Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 64: Nhắc tới chuyện ly hôn




Đêm đã khuya, Ôn Ninh trằn trọc trên giường, ngày hôm nay, thần kinh cô đã trải qua sự mệt mỏi căng chặt trong thời gian dài, nên không có buồn ngủ.

Cô vẫn luôn lo lắng, lỡ Ôn Lam quyết định cá chết lưới rách với cô, làm rõ quá khứ của cô, vậy thì sau này cô phải làm sao đây... Tuy Hạ Tử An nói chuyện cứ để anh ấy giải quyết, nhưng Ôn Ninh vẫn sợ.

Ngay lúc Ôn Ninh không nhịn được thở dài thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Ôn Ninh nhíu mày, nơi này là nhà của Hạ Tử An. Vì khiến cô tự nhiên hơn, nên anh ấy không có ở lại, chỉ dặn cô có việc thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại liên lạc cho anh.

Là anh ấy ư?

"Là anh hả?" Ôn Ninh cẩn thận đi tới, trong lòng vẫn hơi hơi đề phòng.

Lỡ là đám fan cực phẩm kia, hay những phóng viên gì đó thì sao?

Người đàn ông đứng ngoài cửa cau mày, tàn thuốc trên điếu thuốc lá trong tay nhẹ nhàng rớt xuống, "Cô nghĩ là ai?"

Giọng nói này rất quen, mỗi ngày Ôn Ninh đều nghe thấy nó, nhưng mà, cô hơi không thể tin vào lỗ tai của mình, Lục Tấn Uyên?

Anh ta không phải hẳn là đang ở nơi đất khách quê người xa xôi cùng với người phụ nữ kia ư?

Ôn Ninh im lặng một lúc, hỏi: "Lục Tấn Uyên?"

Người đàn ông đã sắp mất hết kiên nhẫn, nói: "Mở cửa."

Lục Tấn Uyên nói chuyện luôn là cái giọng điệu ra lệnh như này, một cách đương nhiên giống như là cấp trên tuyên bố mệnh lệnh cho binh lính dưới tay, Ôn Ninh giơ tay lên, suýt chút nữa làm theo lời nói của anh, nhưng thoáng cái đã tỉnh táo lại.

"Anh tới đây làm cái gì?"

Ôn Ninh còn nhớ rõ như in những câu mà anh đã nói với cô, lẽ nào anh tới đây là để bắt gian, từ nghìn dặm xa xôi ngồi máy bay bay trở về?

Lục Tấn Uyên sẽ rảnh rỗi như vậy ư?

"Nếu không mở cửa, tôi sẽ đá cửa đấy." Lục Tấn Uyên nghe thấy giọng nói không được tự nhiên kia của Ôn Ninh, cái cánh cửa đóng chặt trước mặt này khiến cho anh vô cùng bực bội.

Nếu đã điều tra ra được chỗ ở của Ôn Ninh, thì anh đương nhiên biết nơi này là bất động sản do Hạ Tử An đứng tên.

Một người đàn ông sắp xếp cho một người phụ nữ ở trong căn nhà đứng tên mình, ý tứ đã rất rõ ràng.

Bây giờ còn có thể giữ vững giọng điệu bình tĩnh như này nói chuyện với Ôn Ninh, đã là kết quả mà anh cố gắng kiềm chế lắm mới được.

Ôn Ninh âm thầm suy nghĩ, lời nói ban nãy của Lục Tấn Uyên không giống gạt người, hơn nữa, anh cũng làm ra được chuyện như vậy, vì thế cô chỉ có thể mở cửa.

Vừa mở cửa, khí lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, Lục Tấn Uyên đứng ở ngoài cửa, ánh đèn ấm áp phác họa nên dáng người và khuôn mặt hoàn mỹ của anh. Mặc dù là vội

Mời đọc truyện trên truyện 88

"Trở về chỗ nào? Nhà họ Lục u? Anh điên rồi à" Ôn Ninh cảm thấy hơi buồn cười với cái hành động tự quyết định đó của Lục Tấn Uyên.

Người đi ra nước ngoài gặp người tình là anh, người nói cô không biết giữ chừng mực là anh, thậm chí... Ở lúc cô bất lực nhất lại đối xử lạnh nhạt với cô cũng là anh ta.

Huống chi, chẳng phải thái độ của nhà họ Lục đối với cô đã quá rõ ràng rồi sao? Từ khi cô xảy ra chuyện tới nay, nhà họ Lục đã hoàn toàn bỏ mặc cô, rõ ràng là muốn nhìn cô tự lực cánh sinh, cô còn trở về làm cái gì nữa?

"Làm sao? Cô còn muốn ở lại trong nhà của người đàn ông khác hả?" Lục Tấn Uyên nhìn cô với một ánh mắt nguy hiểm, anh không biết trong ngày hôm nay, rốt cuộc giữa Hạ Tử An và Ôn Ninh đã xảy ra chuyện gì.

Cái cảm giác sự việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh, khiến anh vô cùng bực bội.

"Tôi thích ở chỗ nào thì ở chỗ ấy, không được hả?" Ôn Ninh liếc anh một cái, "Chẳng phải anh nói là tôi lẳng lơ ong bướm, chỉ biết quyến rũ đàn ông à. Tôi đây làm theo lời anh nói, này không phải là..."

Ôn Ninh còn chưa kịp nói hết, Lục Tấn Uyên đột nhiên xách cả người cô lên giống như đang xách một con gà con, cô lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thầm nghĩ không lẽ là Lục Tấn Uyên có khuynh hướng bạo lực gì đó, cái bị cô kích thích ra đấy chứ?

Nhưng ngay sau đó, anh trực tiếp vắt cô lên vai y như đang khiêng bao gạo, đây thường thường là cách đơn giản nhanh nhẹn có hiệu quả nhất đối với sự lải nhải lảm nhảm của phụ nữ.

"Anh điên rồi à, thả tôi xuống dưới!" Ôn Ninh hoàn toàn không ngờ tới Lục Tấn Uyên sẽ làm như vậy, cả người cô lắc lư treo trên bả vai rắn chắc của anh, không chỉ chóng mặt, còn có chút mắc ói.

"Câm miệng."

Lục Tấn Uyên cảm thấy hơi phiền cái giọng nói ríu rít ồn ào vang lên bên tai của Ôn Ninh. Trong ấn tượng của anh, bình thường cô gái này giống như một người câm điếc, chưa bao giờ phát ra tiếng ồn ào như vậy.

Cho nên, bây giờ mới là tính cách thật của cô ư?

"Anh thả tôi xuống mau! Anh bị bệnh à, mang tôi về, để tiếp tục nhục nhã tôi hả? Tôi cũng không có rẻ tiền như thế, mặc anh tùy tiện nhục nhã, hay là nói... A, đau!"

Ôn Ninh nổi giận, vừa mở miệng hét Lục Tấn Uyên thả cô xuống, vừa không khách khí dùng nắm tay và cẳng chân đấm đá anh, giống như là muốn trút hết mọi sự tủi thân ra.

Chỉ có điều, bởi vì treo ở giữa không trung, nên sức lực vốn chẳng mạnh mấy của Ôn Ninh căn bản không phát huy được bao nhiêu.

Lục Tấn Uyên chẳng cảm thấy quá đau, nhưng lại bị cô lải nhải phiền, giơ tay, bàn tay dày rộng trực tiếp đánh lên người cô, dùng sức rất mạnh, ít nhất, lập tức khiến cho Ôn Ninh sợ tới mức ngậm miệng lại.

Đợi đến khi cô kịp phản ứng lại anh làm cái gì đó, thì mặt Ôn Ninh lập tức đỏ chót.

"Anh là đồ khốn khiếp."

Mặt Ôn Ninh đỏ như trái cà chua chín, cũng không biết là vì tư thế đầu chổng ngược xuống như giờ, hay là bởi vì xấu hổ.

May mắn, bây giờ là tối khuya, không có người nhìn thấy động tác làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh ban nãy của anh, không thì, cô thật sự chẳng còn mặt mũi nào để gặp người khác.

"Cô có thể la lớn tiếng hơn, tôi đã điều tra, nơi này cũng không phải hoàn toàn không có người, lát nữa cô mà đánh thức bọn họ, thì họ sẽ trực tiếp nhìn thấy tôi làm gì với cô."

Lục Tấn Uyên không nhìn thấy khuôn mặt Ôn Ninh, nhưng giọng nói run run kia đã bán đứng sự thật giờ phút này cô đang rất căng thẳng.

Quả nhiên, Ôn Ninh không nói thêm cái gì nữa, Lục Tấn Uyên bước nhanh hơn, mở cửa xe nhét cô vào.

"Thắt dây an toàn."

Ôn Ninh làm theo, lúc này, cô đã từ bỏ giấy giụa, vữa nãy không dám lên tiếng, ngược lại khiến cô chậm rãi bình tĩnh lại.

Ở trong điện thoại, Lục Tấn Uyên cũng đã chán ghét cô như vậy, giờ khuya khoắt còn đến tìm cô, vội vã thế, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng rồi.

Cô có thể có thứ gì đáng để anh để ý như vậy?

Đơn giản chỉ là cái thân phận bà Lục có tiếng mà không có miếng kia thôi, chẳng qua bỗng nghĩ đến tình hình thực tế, thì không ngờ tâm trạng cô lại không có bình tĩnh như trong tưởng tượng.

Có lẽ, là do cô đã quen với cái loại thoải mái giả dối khi ở nhà họ Lục, hoặc có lẽ là...