Khác Thủ Tiên Quy

Chương 186: Ba đại lục 2




Cho dù Phương Khác hiểu giải trừ cấm chế giữa ba đại lục là cục diện cần thiết, nhưng cũng chỉ hiểu mà thôi, muốn chân chính làm được điều này cực khó.

Chẳng hạn, hai tu sĩ kỳ hợp thể. Thái A là một, Phương Khác mơ hồ đoán được người còn lại chắc là Trí Tiêu. Nhưng Trí Tiêu lại không thể rời khỏi phái Côn Luân. Vì một khi ông rời khỏi Côn Luân, hai tu sĩ kỳ hợp thể trên Thái Hành và Thiên Sơn cũng sẽ rời khỏi môn phái, chế ước lẫn nhau.

Các bên đồng ý sẽ không sử dụng tu sĩ kỳ hợp thể.

Mà trận truyền tống tuy cũng có thể đạt đến hai đại lục khác, nhưng một lần nhiều nhất chẳng qua năm người, lượng linh thạch tiêu phí lại quá lớn, không có môn phái nào có thể gánh nổi.

Đúng, trước mắt vẫn là một tử cục.

Mà đối với những phái khác, phái Côn Luân đã là vật trong túi, hiện tại chẳng qua chỉ đang giãy chết.

Nhưng, phái Thiên Sơn công đánh thành Hi Hòa lại giằng co cả hai tháng.

Khu mua bán Côn Luân vốn vì chiến sự đã bình lắng hơn, nhưng một tháng trước, trời đổ cơn tuyết lớn, lại đổ một trận mưa truyền đơn. Truyền đơn đầy trời phủ khắp cả lãnh địa Côn Luân. Sau đó lại nhảy vọt ngàn dặm, được thám tử của Phương Khác đưa tới trước mặt các đại môn phái.

Tả Khâu tùy tiện ném truyền đơn đi, tờ giấy mỏng manh cứ thế lờ đờ từ đỉnh núi rớt xuống. Giấy trắng dung làm một với sắc tuyết phủ kín khắp nơi. Mặt tuyết phản xạ ra ánh dương quang chói mắt, dãy núi Thái Hành bị băng tuyết phủ kín trông đặc biệt có ý cảnh. Nếu nói Côn Luân là kỳ sơn dị phong, như tiên cảnh thanh khiết. Vậy Thái Hành chính là hùng vĩ. Thế núi Thái Hành đông dốc tây thoải, chỗ hùng vĩ có vách núi đứt đoạn cao gần ngàn trượng, mà chỗ mỹ lễ lại có hồ Trung Môn nổi danh. Phái Thái Hành thì tọa lạc trên Ngũ Linh sơn đẹp nhất trong đây, sau núi này là một vách đá đứt đoạn. Dưới núi có năm linh mạch, tên Ngũ Linh sơn cũng từ đó mà ra.

Trong phái Thái Hành lúc này rất trang nghiêm, ngay cả nữ tu cũng mặc võ trang, anh khí bức người, khinh giáp đặc chế màu bạc, phối với áo lót màu đen, trên tay áo rõ ràng có hình Thái Hành bát quái. Nhìn sơ qua, trong Thái Hành không có một ai rảnh rỗi, trong mắt ai ai cũng như có một ngọn lựa rực cháy, cuồng nhiệt và kiên định.

Giang Trầm Chu bọc y phục dày đứng bên cạnh Tả Khâu, nhìn tờ giấy biến mất trong tuyết bay đầy trời. Phía trên viết một bài thơ truyền khắp Cửu Châu. Chẳng có âm luật gì đáng nói, cũng không phải là thể gì, ngay cả vần cũng không có, nhưng lại rất có tính kích động.

Giang Trầm Chu chỉ nhìn qua đã nhớ, đặc biệt là một câu trong đó. Người Côn Luân thà chết không hàng.

Giang Trầm Chu cười mỉa: “Vậy thì chết đi.”

Tả Khâu hơi nghiêng đầu nhìn Giang Trầm Chu, nhàn nhạt nói: “Không ngờ, ta vậy mà đã xem thường y.”

Trên Thiên Sơn, người đấu lạp ngồi dưới tuyết tùng, bày bàn cờ.

Một tờ giấy màu trắng bị đè dưới hộp cờ. Ngồi đối diện hắn là một hòa thượng, chính là Thập Phương.

“Phái Thái Hành hành sự quá mức cuồng vọng tàn bạo, rốt cuộc đã mất nhân tâm.” Thập Phương thờ ơ nói.

“Nhân tâm?” Người đội đấu lạp nhẹ cười: “Luận khống chế với môn phái, Côn Luân còn xa mới bằng Thái Hành. Cho dù mất nhân tâm, cũng là nhân tâm của người khác, chứ không phải tâm của đệ tử Thái Hành.”

Đệ tử phái Thái Hành xem Tả Khâu như thần, căn bản không thể sinh ra chút tâm tư nào. Tả Khâu bảo họ chết, họ tuyệt không sống, như tín đồ thành kính nhất.

Nhất thời dưới tuyết tùng an tĩnh chỉ nghe được tiếng bông tuyết rơi xuống.

Cho đến khi Thập Phương rũ mắt nói: “Chẳng hạn như ta và ngươi.”

Người đội đấu lạp đặt một quân cờ xuống, cất giọng trong trẻo: “Chẳng hạn như ta và ngươi.” Hắn lặp lại lời Thập Phương,

Đến khi Thập Phương rời đi, hắn mỉm cười với người đội đấu lạp, trong nụ cười mang hàm ý thương hại.

Hắn nói: “Nghe nói ngài có một đứa con, chính là người Côn Luân?”

Cách màn chắn, hắn căn bản không thấy được biểu tình của người đội đấu lạp, cũng không thể biết được thái độ của người này. Tim Thập Phương đập thịch một cái.

“Xem ra tôn sư đã truyền hết y bát cho ngươi rồi.” Âm thanh không buồn không vui của người đội đấu lạp truyền ra, Thập Phương cảm giác được áp lực cực kỳ khủng bố.

Bông tuyết phiêu bay sắc bén như lưỡi đao, nhẹ rạch phá miệng hắn.

“Ngươi nên xuống núi rồi.” Người đội đấu lạp thờ ơ nói.

Thập Phương thầm thở ra, sau đó mỉm cười đáp: “Tông môn luôn là bằng hữu kiên định nhất của phái Thiên Sơn.”

Đợi Thập Phương đi rồi, người đội đấu lạp nhẹ cười nói: “Phật tu đều là thứ chọc người chán ghét, giả tạo, ra vẻ, còn tự cho rằng có được vinh quang vô thượng.”

Dãy núi Kỳ Liên, một phật tu cầm tờ giấy trắng xem qua, sau đó lấy một tờ giấy súc được gấp lại trong lòng ra. Chữ trên tờ giấy này ngoáy vô cùng, nhưng vẫn nhìn ra được cả hai tờ đều từ một người viết.

Gã nhíu mày phun ra một câu, nhưng hình như vì quá lâu không nói chuyện. Thanh âm hắn có hơi thô ráp, khàn khàn.

“Ngươi… còn nợ ta mười ngày.”

“Sư huynh, ngươi nói gì vậy? Ngươi cuối cùng cũng nói chuyện?” Cửa phòng bị người đẩy mở, một tiểu hòa thượng kích động nhìn Trần Phủ.

Trần Phủ chỉ lạnh lùng nhìn người đó một cái, tiểu hòa thượng bất giác thụt lùi vài bước.

“Sư huynh, ngươi cần gì phải vậy, nếu ngươi chịu nhận sai, tông môn nhất định thả ngươi ra, hà cớ gì chấp mê bất ngộ?”

“Cút.” Trần Phủ phun ra một chữ, nhưng lại như âm vàng đá, tiểu hoàng thượng trực tiếp ngã khỏi phòng, cửa rầm một tiếng đóng lại.

Lúc này trước cửa các khu mua bán của Côn Luân đều bày một cái bàn gỗ. Sau bàn gỗ là mười hai tu sĩ phái Côn Luân thực hành chế độ luân phiên thay đổi ngày đêm không nghỉ.

Mà đoàn người xếp hàng trước bàn có thể kéo dài từ cửa đến cuối khu mua bán. Cho đến nửa đêm người mới đăng ký xong hết, Hách Liên Đồng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi uống miếng nước nhuận cổ.

“Hôm nay có bao nhiêu người báo danh tòng quân?” Hách Liên Đồng hỏi.

Dịch Quái trả lời: “Hôm nay tổng cộng có một ngàn bảy trăm sáu mươi tám người báo danh, đã lãnh mộc bài đi đến dự bị doanh rồi.”

Hách Liên Đồng bất giác cười hỏi: “Vậy một tháng nay tổng cộng có bao nhiêu người?”

Dịch Quái tính vài lần mới xác định: “Tổng cộng hai mươi hai vạn năm ngàn lẻ bốn người. Trong đó mười vạn người đã đến biên cảnh.”

“Phương diện vật tư thế nào?” Hách Liên Đồng lại hỏi.

Dịch Quái mang vẻ khó khan nói: “Không cách nào tính được… quá nhiều. Đan dược, binh khí, phù chú… thậm chí còn có tu sĩ mang linh mễ tới, có vài người còn quyên mấy trái linh quả…”

“Đúng đó, thật là, thứ vụn vặt gì cũng lấy ra, thậm chí có người còn đem cái nồi tới. Thật không dễ tính.” Một người chen vào.

“Ngươi đừng xem thường họ chỉ lấy ra những thứ này.” Hách Liên Đồng nhíu mày nghiêm khắc nhìn những người khác. “Bất luận bọn họ cống hiến nhiều hay ít, đây đều là một phần tâm ý của họ khi là người Côn Luân. Ngươi nhìn thấy chẳng qua là một nắm gạo, một cái nồi mấy trái linh quả, nhưng nó có khả năng là gia đình tu sĩ nghèo khó kiệm ăn kiệm mặc mới lấy ra được. Có vài tu sĩ nghèo khó làm gì ăn nổi linh mễ linh quả? Thậm chí có vài người thậm chí cả tích cốc đan cũng ăn không nổi. Nhưng hiện nay Côn Luân gặp nạn, mọi người đều nguyện ý đoàn kết lại. Lấy những thứ mình có cung cấp cho tiền tuyến. Có lẽ thứ họ lấy ra chẳng là gì trong mắt chúng ta, nhưng đây đã là thứ tốt nhất họ có thể lấy ra được… Như Phương sư thúc đã viết thư cho ta nói, chúng sĩ nên thành… Chúng ta phải cho những môn phái kia nhìn thử, Côn Luân chúng ta tuyệt đối không dễ ức hiếp như họ tưởng tượng. Sỉ nhục và thương đau phải chịu hôm nay, ngày sau tất hoàn trả lại.”

Trên mặt những đệ tử khác đều lộ mấy phần xấu hổ. Họ nhìn nhau một cái, ánh mắt trở nên kiên định, tề thanh nói: “Sư tỷ giáo huấn chí phải! Chúng tôi biết sai rồi!”

Hách Liên Đồng đứng lên nhìn bầu trời xa, trên mặt là nụ cười nhạt. Trong lòng thầm nói, mẹ đang ở đâu, hiện tại vẫn tốt chứ? Tuy nữ nhi bây giờ không thể lên chiến trường giết địch, cũng tạm thời chưa thể tiêu diệt thù nhân. Nhưng nữ nhi cũng sẽ làm theo cách của biểu ca tận chút sức lực nhỏ nhoi báo thù cho cha và Hách Liên gia.

“Phương sư thúc thật sự rất lợi hại.” Dịch Quái đột nhiên nói, nếu không phải Phương sư thúc khởi xướng cơn ‘mưa’ truyền đơn này, nghĩ được cách tập trung tất cả lực lượng của Côn Luân. Xây dựng ‘chí nguyện quân’, thu gom vật tư. Bọn họ chỉ có thể nóng ruột đợi trong môn phái, mà biên cảnh nhất định phải đối mặt với tình huống thiếu thốn vật tư lại thiếu thốn binh lực.

Hách Liên Đồng nghiêng mặt qua nói rất đương nhiên: “Biểu ca của ta tất nhiên lợi hại.”

“Nghe nói sư thúc từng gửi một bức thư cho phái Thái Hành, trên thư nói Thái Hành giết một người Côn Luân, ngài sẽ giết mười người Thái Hành, là thật sao?”

“Đúng.”

Ở nơi khác, Trịnh Trường Thiên đã thấy được Diệp Vu Thời có tài năng thống soái trong đối chiến. Người Diệp Vu Thời huấn luyện ra, Thôi Cát, La Tất, An Thường Lạc vân vân lôi một tên ra đều có thể độc chắn một mặt. Mà tư quân dưới tay Diệp Vu Thời, khi tập trung là một thanh rìu bén càn quét ngàn quân như lốc xoáy, phân tán ra thì lại là từng thanh đao bén tiêu diệt địch nhân.

Càng huống chi tư quân của Diệp Vu Thời còn là ba tộc trộn lẫn, phát huy ưu điểm tránh né khuyết điểm. Trên chiến trường chính là một lực lượng cực kỳ khủng bố. Luôn dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất.

Vì thế Trịnh Trường Thiên có ý giao quân quyền chỉ huy vào tay Diệp Vu Thời, mà Triệu Lịch Duyệt người này cũng để lộ mũi nhọn ở phương diện chỉ huy, hắn tựa như trời sinh đã là một mưu sĩ.

Nhưng Trịnh Trường Thiên lại không tán thưởng mấy phương thức chỉ huy của Triệu Lịch Duyệt.

Triệu Lịch Duyệt cũng có thể dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, nhưng cái giá nhỏ nhất này lại không phải là ‘tổn thất’ mà là ‘hy sinh’. Đúng, hy sinh. Triệu Lịch Duyệt lại một lần nữa dùng hơn ngàn tu sĩ làm mồi dụ khiến tông môn mắc bẫy, tuy cuối cùng giành thắng lợi. Nhưng hơn ngàn tu sĩ đó lại tử thương một phần ba, hơn nữa còn dưới tình huống hoàn toàn không biết gì.

Phương Khác vì thế đã quở trách Triệu Lịch Duyệt, Triệu Lịch Duyệt cũng rất thành khẩn nói sẽ không có lần thứ hai. Nhưng Trịnh Trường Thiên không thấy được ý hối cải trong mắt Triệu Lịch Duyệt, hắn không cho rằng mình làm sai cái gì, chỉ hứa sẽ không làm như vậy nữa mà thôi.

Còn Phương Khác… nói đến đây, Trịnh Trường Thiên có chút đau đầu. Phương Khác có cái nhìn đại cục rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một thống soái tốt. Không phạm sai lần, nhưng cũng không xuất sắc. Hơn nữa so về chỉ huy, y càng nguyện ý xung phong giết địch, hay làm hộ vệ khi Diệp Vu Thời lên chiến trường chỉ huy.

Nhưng Trịnh Trường Thiên chợt chuyển ý niệm, cảm thấy mình quá mức cưỡng cầu. Người không hoàn mỹ, nếu Phương Khác ngay cả thống soái cũng làm được, vậy còn cái gì y không thể làm sao? ‘Truyền đơn’ lần này của y đã triệu tập hơn hai mươi vạn tu sĩ cho Côn Luân, cùng lương thảo mấy năm. Đủ để tất cả mọi người bội phục tôn kính.