Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 36: Tản bộ hoa viên




Đông đi xuân tới, vạn vật thức tỉnh. Chỉ chớp mắt, Ngôn Mộc đã mang thai bảy tháng, bụng nhô lên cao vút, mặc vào quần áo rộng rãi mát mẻ mùa xuân.

Lúc đẩy cửa ra, Ngôn Mộc đang cúi đầu may xiêm y cho hài đồng trên tay. Y rất chăm chú, ngay cả tiếng mở cửa của ta đều không nghe.

Mãi đến khi một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt y, y mới có hơi thức tỉnh mà ngẩng đầu lên.

"Phu quân, ngươi trở về." Nhìn thấy ta trở về, y thả xiêm y trong tay xuống.

Ngôn Mộc giữa mặt mày một mảnh nhu hòa, trên mặt nhiễm phải ý cười ngọt ngào, y đỡ bụng muốn đứng dậy, lại bị ta lấy tay đè lại.

Ta đi đến ngồi ở trên ghế dựa, ôm Ngôn Mộc ngồi lên chân, y rất nhu thuận vùi ở trong lồng ngực của ta.

Ta cầm lấy xiêm y Ngôn Mộc vừa thêu, ánh mắt quan sát tỉ mỉ gương mặt đang cười của y, có chút chua chua mở miệng: "Thế nào sau khi có hài tử, ngươi ngay cả ta trở về đều không nghe thấy?"

"Phu quân đây là ghen tị cùng hài tử." Y buồn cười nhìn ta, trên mặt có hơi cười trên sự đau khổ của người khác.

Nhìn nụ cười lộ liễu trên mặt y, ta cố ý điểm điểm giữa mi tâm y, ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy.

"Ngươi xem ngươi, cũng không thấy ngươi giúp ta thêu qua quần áo. Có hài tử, luôn thừa dịp ta không ở nhà làm xiêm y, vật này thương tổn mắt như vậy, ngươi còn không nghe."

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Ngôn Mộc càng không nhịn bật cười thổi phù một tiếng. Thấy mặt ta đen kịt, y hoảng loạn bụm miệng lại, vội vội vã vã mở miệng nói: "Phu quân, xiêm y của ngươi ta có làm."

Ngôn Mộc để sát vào bên tai ta nỉ non, đầu trước ngực lấy lòng làm phiền ngực của ta.

"Ừm...?" Ta có chút bất ngờ nhìn Ngôn Mộc, thấy ánh mắt ta có chút nghi ngờ, y kéo ta, đi tới trước ngăn tủ trong phòng.

Y mở tủ ra, lấy ra xiêm y cất giấu đã lâu.

Đó là hai bộ quần áo mới tinh màu trắng, dùng tới tơ lụa tốt nhất cùng thêu may công phu chế tác mà thành.

Ta mở rộng xiêm y, trên tay áo là đường viền mây tĩ mĩ trắng như tuyết, phía trước ngực thêu ngọc trúc phong nhã.

Một kiện khác là đường viền chỉ bạc màu trắng, ống tay áo dùng màu vàng thêu hoa văn mây mỹ lệ, trường bào trắng như tuyết  xúc cảm mềm mại bóng loáng, có thể thấy được người thợ khéo léo tinh xảo, phí không ít tâm tư.

"Phu quân, có thích không?" Nói ra lời này, y có chút xấu hổ, gương mặt buông xuống nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.

Ta ở ngay trước mặt y cởi xiêm y trên người, Ngôn Mộc chủ động giúp ta mặc vào quần áo y chuẩn bị.

Đầu ngón tay rắng nõn mơn trớn cổ áo, tỉ mỉ vì ta mặc vào. Hai tay ấm áp mơn trớn mỗi một nếp nhăn, vẻ chăm chú của Ngôn Mộc khiến người không dời mắt nổi.

Khi mặc xiêm y, trên mặt của y nồng nàn đến không kìm nổi ý cười.

"Phu quân, thật là đẹp mắt."

Y mừng rỡ đánh giá ta, trong đôi mắt đều là mê luyến cùng ngưỡng mộ.

Một bộ áo bào trắng, bên hông buộc vốn là thắt lưng ngọc hoa văn mây gấm, mang theo ngọc bội nạm vàng, mặc lên người càng làm nổi bật lên thân hình cường tráng kiên cường, khiến người lộ ra ngoài một loại cảm giác tú mĩ khiến người hoảng hốt.

Thấy ánh mắt nóng bỏng của Ngôn Mộc, trong con ngươi hiển lộ ra tình ý rõ ràng như vậy, ta không nhịn được ôm y vào trong lòng, ở trên cái trán của y ấn xuống một cái hôn nhẹ nhàng.

Y mi mắt run rẩy, mặt mày ngượng ngùng cũng hơi cúi thấp xuống.

"Ta rất thích, ngược lại là xiêm y này đã làm lúc nào?"

Thấy ta nghi hoặc, Ngôn Mộc ở trong lồng ngực ta ngẩng đầu lên. Bên tai y đỏ đậm, tiếng nói trầm thấp, khó giải thích được có chút trêu ghẹo lòng người.

"Sau hai ba tháng thai an ổn mới làm." Y ôm sát thắt lưng của ta, ở trong lồng ngực ta hơi ngẩng đầu lên. Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào ta, ngón tay trắng nõn thon dài xoa mặt của ta, thần sắc vừa nghiêm túc vừa kiên định.

"Phu quân, ngươi ở trong lòng ta vĩnh viễn là quan trọng nhất. Hài tử hắn, không sánh bằng ngươi. Ta thương hắn, chỉ là bởi vì..."

Ngôn Mộc cười cười, dựa đầu vào ngực của ta, chỉ là bên tai càng thêm đỏ chót.

"Hắn là ngươi cho ta."

Lời nói ấm lòng ủi nóng ngực, ta  ôm chặt thân thể gầy gò vào trong lồng ngực, mặc dù không nói lời nào, cũng cảm thấy tâm đều vì y mềm nhũn.

Cùng Ngôn Mộc ăn xong cơm tối, ta dắt y đi đến hoa viên tản bộ.

Lúc hài tử sáu tháng, ta liền thường xuyên bồi y đồng thời tản bộ, sẽ có lợi cho sinh con.

Sau hoàng hôn hoa viên mang theo hơi nóng tản đi lười biếng, ánh mặt trời ấm áp thưa thớt trống vắng rơi ra, đi ở trên đường nhỏ khiến người cực kỳ thích ý.

Ta đỡ phần bụng cồng kềnh của Ngôn Mộc, nhẹ tay ôm bên eo y, một cái tay cùng y mười ngón liên kết.

Ánh hoàng hôn chiếu vào hai gò má mang ý cười của Ngôn Mộc, y thanh thản tự tại mà nắm tay của ta từ từ rục rịch.

Trên đường nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai chúng ta.

"Ngôn Mộc, đại ca mấy ngày trước đây nói với ta một ít chuyện lúc trước của ngươi."

Nắm tay có chút cứng, Ngôn Mộc bước chân ngừng lại. Y ngẩng đầu nhìn ta, biểu tình hơi mang theo thấp thỏm.

"Căng thẳng cái gì?" Thấy y hiếm thấy toát ra căng thẳng, ta động viên ôm eo y, đôi môi thân mật ở bên môi Ngôn Mộc làm phiền.

Ngôn Mộc lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười, mở miệng nói: "Không có căng thẳng."

"Đại ca ngươi nói với ta, hắn nói cho ta, ngươi có thể cả đời cũng sẽ không cùng ta nói những việc này, thế nhưng hắn cảm thấy được hắn cần phải nói cho ta biết."

Cùng kiếp trước giống nhau, những chuyện cũ kia đều là đại ca của Ngôn Mộc báo cho ta.

Chỉ là khác nhau chính là, kiếp trước là sau khi Ngôn Mộc qua đời. Mà lần này, là Ngôn Mộc vẫn ở bên cạnh ta, được ta dụng tâm che chở.

"Lúc đó thú ngươi, chỉ biết ngươi có lời đồn đãi quấn thân. Nam tử hơn hai mươi tuổi, lại bị từ hôn ba lần, đã rất khó tìm kiếm việc hôn nhân. Nhưng chưa từng nghĩ, những thứ này đều là kế hoạch của Ngôn Mộc."

Ta nhíu mày nhìn y, đáy lòng bốc lên tâm tư khó phân biệt, thần sắc phức tạp nhìn Ngôn Mộc trước mắt.

Y đưa tay ra sờ lên lông mày đang nhíu chặc của ta, ánh mắt toát ra  ôn nhu, bên môi câu lên ý cười nhạt nhẽo, sau đó ánh mắt bất ngờ thản nhiên.

"Phu quân, không cần đau lòng cùng ta. Lòng ta ái mộ ngươi, ta nghĩ nam tử mười sáu tuổi liền phải xuất giá, ta chỉ là lựa chọn một phương thức để cho mình yên tĩnh chờ ngươi."

Lúc y nói chuyện mí mắt hơi buông xuống, trên mặt không còn nụ cười khiến người như gió xuân ấm áp, ta không hề dám cắt ngang y.

"Ta được ăn cả ngã về không tạo ra lời đồn, ta chỉ là vì chính mình." Y dừng một chút, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

"Ta lại không hối hận, bởi vì điều ta muốn, xưa nay cũng chỉ có ngươi."

Ánh mắt Ngôn Mộc nóng rực  mang theo tình ý khắc sâu tận xương tủy, sâu sắc như vậy, làm đau lòng người như vậy.

"Danh dự bị hao tổn, bị người nói hư nát, vậy thì có làm sao, ta lưu ý xưa nay chỉ có một người. Không người dám làm mai, lại đang hợp ý ta, ta có thể chuyên tâm chờ ngươi."

Ta trầm mặc nhìn Ngôn Mộc, đây là lần đầu tiên nghe y lột tả tâm nói cho ta như thế, y đến cùng có bao nhiêu thích ta.

"Đứa ngốc, nếu như ta cưới ngươi, lại đối với ngươi không tốt, ngươi trả giá không phải dã tràng xe cát?" Ta vuốt ve hai gò má ửng hồng của Ngôn Mộc, đầu ngón tay sờ lên mặt mày của y, mũi của y, đến nơi đôi môi thì dừng lại.

"Dùng một đời làm tiền đặt cược, cũng không đáng." Ta rất là khó chịu, đáy lòng cay đắng ở bên môi tràn lan ra.

"Phu quân, vì sao thích không nên nói có đáng giá hay không, những chuyện kia là ta một người làm, cũng do ta nguyện ý. Ngươi không cần vì thế đau lòng, bởi vì..."

Y gợi lên nụ cười nhẹ nhàng, con ngươi thâm thúy lập loè ánh sáng sáng ngời, "Thích là chuyện của một mình ta."

Ngôn Mộc không nói bất kỳ lời nào nữa, ta đã mạnh mẽ nhào tới, hung mãnh giày xéo môi lưỡi của y.

Y ngoại trừ nhiệt tình đáp lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.