Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 189: Không phải người chung đường




Lục Tấn Uyên lên lầu, mở cửa ra, Ôn Ninh vừa chải tóc vừa suy nghĩ về kế hoạch của Hạ An Bình, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tấn Uyên trong mắt loé lên tia hoảng loạn.

Cô nhanh chóng giấu nhẹm đi, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng,

"Sao anh lại tới đây?" Lục Tấn Uyên nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của cô, chớp mắt, "Muốn đến thì đến thôi... cô rất không vui khi thấy tôi à?"

Ôn Ninh không nói gì, cho dù cô có không vui thì người đàn ông này sẽ không tới nữa chắc?

"Không có, sao có thể được chứ."

Ôn Ninh lãnh đạm nói, dù sao, mấy ngày tới là rời đi rồi, cô đột nhiên không muốn đấu chọi gay gắt với Lục Tấn Uyên, không muốn dành phần hơn lúc nói chuyện cùng anh nữa.

Có thể, sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nữa phải không?

"Cô vừa nghĩ cái gì đấy?" Lục Tấn Uyên đi tới, cầm chiếc lược trên tay Ôn Ninh, hiếu kỳ nhìn nó.

Ôn Ninh vừa mới tắm xong, tóc sau khi lau khô vẫn còn có mùi thơm nhàn nhạt toả ra, tóc cô rất mềm mại, bây giờ lại hơi bù xù có phần giống người phụ nữ lười biếng

Anh không kìm được mà cứ vuốt vuốt mái tóc mượt như tơ, động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, như đang đối xử với một bảo vật trân quý nào đó. Ngay cả Ôn Ninh cũng có chút ngẩn người

Thế nhưng cô nhanh chóng siết chặt lòng bàn tay, không để bản thân vì sự dịu dàng trước mắt này mà đánh mất lý trí.

"Không có gì cả, chán quá nên ngẩn người thế đấy."

Ôn Ninh chuyển chủ đề, "Không phải anh về nhà rồi à?"

Lục Tấn Uyên nghĩ đến mấy chuyện ở nhà mà trong lòng phiền muộn, cũng không nói gì, hai người cứ như vậy yên tĩnh một cách kỳ lạ.

"Cô đỡ sốt chưa?"

Anh nghĩ ra điều gì đó, đưa tay sờ trán Ôn Ninh, so với lúc trước đã đỡ hơn nhiều rồi, không nóng lắm, xem ra gần như sắp khỏi.

"Sắp khỏi rồi." Ôn Ninh không để ý lắc lắc đầu, dường như sợ Lục Tấn Uyên sẽ nhớ ra biện pháp hạ nhiệt khủng khiếp kia.

Lục Tấn Uyên nhận ra cơ thể của cô trở nên căng thẳng, cúi đầu xuống, nhéo nhéo cằm Ôn Ninh, "Sao nào, cô sợ tôi giúp cô giảm nhiệt bằng phương pháp vật lý à?"

Cả mặt cô đỏ bừng lên, khi nghĩ đến biện pháp Lục Tấn Uyên nói, cô chỉ cảm thấy gương mặt phía trước quá đẹp khiến cô không dám nhìn thẳng, hất cằm ra khỏi tay người đàn ông, "Hiện tại tôi không phát sốt, bình thường đều uống thuốc rồi, không cần phải làm gì cả."

Lục Tấn Uyên khẽ khịt mũi, cũng không tiếp tục làm Ôn Ninh khó xử, "Tôi mệt rồi, đi ngủ thôi."

Anh thực sự mệt mỏi, không chỉ cơ thể rã rời vì công việc, mà quan trọng hơn là bị áp lực tâm lý bởi cuộc hôn nhân ép buộc của ông nội.

Anh không muốn cưới Mộ Yên Nhiên, nhưng Ôn Ninh...

Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng còn chưa chào đời, Lục Tấn Uyên nhíu mày, tâm trạng càng thêm rối rắm.

Ôn Ninh thấy Lục Tấn Uyên hình như không định làm gì thật, thở nhẹ nhõm một hơi, không còn trốn tránh nữa, nếu như cứ một mực từ chối e rằng sẽ chọc giận anh ta, thế nên cứ nhượng bộ một bước vẫn hơn.

Lục Tấn Uyên tắt đèn, ôm Ôn Ninh vào lòng, hương thơm thanh nhã trên người giúp dây thần kinh căng thẳng của anh thả lỏng hơn, từ từ cơn buồn ngủ ập đến, người đàn ông sớm chìm vào giấc ngủ.

Từ đầu tới cuối Ôn Ninh không hề nhắm mắt, cô nhìn ánh trăng dịu mát bên ngoài làm căn phòng trở nên mờ mịt, hơi thở bình ổn an tĩnh của Lục Tấn Uyên vang lên ở sau cô.

Lại kìm lòng không nổi nữa, có một ý niệm mơ hồ xuất hiện trong nháy mắt, nếu như, họ có thể mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, có phải họ sẽ hạnh phúc không?

Nhưng suy cho cùng, tất cả chỉ là ảo tưởng của cô.

Ôn Ninh xoay người, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tấn Uyên, ngay cả khi người đàn ông này ngủ say không đề phòng gì, trên mặt vẫn lộ ra vẻ mạnh mẽ và bá đạo như thường ngày, chỉ có lông mày trông không còn kiêu ngạo nữa, ngược lại dịu dàng hơn nhiều.

Không kìm được, Ôn Ninh đưa tay sờ sờ mi tâm của anh, khả năng bởi vì Lục Tấn Uyên thường hay nhíu mày nên ngay cả lúc ngủ, lông mày của anh cũng có chút nhíu lại.

"Lục Tấn Uyên... thật ra tôi..."

Ôn Ninh rũ mắt, "Tôi thích anh, nhưng cuối cùng, chúng ta không %3D phải người chung đường"

Cô thậm chí cảm thấy bản thân thật rẻ tiền, cho dù biết người Lục Tấn Uyên thật lòng yêu không phải chính mình, cho dù chỉ là một con rối anh dùng làm trò tiêu khiển, thế nhưng vẫn vô tri vô giác để mình đắm chìm.

Đắm chìm vào những lần anh bảo vệ cô, dù là hiện tại, cũng không có cách nào xoá bỏ hoàn toàn.

Chỉ là cô hiểu rất rõ, giữa bọn họ chỉ có thể đi tới đây. Nếu như tiếp tục bên cạnh Lục Tấn Uyên, kết quả tốt nhất e rằng là làm một tình nhân, còn phải đứng trước nguy cơ chia xa cốt nhục máu thịt của mình.

Ôn Ninh tuy đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng vì Ôn Khải Mặc từng ra ngoài tìm người thứ ba thế nên cô vẫn luôn coi thường hạng người này. Tôn nghiêm của cô không cho phép mình thành bồ nhí phá hoại hôn nhân của người khác.

Thế nên cô bắt buộc rời đi, kể cả không nỡ cũng phải nỡ.

Ôn Ninh suy nghĩ, trong mắt xuất hiện sự xót xa, có lẽ đây chính là số phận của cô. Có điều sau khi rời đi, cô sẽ chăm sóc thật tốt con của hai người, xem như là kỷ niệm cuối cùng cho cuộc hôn nhân đi tới ngõ cụt không thể giải quyết được.

Nghĩ xong, cô nhắm mắt lại, nép người vào trong lòng Lục Tấn Uyên, chìm vào giấc ngủ không mấy yên bình.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng len lỏi vào căn phòng, xuyên qua rèm cửa, đánh thức hai người đang ngủ say.

Hiếm khi Lục Tấn Uyên dậy sớm hơn, anh động cánh tay, phát hiện một cái đầu nặng trịch trước mặt, Ôn Ninh áp mặt vào cánh tay anh, an tĩnh sâu giấc, không hề có chút kháng cự hay đề phòng nào, chỉ có sự quyến luyến mãnh liệt.

Bất giác, người đàn ông khẽ chuyển động nhẹ nhàng lại, có lẽ vì bầu không khí như này quá đẹp, cũng có thể vì họ hiếm khi có được giây phút bình yên không tương khắc nhau, vậy mà anh lại có chút không nỡ phá vỡ tâm tình này.

Thế nhưng khi Lục Tấn Uyên khẽ động, Ôn Ninh đã tỉnh lại rồi, là một người phụ nữ mang thai, bụng nặng trĩu, cô làm sao có thể ngủ ngon được.

Mở mắt ra, Ôn Ninh bắt gặp ánh mắt của Lục Tấn Uyên. Trong đôi mắt đen láy chỉ có hình bóng của cô, dáng vẻ thật mê người.

Cô sững sờ chốc lát, sau đó mới chớp chớp mắt, nhận ra đầu mình đang đè lên cánh tay của Lục Tấn Uyên, "Tôi... khi ngủ tướng ngủ của tôi không đẹp, thật xin lỗi."

Sự khách sáo của Ôn Ninh kéo Lục Tấn Uyên thoát khỏi những suy tư thất thường, anh ngồi dậy, "Không sao."

Giữa vài câu nói ấy, hai người lại tỏ ra có chút xa lạ.

Sau khi Lục Tấn Uyên cùng Ôn Ninh ăn sáng xong, anh vội vàng tới công ty.

Ôn Ninh ở trên lầu nhìn hình bóng anh rời đi, trong lòng có chút phiền muộn, đây... có lẽ là cái nhìn cuối cùng.

Theo kế hoạch của Hạ An Bình, đêm nay cô sẽ rời khỏi đây, sau này, có thể sẽ không gặp lại nữa.

Người giúp việc bước vào phòng, trông thấy Ôn Ninh ngơ ngác dõi theo theo xe của Lục Tấn Uyên mà không khỏi lắc đầu, xem ra cô Ôn cũng rất quan tâm cậu chủ, vậy bọn họ rốt cuộc muốn giày vò nhau cái gì? Bình an qua ngày, chẳng lẽ không tốt hơn sao?