Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 28




Editor: Sue

Beta: Xu

Lần này, thời gian Doãn Toại đi công tác quả thực rất lâu, nháy mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, mỗi lần Khương Ngâm về nhà đều chưa từng nhìn thấy bóng dáng của anh.

Thế nhưng, kể từ sau đêm hôm ấy, mỗi ngày anh đều sẽ báo cáo lịch trình với cô giống như viết nhật ký.

Dần dần, Khương Ngâm cũng có qua có lại, chủ động gửi nhật ký của mình cho anh, Wechat của hai người gần đây cũng chỉ có những thứ này.

Đến khi gần tan tầm, Khương Ngâm lướt khung chat nói chuyện phiếm hôm nay với Doãn Toại, có chút bồn chồn.

Cả ngày trôi qua, không biết đang bận cái gì, anh không có gửi nhật ký cho cô.

Hay là muốn cô gửi trước?

Khương Ngâm nghĩ ngợi, chủ động báo cáo lịch trình:  【 Sáng nay cùng Dương Thư đi tìm thêm cảm hứng, có ba chàng trai muốn thêm Wechat, đều bị tôi cự tuyệt. Buổi chiều vẫn luôn ở công ty. 】 Doãn Toại không thể nhanh chóng trả lời cô, Khương Ngâm gửi xong liền thả điện thoại di động trên bàn.

Gần đây nhân lực phòng làm việc không đủ, chị Lăng đã phân phó bộ phận HR đăng thông báo tuyển dụng lên mạng, lúc này Dương Thư đang xem và sàng lọc CV, vỗ vai Khương Ngâm: “Bằng cấp của người này khá tốt, sinh viên mới tốt nghiệp học viện nghệ thuật nổi tiếng ở nước ngoài, lại học chuyên ngành nhiếp ảnh, tớ xem so với người khác thì mạnh hơn một chút, cậu cảm thấy thế nào?”

Khương Ngâm tiến đến nhìn, tên Nhan Tư Nhiêu, là một cô gái.

Họ này rất hiếm.

“Em ấy có tác phẩm không?” Khương Ngâm hỏi.

Dương Thư lật ra cho cô xem: “Tác phẩm linh khí có thừa nhưng năng lực chưa đủ, đoán chừng có chút thiên phú, nhưng lại là gà mờ. Thế nhưng, cô bé này vẫn là mới tốt nghiệp năm nay, lại là đại học danh tiếng, có lẽ còn có thể uốn nắn được, có phải nên nới lỏng điều kiện một chút không?”

Khương Ngâm nhìn hình của cô bé, châm chước một hồi, nói: “Nếu đây là tiêu chuẩn tác phẩm tốt nghiệp của đại học danh tiếng, tớ đoán em ấy không phải đặc biệt thích chụp ảnh người, tớ cảm thấy không quá được.”

Khương Ngâm nói như vậy, Dương Thư cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Tác phẩm của cô bé này miễn cưỡng cũng được, nhưng so với trình độ của em ấy thì quả thực không bằng nhau, lúc đại học đều lãng phí thời gian để chơi bời hả?

“Được rồi, cái này để xem lại sau.” Dương Thư nói với bộ phận HR một chút, lại nhìn về phía Khương Ngâm: “Một mình cậu về nhà cũng không có việc gì, nếu không tối nay hai chúng ta cùng đi dạo phố?”

“Được.” Khương Ngâm vừa đáp ứng, điện thoại trên bàn một tiếng.

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Hôm nay về nhà. 】

Khương Ngâm: “!”

Cô nhìn lịch ngày hôm nay, nói với Dương Thư: “Tớ không đi dạo phố nữa.”

Dương Thư: “?”

Khương Ngâm liếc mắt đưa tình với cô ấy, đưa khung chat qua cho Dương Thư nhìn: “Ông xã tớ đi công tác hơn nửa tháng mới về nhà! Không biết bao lâu nữa anh ấy lại đi công tác, tớ phải nắm chắc thời gian công lược anh ấy!”

Dương Thư liếc tin nhắn Doãn Toại gửi tới một chút, dư quang nhìn thấy tin nhắn Khương Ngâm gửi trước đó, trên mặt có chút mê man: “Chúng ta hôm nay ở văn phòng chỉnh sửa ảnh cả ngày, mệt muốn tắt thở, lúc nào thì tớ có thời gian đi tìm thêm cảm hứng với cậu? Còn ba chàng trai tìm cậu muốn xin Wechat, sao tớ lại không biết?”

Khương Ngâm nhanh chóng thu lại điện thoại, hờn dỗi liếc cô ấy một cái: “Cậu không hiểu được đâu, tớ phải cho anh ta biết tớ rất trân quý, như vậy công lược mới càng dễ.”

Dương Thư: “…”

Ngay lúc tan tầm, Khương Ngâm trực tiếp thu dọn đồ đạc, vỗ vai Dương Thư: “Chờ tớ bắt được anh ta, tớ lại dành thời gian dạo phố với cậu, cậu tự mình chơi trước đi, bảo bối.”

Dương Thư: “…”

Trọng sắc khinh bạn!

Khương Ngâm từ toà nhà của văn phòng đi ra vẫn còn sớm, vừa hay giờ tan tầm cao điểm còn chưa tới, một đường thuận lợi trở về khu Hoa Duyệt.

Cô tung hứng chìa khoá xe trong tay, đi thang máy lên lầu chín, lúc mở cửa vào nhà, đèn phòng khách sáng rực, liền biết chắc là Doãn Toại đang ở nhà.

Cô một bên đổi giày một bên hướng cổ vào bên trong dò xét: “Ông xã! Anh có nhà không?”

Doãn Toại bưng ly nước đi tới.

Anh mặc một bộ đồ khá thoải mái, áo sơ mi trắng phối hợp với quần dài màu đen, hình như vừa tắm xong, trên tóc còn dính hơi nước.

Anh rất cao, khuôn mặt sạch sẽ, tuấn dật, lúc nhìn sang, bên trong mắt sắc ẩn chứa u quang nhàn nhạt.

Khương Ngâm đem túi thả ở sảnh trước cửa, mang dép lê đi tới, nhìn chằm chằm gương mặt này, dò xét một hồi, không tiếc tán dương: “Ông xã tôi đi công tác một chuyến, dường như cả người càng đẹp trai hơn!”

“…”

Doãn Toại trở về ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, đặt cốc nước ở bàn trà, hỏi cô: “Thứ bảy tuần này có việc gì không?”

“Không có a, thứ bảy tôi nghỉ ngơi.”

Doãn Toại nói: “Ông nội bà nội gọi điện thoại thúc giục nhiều lần, muốn tôi mang em sang chơi.”

Khương Ngâm nghe xong, cả người lập tức trở nên vô cùng hưng phấn.

Vốn dĩ cô và Doãn Toại chính là vì ứng phó ông bà anh nên mới kết hôn, đến lúc đó, nếu như về nhà cũ, chắc hẳn sẽ cùng anh diễn một tiết mục vợ chồng ân ái a?

Khi ấy, chí ít có thể thuận lý thành chương* nắm tay anh, tiến hành theo bước đầu tiên của kế hoạch, có phải hoàn thành rồi không?

*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành ( thuận theo lý thuyết làm việc gì đó suôn sẻ.)

Cứ vui mừng rạo rực suy nghĩ như vậy, Khương Ngâm ngồi xuống bên cạnh anh, đưa bàn tay qua: “Đến nhà ông bà nội chắc hẳn cần tôi diễn kịch với anh, có ban thưởng gì không?”

Nói xong, cô nháy mắt, dáng vẻ vạn phần mong đợi nhìn hắn.

Doãn Toại bưng ly nước lên một lần nữa, uống từng ngụm trà, không có phản ứng gì.

Khương Ngâm không biết anh đây là có thái độ gì, có chút bất mãn: “Anh đi công tác hơn nửa tháng, coi như không có tình cảm, nhưng tốt xấu gì bây giờ quan hệ của hai chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, ít nhất phải mang về một món quà nhỏ a? Tôi cũng không phải muốn đòi quà anh, nếu cuối tuần về nhà cũ, ông bà hỏi tôi “Ngâm Ngâm, Tuế Tuế mang quà gì về cho con?” Anh nói xem tôi phải trả lời thế nào đây? Nếu tôi nói không mang, có phải đối với anh có chút không tốt? Nếu để tôi bịa ——”

Cô dừng lại một lát, khó khăn nói: “Tôi là người đã thành thật từ nhỏ, chưa từng nói dối.

“Miệng em có bao giờ nói được sự thật sao?” Doãn Toại cơ hồ vô thức hỏi ngược một câu.

Khương Ngâm dừng khoảng chừng là hai giây, ngẩng đầu, đối mặt với anh: “Anh có phải có sự hiểu lầm gì đối với tôi? Tôi nói dối khi nào?”

“Ừm, em không có.” Doãn Toại không so đo với cô, đặt ly nước xuống: “Không phải muốn quà sao, nhắm mắt lại.”

Không nghĩ tới, thế mà thật sự có quà, Khương Ngâm hơi kinh ngạc một chút, sau đó cấp tốc nhắm mắt lại, rồi vươn tay qua.

Đợi một hồi, trên tay vẫn trống không, cô có chút không kiên nhẫn: “Tại sao vẫn chưa có?”

“Không được mở mắt.”

“…” Mi mắt Khương Ngâm rung động mấy lần, lúc đầu dự định mở ra, nhưng lúc anh vừa mở miệng thì liền tranh thủ nhắm lại.

Ngay sau đó, cô cảm giác Doãn Toại kéo tay trái cô, đeo một chiếc nhẫn lạnh buốt lên ngón áp út của cô.

—— vậy mà là chiếc nhẫn!

Cô thu tay lại, chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy trên tay đang đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn loé sáng lấp lánh, hình dạng giác cắt nhìn rất đẹp, tia sáng đèn trên trần chiếu tới, hào quang chói mắt, hiện ra sắc thái lộng lẫy.

Chưa bao giờ có được chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, Khương Ngâm lại gần, nhìn chăm chú, suy nghĩ cái này lớn bao nhiêu, hẳn là siêu cấp quý giá.

Doãn Toại như đi guốc trong bụng cô, nghiêng đầu sát vào, nói một câu: “9 carat, quý giá.”

Khoé môi Khương Ngâm không kiềm chế được, điên cuồng vểnh lên, nhưng ngoài miệng lại hết sức thận trọng: “Có quý giá hay không thật ra tôi không thèm để ý, mấu chốt đây là ông xã tặng tôi.”

“Em không thích tiền?”

Doãn Toại tản mạn tựa lưng vào ghế sô pha, nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô: “Vừa rồi không phải còn đàng hoàng, chững chạc nói mình thành thật?”

“Tôi thích tiền, nhưng càng thích anh hơn! Bởi vì anh tặng nên tôi mới thích, nếu là người khác tặng, 99 carat tôi cũng không thích.”

“…”

Miệng mồm ngọt thật đấy.

Khương Ngâm lại nhìn thấy trên bàn trà còn có một chiếc nhẫn nam, chính là một đôi với chiếc của cô.

Cô hơi đứng dậy, đem chiếc nhẫn lấy ra rồi ngồi xuống lần nữa, nói với Doãn Toại: “Ông xã lại đây, tôi đeo lên giúp anh.”

Doãn Toại nhìn qua cô, thần sắc hơi giật mình, chậm chạp đưa tay tới.

Dưới ánh đèn, da thịt của anh trắng lạnh, trên mu bàn tay có mạch máu màu xanh nhàn nhạt, khớp ngón tay rõ ràng, thon dài lại đẹp mắt, Khương Ngâm chậm chạp đeo nhẫn lên ngón áp út của anh, sau đó cũng đưa tay mình tới, một đôi nhẫn cưới đặt cùng một chỗ rồi xem xét, so sánh.

Mí mắt Doãn Toại hơi buông xuống, tay giơ lên chưa từng thu hồi, tùy ý để cô nhìn.

Một lát sau, Khương Ngâm ngẩng đầu, đem nhẫn kim cương của mình lắc lắc trước mặt anh, có chút đắc ý: “Của anh chắc chắn không quý giá như tôi, cái này của tôi 9 carat!”

“…” Vừa rồi còn nói không thèm để ý đến tiền, Doãn Toại có chút cạn lời, thu tay lại.

Đúng lúc đó, di động trong túi anh vang lên, cầm lên ấn mở, nhìn thấy một tin nhắn Wechat không có ghi chú: 【 Nghe bà nội con nói con kết hôn, tân hôn hạnh phúc! Mẹ ở bên châu Úc có một số việc phải xử lý, một thời gian ngắn nữa liền sẽ về nước, đến lúc đó mang Ngâm Ngâm đến gặp mẹ đi, mẹ muốn đưa quà gặp mặt cho con bé. Được không? 】  Khương Ngâm cảm thấy rất lâu, khoảng chừng ba phút, Doãn Toại vẫn một mực cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã đen ngòm như vậy, cả người tựa như lâm vào một loại cảm xúc không mấy tươi đẹp nào đó, tinh thần mang theo vài phần sa sút xưa này chưa từng có.

Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Doãn Toại, nhìn qua sẽ khiến người ta không thể hiểu được mà đau lòng.

“Ông xã?” Khương Ngâm thử thăm dò, gọi anh một tiếng.

Doãn Toại bình tĩnh cất lại di động vào túi, lúc ngẩng đầu, cảm xúc trên mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra nửa phần gợn sóng: “Đói bụng không, đồ ăn dì đã làm trong tủ giữ nhiệt ở phòng bếp, để lâu sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Nói xong, anh đứng dậy đi về hướng phòng bếp.

Khương Ngâm có chút không thích Doãn Toại như thế này, nhìn bóng lưng của anh, cô do dự đi qua, đứng ở cửa phòng bếp, vịn vào khung cửa thủy tinh, thanh âm mềm mại: “Ông xã.”

Doãn Toại quay đầu, cô mới làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng anh nói chuyện phiếm: “Vì sao hôm nay anh không báo lịch trình với tôi? Tôi cũng đã chủ động báo cáo với anh.”

Doãn Toại bưng đĩa từ trong tủ giữ nhiệt ra, thần sắc đã hoàn toàn khôi phục như thường, đáy mắt lúc nhìn qua còn mang theo điểm không hiểu cùng nghiền ngẫm.

“Lúc đầu tôi cùng lười so đo với anh, thế nhưng anh đã nhắc đến, thật tôi ra cũng muốn hỏi anh một chút ——”

Anh đem đĩa đặt ở bàn ăn, cầm điện thoại mở ra lịch sử nói chuyện phiếm của hai người, liếc nhìn trên dưới một lượt rồi cho cô xem qua: “Mỗi ngày, số người khác phái bắt chuyện mà em gặp được vừa hay nhiều hơn tôi đúng một người, nửa tháng, làm thế nào mỗi ngày đều trùng hợp như vậy? Đây là muốn chứng minh với tôi, so với tôi, em được người khác phái yêu thích hơn?”

Khương Ngâm: “…”

“Xin hỏi, em chuẩn bị những điều này để báo cáo với tôi, đến cùng là thật hay giả? Xưa nay chưa từng nói dối, từ nhỏ đã vô cùng thành thật ——”

Anh nghiêng người lại gần về phía cô, không nhanh không chậm, nói hết câu: “Bạn nhỏ Khương Ngâm Ngâm?”

“…”

Ánh mắt Khương Ngâm sáng ngời, nháy mắt mấy lần với anh, cười ngọt ngào, tay xoa xoa bụng mấy vòng: “Ông xã, tôi thật sự rất đói, hay là chúng ta ăn cơm trước đi?”

Cô chủ động bưng hai đĩa đồ ăn đến bàn ăn: “Anh đi công tác lâu như vậy, thật vất vả mới trở về, lại kiếm không ít tiền cho gia đình, anh chính là người có công vô cùng to lớn, còn mua cho tôi chiếc nhẫn kim cương bự như vậy, sao tôi có thể để anh làm việc được, thực không hiểu chuyện!”

“Để tôi bưng giúp anh, anh đi đến ngồi trước bàn ăn là được.”

Nói xong, cô cấp tốc bưng đồ ăn chạy ra khỏi phòng bếp, phóng tới phòng ăn.

Bưng lên xong lại nhanh chóng bưng những đĩa còn lại, sau khi toàn bộ được mang lên, cô quay đầu về hướng bên này: “Ông xã, mau tới ăn cơm đi.”

Doãn Toại vẫn còn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn cô vẫn luôn luôn tràn ngập hoạt bát, tinh thần phấn chấn cùng khuôn mặt xán lạn, anh như bị hãm sâu vào đó không thể thoát ra được.

Một lát sau, khóe môi bỗng dưng nhếch lên, hiện lên một tia bất đắc dĩ rồi yếu ớt cười dung túng.

Sau bữa cơm chiều, Khương Ngâm còn có chút ảnh chụp muốn chỉnh sửa, trở về phòng ngủ, bận bịu làm việc.

Doãn Toại thu dọn đĩa trên bàn, bỏ vào trong máy rửa bát, nghĩ đến tin nhắn Wechat vừa nãy, anh cầm điện thoại di động lên, ấn mở.

Trầm mặc một lát, gửi tin nhắn qua:

【 Không cần 】

【 Lễ vật của mẹ, không xứng với cô ấy. 】

Tối thứ sáu, Khương Ngâm thức đêm tăng ca, ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn đồng đã gần mười giờ.

Nghĩ đến hôm nay phải đi đến chỗ của ông bà nội, cô luống cuống ngồi dậy.

Doãn Toại vẫn không gửi tin nhắn WeChat cho cô, cũng không có gọi điện thoại thúc giục, cô rất khó hiểu, gửi “?” qua.

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Tỉnh? 】

Khương Ngâm: 【 Sao anh không gọi tôi? Không phải đi thăm ông bà nội sao, thăm người lớn tuổi quá muộn không tốt 】 Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Còn sớm, bây giờ cũng không muộn 】

Khương Ngâm vứt điện thoại xuống, nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, sắp xếp đồ, lúc muốn thay quần áo, cô đi đến phòng để quần áo, mở tủ quần áo ra nhìn một chút, lấy hai chiếc váy ra, một chiếc màu xanh lam, một chiếc màu đỏ.

Soi gương một lúc, có chút không quyết định được, cuối cùng, đi ra tìm Doãn Toại.

Mở cửa phòng ngủ ra, cô trực tiếp cất cao giọng gọi: “Ông xã?”

“Sao thế?” Thanh âm truyền ra từ trong thư phòng, Khương Ngâm vui vẻ chạy bước nhỏ tới.

Cửa không khóa, cô đứng ở cửa nhìn về Doãn Toại phía bên trong, giơ quần áo trên tay lên lắc lắc: “Hôm nay tôi nên mặc bộ nào? Những đồ này không phải đều là anh mua sao, vậy anh chọn cho tôi một bộ?”

Doãn Toại dựa vào chỗ tựa lưng, tản mạn nhìn sang, khẽ nâng cằm, ra hiệu bộ trên tay trái kia: “Màu đỏ đi.”

Khương Ngâm nhìn bộ trong tay trái này, màu đỏ vui vẻ, không chừng người lớn tuổi sẽ thích.

Được thôi, cô tin tưởng ánh mắt của ông xã nhà mình, mặc màu đỏ đẹp.

Trở về phòng thay đồ một lần nữa, chọn một đôi giày cao gót để phối cùng, từ trong ngăn tủ, chọn một cái túi xách màu đen rồi đem đồ vật tuỳ thân bỏ vào.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhìn ngón tay, chạy đến trước tủ đầu giường, cầm hộp nhẫn, lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, hôn một cái lên viên kim cương lấp lánh.

Khi đi ra, đúng lúc Doãn Toại đóng cửa thư phòng lại, đi về phía bên này, ánh mắt rơi trên người cô.

Làn da của cô lúc mặc váy đỏ rất có khí sắc, làm nổi bật cái cô trắng như tuyết, xuống chút nữa, ở chỗ cổ áo, xương quai xanh tinh xảo, mê người hiện ra, hai vai rất mỏng, lộ ra hai đầu cánh tay trắng ngà, tinh tế, một đường cong đẹp mắt kéo dài đến mười ngón nhỏ.

Bên hông đeo một cái thắt lưng khảm kim cương, lộ ra eo nhỏ không đến một nắm tay.

Cô rất gầy, từ đầu gối trở xuống là đôi chân thẳng vừa nhỏ vừa dài, trắng đến mức phát sáng.

Lúc Doãn Toại nhìn qua, Khương Ngâm quay một vòng cho anh xem: “Ông xã, tôi mặc quần áo anh chọn đẹp không?”

“Ừm.” Doãn Toại tùy tiện trả lời một tiếng, đi tới.

Khương Ngâm chủ động tiến lên một bước, nhón chân, níu cổ áo anh, lúm đồng tiền như hoa hỏi: “Anh cảm thấy rốt cuộc là bà xã anh đẹp mắt hay là quần áo của bà xã anh đẹp mắt?”

“…”

Doãn Toại không nói lời nào, cô liền chủ động thay anh trả lời: “Vậy thì chắc hẳn bởi vì quần áo này được bà xã anh mặc lên người nên mới cảm thấy dễ nhìn nha! Từ đó suy ra, bà xã anh càng đẹp mắt hơn một chút!”

Đôi mắt hẹp dài của Toại hơi híp lại, đầu ngón tay nâng cằm thon cô lên, cúi đầu tiến tới.

Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người kéo lại gần không ít, hô hấp tựa như muốn đan vào nhau.

Khương Ngâm bị hành động của anh làm cho sững sờ, hôm nay sao anh đổi tính rồi? Thế mà lại chủ động như vậy?

Không phải hôm nay cô trang điểm quá tinh xảo, quá xinh đẹp, trong lúc nhất thời, anh không kiềm chế được bị dụ dỗ chứ?

Anh muốn phá cấm rồi?

Lại gần cô như vậy, chắc hẳn là đang muốn

Hôn cô?!

Thế nhưng, cô vừa quyết định tiến hành từng bước theo kế hoạch với anh, bây giờ, anh lại chủ động lại gần như thế, cô phải ngoan ngoãn để anh hôn sao?

Khương Ngâm trừng mắt nhìn, trong đầu còn đang mơ mộng*, suy nghĩ nhiều thứ lung tung*, Doãn Toại có chút nghiêng đầu đầu, môi kề sát bên tai cô, hơi nóng toả ra, thanh âm lúc mở miệng nhàn nhạt trầm thấp: “Cô gái nhỏ, mỗi ngày nói những lời này với tôi, đều không đỏ mặt sao?”

*Thiên Mã hành không (天马行空): (ngựa thần lướt gió) có thể hiểu là suy nghĩ phong phú, dồi dào, mơ mộng trên mây. Được ví với văn chương, thi ca thư pháp hào phóng, không câu thúc.

*Loạn thất bát tao: lộn xộn, mất trật tự, lung tung.