Kết Hôn Sai Lầm

Chương 11: Một mình đối mặt




Hạ Tiểu Tinh trải qua đêm đầu tiên chính thức trở về nhà mẹ.

Cô ngủ không yên giấc. Phòng ngủ của cô luôn được mẹ giữ gìn vô cùng thoải mái, chăn tơ tằm mỏng, gối bông mềm mại, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ nổi, mở to hai mắt nhìn trần nhà tối om, trong đầu một mảng hoang mang.

Hai giờ đêm, cô rốt cuộc đứng lên, đi dép lê đi vào thư phòng của cha.

Mở chiếc túi nhựa lớn chứa vật dụng trên giường, cô lôi ra hai chiếc gối, ôm trở lại giường, cô chôn mặt vào hít mùi hương đặc biệt trong đó.

Đó là mùi của Âu Vũ Thanh, hương gỗ thoang thoảng, đầy mê hoặc, mang sức hấp dẫn nam tính mạnh mẽ.

Hạ Tiểu Tinh thật không có tiền đồ, từ cái ngày đầu tiên ngửi thấy mùi hương này, cô lập tức tựa như sa vào bóng đêm, chìm vào biển sâu, không thể trồi lên mặt nước được nữa.

Cô hiểu rằng bắt đầu từ lúc đó, cô đã say mê anh.

Cho đến nay cô chưa từng nói cho Âu Vũ Thanh biết vì sao cô yêu anh.

Thời gian mới kết hôn, Âu Vũ Thanh từng không kiên nhẫn hỏi cô: “Em vì cái gì mà cứ nhất quyết phải lấy anh?” Cô liếm môi, trả lời anh: “Vì anh đẹp trai, lôi cuốn, còn là một con rùa biển (chỉ người du học từ nước ngoài về), em thích nhất là rùa đại dương.” Âu Vũ Thanh bất đắc dĩ trừng mắt với cô, vẻ mặt mang biểu tình như bị tra tấn đến mức không chịu nổi.

Thật ra cô yêu anh rất đơn giản, chỉ vì anh đem một chiếc áo ném lên đầu cô, từ đó cô liền nhớ kỹ mùi hương của anh, trong một buổi chiều chạng vạng tháng sáu, cô bị mùi hương của anh bao trùm, từ đó về sau mùi hương cơ thể anh đã vĩnh viễn được lưu giữ trong ký ức của cô.

Ngày hôm đó cũng phải đến mười năm trước, cô còn đang học trung học, tới lúc gần tan lớp, cô mới đột nhiên phát hiện mình không thể đứng lên. Chờ mọi người trong lớp về hết, trời sẩm tối, trong hành lang không còn tiếng bước chân, cô mới đeo túi chạy vội tới WC.

Từ WC đi ra, cô đứng ở góc rẽ hành lang, không dám đi đến dưới ánh đèn, bởi vì cô thấy rõ một mảng lớn vết bẩn trên quần.

Đang luống cuống lo lắng có nên cắm đầu chạy thật nhanh ra cổng trường gọi điện cho mẹ hay không, bỗng nhiên cô nhìn thấy một nam sinh, vóc dáng rất cao, có lẽ là đàn anh khóa trên, đang đi rất nhanh về phía này.

Cô không kịp nghĩ liền gọi một tiếng: “Này!”

Namsinh kia hiển nhiên giật mình, lập tức đáp, giọng điệu chẳng vui vẻ gì: “Bạn trốn ở đây dọa người à!” Cô hỏi luôn không vòng vo: “Có thể cho mình mượn áo của bạn một lát được không?”Namsinh kia sửng sốt, không rõ vì sao cô phải mượn áo mình, trợn to mắt nhìn cô, nhưng xung quanh tối om, anh cố hết sức vẫn không thể nhìn rõ.

Thấy nam sinh kia không trả lời, cô nhụt chí nói: “Không muốn thì thôi vậy.” Trời tháng sáu, mỗi người chỉ mặc độc một chiếc áo, anh cho cô mượn thì đành phải cởi trần. Huống hồ cô cũng ngại giải thích lý do với anh.

Cúi đầu, cô đi ra khỏi chỗ tối, thầm nghĩ mặt mũi hôm nay chắc chắn mất tiêu rồi. Không ngờ một lát sau, từ sau lưng vang lên tiếng bước chân, một bóng người đi tới gần cô, trùm lên đầu cô một chiếc áo.

Cứ như thế cô biết được mùi hương của Âu Vũ Thanh.

Đến khi cô kéo chiếc áo từ trên đầu xuống, trước mặt đã chẳng còn ai, chỉ nghe thấy từ hành lang truyền đến tiếng bước chân “bịch bịch” xuống lầu. Cô ngoài người trên lan can xi măng tầng bốn nhìn xuống dưới lầu, một lát sau liền thấy một người cởi trần đeo cặp sách chạy vọt ra.

Dưới lầu có ngọn đèn đường rất sáng, ánh mắt cô dõi theo bóng dáng kia, bỗng nhiên, nam sinh đó quay đầu lại hướng lên trên liếc mắt nhìn quanh một cái, cô vội hoảng hốt, cũng trong lúc hoảng hốt đó, cô thấy rõ gương mặt người đó, gương mặt của Âu Vũ Thanh.

Từ đó về sau, mỗi ngày cô đều ở trong sân trường tìm kiếm bóng dáng của anh.

Chôn mặt trên gối của Âu Vũ Thanh, Hạ Tiểu Tinh rốt cuộc nằm sấp ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại trời đã sáng bảnh, tiếng xe cộ náo nhiệt quen thuộc vọng vào tai, tiếng động ồn ào như đang ở ngay giữa đường phố , cô mở mắt ra, ngơ ngác một hồi lâu mới nhớ ra cô đã về nhà mẹ.

Chưa ly hôn, nhưng cô hiểu rằng mình cùng Âu Vũ Thanh đã kết thúc.

Trong lòng chớp mắt liền ảo não.

Từng ngày sau này, cô phải quen với những buổi sáng như vậy, sau đó một mình kiên cường vượt qua.

Ngày cuối cùng lái xe đi làm, cô đến không tính là quá muộn.

Bà Đặng đã nghe được từ học trò của mình rằng cô phỏng vấn thành công, dặn cô đừng thông báo với mọi người, rồi ám chỉ cô sau này buổi chiều nếu không có việc cần thiết thì có thể khỏi cần đến làm. Hạ Tiểu Tinh lần đầu tiên cảm thấy rằng bà Đặng tuy thích ăn mặc, trang điểm trẻ quá so với tuổi nhưng thật ra mặt mũi cũng khá hiền hậu.

Cô đã hẹn với luật sư hai giờ chiều đến viện kiểm sát, thừa dịp vẫn còn xe, giữa trưa cô đến bệnh viện đưa mẹ về nhà. Trong tủ lạnh không có đồ ăn, cô tráng hai quả trứng gà, nấu bát canh suông để hai mẹ con ăn, sau đó báo cho bà buổi chiều hẹn với luật sư đi nộp vật chứng.

Từ Thục Vân dường như bất ngờ, lại có vẻ đã dự liệu, nhìn con gái, hỏi: “Số tiền kia, con kiếm ở đâu ra?”

Hạ Tiểu Tinh thoáng do dự, còn chưa kịp trả lời, Từ Thục Vân lại hỏi: “Có phải Vũ Thanh đưa cho con không? Cha con từng nhắc tới, nói Vũ Thanh là đứa rất có tiền đồ. Qủa thật đã làm khó nó rồi, điều an ủi lớn nhất của mẹ bây giờ là con có thể sống thật tốt.”

Hạ Tiểu Tinh mở miệng, song cuối cùng lại chẳng nói được gì.

Hai giờ, ở cửa viện kiểm sát cô gặp được luật sư đang đợi mình.

Luật sư là nữ, chừng ba mươi tuổi, toàn thân vận bộ đồ công sở vừa vặn, cách ăn nói thể hiện đúng đặc điểm của luật sư: rành mạch và sắc sảo: “Trước kia tôi đã gặp thị trưởng Hạ vài lần, không ngờ ông lại xảy ra chuyện, chắc là đắc tội ai đó… Sau khi nộp đủ tiền tham ô, tôi sẽ tận lực giúp ông ấy được giảm tội.”

Hạ Tiểu Tinh nghiêm túc đáp: “Trăm sự nhờ cô”. Luật sư kia có lẽ đã quen nhìn vẻ mặt này của người nhà nghi phạm, lập tức bày tỏ thái độ: “Đây là việc tôi nên làm, tôi sẽ cố hết sức.”

Trình chứng minh thư với bảo vệ, nữ luật sư dẫn cô vào trụ sở viện kiểm sát. Ngước mắt lên nhìn quốc huy trên đỉnh đầu, Hạ Tiểu Tinh thầm nghĩ, e rằng cha thật sự đã đắc tội với người nào đó, nhưng căn bản có lẽ ông đã quên sự tồn tại của quốc huy này.

Thủ tục giải quyết rất nhanh chóng, người của phòng Chống tham nhũng đón tiếp hai cô.

Nữ luật sư giới thiệu cô với mọi người trong văn phòng: “Đây là con gái của Hạ Văn Cường.” Ánh mắt cả phòng đều đổ dồn trên người cô. Cô dùng thanh âm rõ ràng, bình tĩnh nói: “Tôi tới nộp vật chứng cho cha.” Rồi nghênh tiếp toàn bộ ánh mắt đang hướng về phía mình.

Cha đã sa đọa, làm trái với pháp luật, nhưng cô không thể vì cha mà phải lấy làm hổ thẹn, bởi vì đối với cô mà nói, ông chỉ là cha, chứ không phải vai vế khác.

Ra khỏi viện kiểm sát, nữ luật sư hỏi cô: “Cô định đi đâu? Có cần tôi tiễn cô một đoạn không?” Cô cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi.” Ngay sau đó vẫy tay từ biệt nữ luật sư, đi về phía trạm xe buýt cách đó hai trăm thước.

Ba giờ chiều, mặt trời mùa thu vẫn còn rất sáng, bầu trời xanh nhạt, trên đường xe cộ hối hả chạy như mắc cửi, Hạ Tiểu Tinh đi đến bến xe buýt, bên cạnh có bảy tám người cũng đang chờ xe, cô đứng đợi cùng bọn họ.

Cô không về nhà ngay mà tới công ty quảng cáo.

Chàng trai mặt đầy mụn trứng cá thấy cô có vẻ rất vui, nói với cô: “Cô cứ tự tìm hiểu trước, cái gì không hiểu thì hỏi tôi.” Cô gật gật đầu, ngồi xuống một bàn máy tính không người.

Chẳng bao lâu sau đã có người của phòng kế hoạch báo với Đồng Nhan, anh ta hơi trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Máy tính kia tạm thời cứ để cô ấy dùng, đừng làm phiền, để cô ấy chuyên tâm học đi.” Người kia gật đầu, ra khỏi phòng giám đốc, Tiểu Trâu liền đẩy cửa vào.

Đồng Nhan ngưng mắt nhìn xuống mặt bàn đỏ sậm, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Âu Vũ Thanh thật sự không biết vợ mình đang làm gì sao?”

Năm giờ rưỡi, Hạ Tiểu Tinh theo người trong công ty quảng cáo tan ca. Lần đầu đợi xe buýt đúng lúc giờ cao điểm tan tầm, cô đợi nửa ngày mới chen được lên một chiếc xe buýt thưa người trở về khu nhà của gia đình cán bộ thị ủy.

Tiểu khu có diện tích rất lớn, xung quanh có hai trạm xe, cô đến siêu thị gần đó mua ít rau củ rồi vội vàng chạy về nhà.

Leo một hơi lên tầng bốn, cô ở ngoài cửa thở gấp gọi mẹ: “Mẹ ơi, mở cửa cho con”, chợt nhớ tới không tiện đi lại, cô dùng một tay rảnh móc chìa khóa ra.

Tayvừa luồn vào trong túi, cửa đột nhiên mở, cô ngẩng đầu, tức khắc liền sửng sốt.

Âu Vũ Thanh một tay vịn cánh cửa, sắc mặt âm trầm nhìn cô.

Cô chớp mắt hai cái, xác thực mình không nhìn lầm. Đúng là Âu Vũ Thanh, đang giương vẻ mặt u ám nhìn cô.

Ánh mắt anh thâm sâu sắc bén, không còn chút gì vẻ giễu cợt, trêu chọc thú nuôi như thường ngày. Anh đang nghiêm túc, đang thật sự tức giận, không nói tiếng nào, chỉ gắt gao nhìn cô chằm chằm, dường như muốn xuyên thấu cô, muốn nhìn vào tận thâm tâm của cô.

Trước nay cô luôn thích khí phách của anh, giờ khắc này, cô cảm giác được rõ rệt bá khí của Âu Vũ Thanh đang hướng đến người cô, loại áp bức tiềm ẩn cùng loại khí thế khiến người ta không dám xem nhẹ này đang im lìm bao trùm lấy cô.

Đây mới thực sự là Âu Vũ Thanh, lần đầu tiên anh ở trước mặt Hạ Tiểu Tinh bỏ đi lớp vỏ ngoài, lộ ra con người thật của mình.

Cũng là lần đầu tiên, anh ngang hàng cùng cô đối chọi, ngang hàng nhìn cô.

Hai người không tiếng động giằng co.

Trời đã chạng vạng tối, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên hành lang, một lát sau, đèn tắt, cánh cửa phòng khách hắt ra một chút ánh sáng, một nửa chìm trong bóng tối, Hạ Tiểu Tinh thấy sắc mặt Âu Vũ Thanh càng thêm âm trầm.

Trong phòng truyền đến tiếng Từ Thục Vân: “Hạ Tiểu Tinh về rồi phải không?”

Cô đáp: “Mẹ, là con.” Dứt lời liền cất bước đi vào, Âu Vũ Thanh lúc này mới nghiêng người tránh ra.

Đi vào phòng khách, cô mang đồ ăn hướng về phía gian bếp, bỗng thấy trên bàn đã có không ít hộp thức ăn mua sẵn, Từ Thục Vân ngồi trên ghế salon, trong tay cần gậy, nói: “Sao con về muộn thế? Đợi mãi không thấy con, Vũ Thanh sợ mẹ đói, đã gọi đồ ăn ngoài, chúng ta ăn no rồi, con cũng mau mau ăn đi.”

Cô “À” một tiếng, lập tức quay lại phòng bếp.

Đem túi rau củ cất vào tủ, Hạ Tiểu Tinh xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị một thân hình chắn đường.

Âu Vũ Thanh đem hộp thức ăn bỏ vào lò vi sóng, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống cô.

Hạ Tiểu Tinh giương mắt nhìn lên đối diện với anh.

Trong phòng khách Từ Thục Vân vẫn còn dặn: “Thức ăn dùng lò vi sóng hâm nóng lại rỗi hẵng ăn.” Hạ Tiểu Tinh không mở miệng, Âu Vũ Thanh lên tiếng đáp: “Vâng”.

Hạ Tiểu Tinh lạnh lùng nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?” Suốt ba năm kết hôn, số lần Âu Vũ Thanh đến nhà cha mẹ vợ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay không phải tết, cũng đâu phải lễ lạc gì, anh chẳng có lý do nào lại xuất hiện ở đây.

Sắc mặt Âu Vũ Thanh u ám như trời Siberi, anh không đếm xỉa đến câu hỏi của cô, nói: “Mẹ bị trật chân vì sao không nói với anh?”

Hạ Tiểu Tinh chẳng nghĩ ngợi, đáp: “Có gì mà phải nói? Anh cũng đâu phải bác sĩ!” Từ nhỏ cô đã là đứa mồm miệng sắc bén, chẳng qua ba năm qua ở bên Âu Vũ Thanh, cô đã đem móng vuốt cắt đi một nửa.

Sắc mặt Âu Vũ Thanh lại càng âm u đáng sợ, Hạ Tiểu Tinh đến lúc này mới xem như biết được dáng vẻ tức giận thực sự của anh, cô đoán, nhất định Âu Vũ Thanh đã nghe được chuyện gì đó từ mẹ.

Qủa nhiên.

“Em tìm ai vay một trăm vạn?” Âu Vũ Thanh gắng kiềm chế chính mình, sau khi xuống máy bay anh liền tới nhà cha mẹ vợ, kết quả chẳng những thấy mẹ vợ chân băng bó thạch cao, lại còn nghe thấy mẹ liên tục cảm tạ anh, nói làm khó anh phải xuất ra một trăm vạn để bù vào khoản tiền ăn hối lộ còn thiếu của Hạ Văn Cường.

Tim anh trong nháy mắt liền trầm xuống, nhất thời cảm thấy ngực bị chắn một tảng đá lớn.