 

Dương Hi bị giam trong phòng khách sạn, Mặc Đình đưa hai vệ sĩ nước ngoài hùng hậu vào thẳng căn phòng cô ta đang ở.

 

Dương Hi sợ Mặc Đình, đáy lòng cảm thấy kinh hãi, nhất là khi nhìn Mặc Đình bước vào phòng với vẻ mặt lạnh lùng, thân hình vốn dĩ đứng ở trước sô pha chỉ có thể lùi lại.

 

Mặc Đình không muốn nhiều lời, nói thẳng với hai vệ sĩ: “Làm đi, tôi muốn từ miệng cô ta biết được tất cả những tin tức liên quan về vụ việc này.”