Khách Điếm Lão Bản

Chương 99: Tĩnh thiện tự 8




Qua một thời gian dài, thương thế của Hàn Tử Tự khỏi hẳn, liền lấy danh nghĩa khách hành hương giống Văn Sát vào Tĩnh Thiện tự, thôi không sử dụng phương pháp ẩn vào một chỗ bí ẩn nữa.

Hai người bọn họ ở cùng với Mạc Ly thì thật không ổn lắm, dù sao sự vụ trong bang phái vẫn phải cần thời gian để xử lý. Vì vậy Hàn Tử Tự và Văn Sát cứ luân phiên nhau, một người canh ở Tĩnh Thiện tự, nửa tháng hoặc một tháng sau, đổi chỗ.

Cứ như vậy, tiểu Giới Si mạc danh kỳ diệu có thêm một sư phụ mặc bạch y. Tuy vị sư phụ này cũng là đại hiệp giống thần tiên như dân gian truyền khẩu, bất quá luận về tính tình và tác phong, so với hắc y sư phụ còn kém xa.

Dần dà, ngay cả Giới Si tâm tư đơn thuần cũng đoán được Vong Trần sư thúc tổ cùng hai vị sư phụ có quan hệ, không biết có phải nó nghĩ nhiều không, hình như hai vị sư phụ đang theo đuổi sư thúc tổ nhỉ?Giới Si vài lần muốn mở miệng hỏi thử, nhưng nhìn nét buồn phiền phức tạp trên mặt Vong Trần sư thúc tổ, câu hỏi cuối cùng đành nuốt lại về bụng. Mà Giới Si lại không đủ can đảm để hỏi trực tiếp hai vị sư phụ rất uy nghiêm kia, đành âm thầm tranh thủ thời gian học sớm cầu xin Phật tổ, hy vọng ba người họ có thể được hạnh phúc.

Thu qua đông tới, ngọn núi xanh biêng biếc của Tĩnh Thiện tự dần bị thay thế bởi màu trắng của tuyết.

Mùa đông này, khí trời trong núi lạnh đến độ làm người ta có miễn cưỡng cũng không muốn nhúc nhích.Hai ngày nay, ổ chăn của Mạc Ly lạnh vô cùng, chẳng hiểu vì sao hôm kia Hàn Tử Tự nhận được văn kiện khẩn gì mà nửa đêm nửa hôm phi thân rời đi, hơi ấm cũng bị mang đi theo. Mạc Ly trước nay không can dự vào việc của hai người họ, thấy Hàn Tử Tự thức dậy chuẩn bị rời đi, cũng chỉ xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng mấy đêm sau đó, không còn ai ngang ngạnh cứng đầu lao vào phòng làm ấm giường cho y, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có lẽhơi khó quen.

Đêm đó, Mạc Ly mất ngủ.Y lại bắt đầu không ngừng nghĩ về mối quan hệ giữa y và hắc bạch hai người, vấn đề này cho tới bây giờ vẫn chỉ nghĩ được một nửa rồi bị đứt. Mà dưới tình cảnh bây giờ, vô luận y có đuổi Hàn Tử Tự và Văn Sát đi, cũng không thể đem hết tất cả nguyên cớ đổ cho hai người bọn họ.

Là các ngươi cứ quấn lấy ta, ta là không muốn gần các ngươi đâu…Ta không thích các ngươi chút nào cả…

Ta ghét các ngươi…

Thế nhưng, bắt chước đà điểu dúi đầu vào cát là có thể giải quyết vấn đề ư? Đôi khi, ý nghĩ này ngay cả chính Mạc Ly cũng không thể thuyết phục được bản thân, đừng nói Tuệ Trần và Giới Si hay những người khác. Trong mắt người ngoài, đã sớm xem ba người bọn họ là một thể thống nhất rồi.

Sự kiên trì trong lòng Mạc Ly dần mờ nhạt đi, y tuy vẫn chưa thể thấy được tương lai của mình cùng với hắc bạch hai người, nhưng đồng thời cũng vô pháp cắt đứt hoàn toàn, càng miễn bàn đến chuyện quăng hết tất cả ở hiện tại.

Té ra, chỉ có thểchọn cách gặp sao hay vậy ư?

Đến lúc này, Mạc Ly cũng rối ***.

Tục ngữ nói: mệnh do thiên định.

Lúc Mạc Ly chưa chuẩn bị được chút tâm lý nào, tự nhiên thiên ý đã thay y lựa chọn rồi.Mà nhiều năm sau, chuyện này vẫn cứ được nhắc lại tại Tĩnh Thiện tự lúc trà dư tửu hậu khi đại sự phát sinh.

Kể thì Phật giáo từ trước đến nay luôn có mấy nhánh. Trung Nguyên Phật giáo với Tĩnh Thiện tự đứng đầu, ngoài Nho gia văn hóa dung nhập từ ngày Thiên triều lập quốc, luôn được coi là quốc giáo. Tiếp theo phải kể đến nhánh Tàng truyền Phật giáo tại vùng thượng Tây Vực. Tàng Vực Phật giáo do Tôn Mật Tông thiên sư đứng đầu. Những năm gần đây, Tàng Vực không hiểu vì sao tương đối không an phận, mơ hồ muốn tách khỏi Thiên triều tự lập. Cứ như vậy, mối quan hệ giữa hai bên càng lúc càng xuất hiện nhiều thay đổi nho nhỏ.

Tương truyền, Tĩnh Thiện tự từ ngày lập tự đền nay, chiếm được chân thân xá lợi của Phật sống Sất Lặc Đắc, mà Sất Lặng Đắc lại đến từ Tàng Vực, sau khi truyền bá Phật giáo ở Trung Nguyên thì viên tịch quy thiên. Rồi thì, khi Sất Lặc Đắc đại sư viên tịch, Phật nha cùng xá lợi lại được Tĩnh Thiện tự lưu lại thờ phụng.

[55: xá lợi: tro xương nhà Phật.]

Mấy trăm năm qua, Trung Nguyên Phật giáo và Tàng Truyền Phật giáo nước sông không phạm nước giếng, yên ổn vô sự chung sống, nhưng mười năm gần đây lại xảy ra chuyện Hạo vương soán quyền, đại cục Thiên triều từng một lần rung chuyển bất ổn, thế lực nhánh Tàng Vực tách ra kia cũng muốn ngẩng đầu, lợi dụng danh nghĩa tôn giáo bắt đầu đem thế lực thẩm thấu qua nội địa.

Tĩnh Thiện tự được xem là đệ nhất đại tự tại vùng Trung Nguyên, tín đồ rất nhiều mà thực lực cũng hùng hậu. Trọng yếu hơn cả là Tĩnh Thiện tự trung thành với Thiên triều, Tàng Vực nếu muốn nhập chủ Trung Nguyên, Tĩnh Thiện tự đương nhiên là một trong những thế lực cần phải chèn ép đầu tiên.

Huống chi nghe đâu trong tháp để xá lợi của Sất Lặc Đắc đại sư, ngoại trừ thờ phụng xá lợi và Phật nha còn có một cuốn “Vũ Kinh Chú”, nói về cách chế tạo chiến khí, còn nghe thêm rằng người soạn ra nó chính là đại quân sư của tiên triều Trọng Thăng, trong đó có đồ giải chế tác cùng thuyết minh sử dụng công thành vũ khí kiểu mới cho chiến tranh. Nếu không phải lúc đó Trọng Thăng vì công cao chấn thủ bị ép hại chí tử, cuốn sách còn chưa kịp được trình báo lên trên, Thiên triều chắc cũng chưa thể đánh đổ tiên triều mà xưng bá thiên hạ.

Hoàng đế khai quốc Thiên triều cũng từng nghĩ tới chuyện lấy lại cuốn sách từ tay Tĩnh Thiện tự, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại không làm gì. Lấy sự an nguy của muôn dân trăm họ trong thiên hạ, người đương quyền liền ước định với Tĩnh Thiện tự, niêm phong cuốn sách đó ở tháp thờ xá lợi, để hung khí trong sách không thể được chế tạo ra rồi xuất hiện làm sinh linh lầm than.

Mà giờ phút này, chúng lạt ma của Đạt Lạp cung Tàng Vực lại mang âm mưu vào Tĩnh Thiện tự bái thiếp, trong chùa tức khắc rơi vào trạng thái đề phòng khẩn cấp.

Lần này những lạt ma Tàng Vực đến đây, mượn danh nghĩa là muốn cùng nghiên cứu thảo luận với chúng tăng ở Tĩnh Thiện tự, mỹ kỳ danh viết là muốn tiến hành văn đấu võ đấu, nhưng đồng thời cũng tuyên bố trước cuộc tỷ thí rằng:Nếu Tĩnh Thiện tự thua, đồng nghĩa với việc Tĩnh Thiện tự không đủ tư cách, phải đưa chân thân của Sất Lặc Đắc đại sư cho Đạt Lạp cung. Cứ như vậy, chúng lạt ma sẽ có thể mở xá lợi tháp, nghênh hồi xá lợi tử cùng Phật nha về Tàng Vực thờ phụng.

Ý đồ này có thể nói là cả người qua đường cũng biết. Nhưng chuyện đấu pháp không phải chuyện đùa. Nếu xử lý không tốt, rất có khả năng sẽ biến thành một mầm tai vạ nội chiến ở Thiên triều. Mà Đạt Lạp cung dù khí thế bừng bừng nhưng hành tung lại quỷ bí. Hôm nay Tĩnh Thiện tự nhận được bái thiếp rồi mới biết chuyện, dù hiện tại lập tức chạy tám trăm dặm về Biện Kinh cầu viện cũng là quá chậm.

Tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn, trước khi Tuệ Trần đại sư nhận bái thiệp của Đạt Lạp cung một ngày, trong chùa đột nhiên xảy ra chuyện một số lượng lớn tăng nhân ngộ độc thức ăn.

Bệnh vặt thổ tả này tuy chưa đến mức uy hiếp tính mạng người trong chùa, nhưng sức chiến đấu của võ tăng ở chùa lại suy yếu đi nhiều. Mà khéo làm sao, bái thiệp của Đạt Lạp cung xuất hiện vào ngày hôm sau. Mọi người mới giật mình, ra tất cả mọi chuyện đã là một âm mưu được sắp đặt từ trước rất lâu rồi.

May mà Mạc Ly và Giới Si vẫn luôn tự làm cơm ở vườn rau, món ăn đều làm từ vườn của mình nên thoát khỏi lần trúng độc kia. Giờ phút này y thuật cao minh của Mạc Ly đã phát huy công dụng. Uống thuốc được đưa tới xong mọi người đã đỡ không ít. Những tăng nhân thường ngày hay khi dễ Mạc Ly khi nhận ân huệ của y có vẻ xấu hổ, trong mắt bắt đầu dấy lên sự kính trọng nam tử để tóc tu hành rất bình thường ngày trước.

Tuệ Trần đại sư cùng một số ít tăng nhân đức cao vọng trọng trong chùa đã bế quan cùng người của Đạt Lạp cunghồi lâu, mọi người bên ngoài đều trông mong kết quả đấu pháp.

Mạc Ly cùng Giới Si đứng ngoài không biết đã bao nhiêu canh giờ, cánh cửa gỗ lim nặng nề kia cuối cùng cũng két một tiếng mở ra, chúng tăng ngồi thiền niệm kinh ở bậc thang tức khắc đứng dậy cung nghênh.

Tuệ Trần tựa hồ tiêu hao không ít tâm lực trong trận đấu pháp, sắc mặt mặc dù vẫn thản nhiên như trước nhưng khó tránh vẻ phù phiếm.Chỉ nghe Tuệ Trần nói: “Đạt Lạp cung thiên sư là một người đạo hạnh thâm hậu, nhánh Tàng Vực quả nhiên bác đại *** thâm, cũng một chín một mười với chùa ta, thực khó phân cao thấp.”

Ngụ ý công bố kết quả văn đầu một cách khéo léo. Văn đầu đã hòa, thắng bại chỉ có thể dựa vào võ đấu để quyết định.

Chúng tăng bên dưới nghe lời này đều lộ vẻ khó xử, rất nhiều võ tăng hôm qua bị ngộ độc thức ăn chưa hồi phục, trận so tài này đã định trước là không công bằng. Muốn thắng Đạt Lạp cung có chuẩn bị mà đến thực dễ dàng sao?

Mọi người bắt đầu lục đục kéo sang sàn võ đấu. Võ đấu đang được tiến hành một cách thực nguy hiểm.

Võ tăng của Tĩnh Thiện tự mặc dù rất oán thán âm mưu hạ độc của Đạt Lạp cung, nhưng lúc luận võ vẫn phải tuân theo phong phạm. Còn các lạt ma của Đạt Lạp cung, làm gì có chuyện nghĩ như thế, đương nhiên ám khí ám chiêu đều tầng tầng lớp lớp, trong lúc nhất thời, bên Tĩnh Thiện tự dần rơi vào thế hạ phong.

Trên đài là quyền cước tương giao khấu nhân tâm huyền, dưới đài Mạc Ly và Giới Si theo dõi cũng lấy tâm với mắt hòa cùng cuống họng, một vẻ rất tâm kinh đảm chiến.

Hiện tại cuộc tỷ thí đã đến hồi gay cấn, đang lúc bên Tĩnh Thiện tự đọc pháp hiệu của tăng nhân tiếp theo lên nghênh chiến, dưới đài đột nhiên hò reo.

Mạc Ly không hiểu vì sao, liền hỏi Giới Si cũng đang rất phấn khởi: “Vì sao mọi người lại kích động như vậy?”

Giới Si đáp: “Người muốn lên đài nghênh chiến là Thanh Trừng sư thúc, đây chính là võ tăng có tự bối là Thanh mang tu vi võ công cao cường nhất.” Giới Si dứt lời rồi còn ghé lại bên tai Mạc Ly thì thầm: “Hồi ta chưa biết hắc bạch sư phụ, toàn chạy đi nhìn lén Thanh Trừng sư thúc luyện võ.”

Mạc Ly cười, xoa đầu tiểu Giới Si, thế mới biết Tranh Trừng kia được tiểu Giới Si sùng bái thế nào. Mà Thanh Trừng nhất định cũng là người thiện tâm, bằng không với tu vi võ công của hắn, sao không thể phát hiện ra Giới Si nhìn lén hắn tập võ chứ? Chắc cũng biết nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nghĩ tới đây, Mạc Ly lại bắt đầu lo lắng. Hiện tại võ sư mang tự bối Thanh có võ công tốt nhất đã lên đài, có thể nói tài nguyên của Tĩnh Thiện tự đã sắp cạn, thế nhưng còn tận hai trận thi đấu nữa, nếu cả Thanh Trừng cũng không chống đỡ được, vậy thì đừng nói tới những người khác.

Đạt Lạp cung là có dự tính mà đến, đương nhiên cũng biết sự lợi hại của Thanh Trừng. Nghe Thanh Trùng xuất chiến, lập tức phái một kẻ thực lực không kém lên đài nghênh chiến. Sau mấy trăm chiêu, mắt thấy Thanh Trừng sắp đá đối thủ xuống đài, Giới Si lại phát hiện bên dưới có kẻ định bắt ám khí mảnh như lông trâu về phía Thanh Trừng.

Giới Si không suy nghĩ nhiều, chộp lấy một cây côn của võ tăng bên cạnh, phi lên lôi đài, dùng côn ngăn phần lớn ám khí bay tới, nhưng vẫn có vài ám khí chứa độc không được ngăn kịp, bắn vào chân của Thanh Trừng. Thanh Trừng thốt lên tiếng đau, quỵ gối xuống.

Lạt ma vốn bị Thanh Trừng áp chế thấy tình thế đảo lộn, tức khắc vận công, một chướng đánh bay Thanh Trừng. Giới Si lại nhìn thấy lạt ma làm càn như vậy, không cố kỵ mấy trăm ánh mắt chằm chằm từ dưới đài, liền sử dụng võ công hắc bạch sư phụ truyền dạy so tay với lạt ma kia.

Không ngờ Giới Si tuổi còn trẻ, vậy mà một thân công phu kinh người như thế, so hơn trăm chiêu với lạt ma đó mà vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, mọi người lúc này mới giật mình, Giới Si vốn là văn tăng, sao lại có võ công?

Nhưng ngay lúc mọi người đang kinh ngạc cũng như mê muội, Giới Si nội công tu vi chưa đủ, chung quy vẫn không đối địch lại đối thủ, bị đá xuống, lập tức thổ huyết.

Mạc Ly kinh hãi, vội vàng chạy tới ôm lấy Giới Si.

Tăng chúng Tĩnh Thiện tự vô cùng căm phẫn, đồng loạt lên án phía Đạt Lạp cung gian lận. Thiên sư của Đạt Lạp cung ngược lại cũng không phản đối, thừa nhận lần này bọn họ vì quá nóng lòng muốn thắng nên đã sử dụng ám khí, trận tỷ thí này Đạt Lạp cung nhận thua.

Cứ như thế, Tĩnh Thiện tự không thể nói gì thêm với Đạt Lạp cung, hơn nữa, lại bị tổn hại một nguyên đại tướng.

Trên mặt thiên sư Đạt Lạp cung bây giờ là một nụ cười đắc thắng, nham hiểm nhìn khắp toàn lôi đài. Còn hai trận đại chiến nữa, mắt thấy Tĩnh Thiện tự đã hết người có thể thắng, mà gã vẫn còn hai dũng tướng, tu vi mỗi kẻ không hề thua kém Thanh Trừng.

Chúng tăng thấy Thanh Trừng bị hãm hại phải xuống đài, ở dưới thì thầm rỉ tai, đều đang thầm thảo luận nên phái ai lên sàn. Mà lúc này, ngay cả sắc mặt của Tuệ Trần phương trượng ngồi trên thủ tọa cùng thiên sư Đạt Lạp cung, cũng bắt đầu ngưng trọng.

Lạt ma trận trước đứng đầu nhảy lên lôi đài nhìn về phía Tĩnh Thiện tự không ai ứng chiến, cảm thấy đã thắng chắc, thái độ càng lúc càng cuồng vọng kiêu ngạo.

“Không ngờ võ học Trung Nguyên cũng chả hơn gì ai, Tĩnh Thiện tự còn mặt mũi tự nhận là Thiên triều đệ nhất đại tự? Nực cười! Rõ là nực cười!”

Mạc Ly che cho Giới Si đang bị thương, lại chứng kiến chúng võ tăng đều ngại mang bêu danh thâu tự ngộ quốc, sợ bóng sợ gió không dám ứng chiến, trong lòng nghẹn ứ. Nếu trận tỷ thí then chốt này mà thua, vô luận Đạt Lạp cung cuối cùng có thực giành được Vũ Kinh Chú hay không, đại địa Trung Nguyên đều khó tránh nổi lên một phen *** phong huyết vũ thứ hai.

Trong lòng Mạc Ly dù cấp bách, nhưng y vốn chỉ là đại phu bình thương trói gà không chặt, dù thế nào cũng là người ăn ở tại đây, cũng thấy phải làm gì đó để vãn hồi đại cục.

Chẳng lẽ cứ cúi đầu nhận thua trước Đạt Lạp cung?Không ai sẽ đứng ra trước khẩu khí như vậy ư?

Ngay lúc thiên sư của Đạt Lạp cung định cười đứng dậy, muốn tuyên bố trận tỷ thí này Tĩnh Thiện tự bỏ quyền thi đầu và bên Đạt Lạp thắng cuộc, chợt có hai nhân ảnh vọt lên đài.

Không ngờ trên đời lại có một khinh công tuất dật xuất trần như vậy, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc ngưỡng mộ. Hai bóng dáng một đen một trắng mãnh mẽ mà nhẹ nhàng như chim yến, song song tiếp đất.

Hàn Tử Tự và Văn Sát đã thay bộ trang phục mộc mạc ngày thường mặc ở chùa thành hoa phục của Nhất Ngôn đường đường chủ và Thiên Đạo môn môn chủ, không chút kiêng kỵ xuất hiện trước mọi người.

Nửa đường đột nhiên có Trình Giảo Kim sát khí ngùn ngụt, khiến thiên sư của Đạt Lạp cung phải cau mày.

Theo hiểu biết của gã về võ lâm Trung Nguyên, hai người bất ngờ xuất hiện trước mặt, vô luận là tu vi võ công hay khí độ cá nhân cũng đều cực cao cường, nếu đoán không nhầm, nhất định là thống lĩnh chính tà lưỡng đạo võ lâm Trung Nguyên, Hàn Tử Tự và Văn Sát.

Mặc dù trong lòng đã đoán chắc đến tám chín phần mười, nhưng thiên sư của Đạt Lạp cung vẫn đứng lên hỏi: “Người vừa tới là từ phương nào, vì sao cắt ngang đàm kinh đấu pháp của hai chùa ta?”

Hàn Tử Tự thản nhiên cười, chắp tay báo danh. Dưới đài mọi người mới biết thân phận thật sự của Hàn Tử Tự, tức thì xôn xao.

Thấy Hàn Tử Tự tự giới thiệu, Văn Sát chỉ cười khẩy một tiếng, liếc mắt về thiên sư: “Danh tự của ta không cần phải báo cho loại cẩu bối các ngươi.”

Thủ tọa thiên sư của Đạt Lạp cung mà dám gọi là “cẩu bối”, nếu không điên thì nhất định là tuyệt đỉnh cao nhân. Vì vậy, phản ứng dưới đài càng thêm xôn xao.

Với chi tiết bất ngờ phát sinh này, Đạt Lạp thiên sư vội quay sang kháng nghị với Tuệ Trần đại sư ngồi cạnh: “Chúng ta lấy võ đạo Phật pháp tương luận, đương nhiên là chuyện riêng của Phật môn. Hôm nay đại sư ngài lại tìm người của võ lâm tới hỗ trợ, hành động này thứ ta không thể tùy ý chấp nhận.”

Tuệ Trần cũng biết để Hàn Tử Tự cùng Văn Sát nghênh chiến là không phải phép, dù là thắng, cũng khó ngăn cách nghĩ có thiên vị, bị người ngoài nghi vấn.Đại sư liền đứng dậy định từ chối ý tốt đại diện Tĩnh Thiện tự của Hàn Tử Tự và Văn Sát.

Nhưng Tuệ Trần còn chưa kịp mở miệng, Hàn Tử Tự đã lên tiếng trước: “Thiên sư nói sai rồi.Xin hỏi lần tỷ thí này, có phải chỉ cần là đệ tử của Tĩnh Thiện tự là có thể tham gia?”

Thiên sư đáp: “Đương nhiên.”

Hàn Tử Tự lại nói: “Vậy đệ tử tục gia để tóc, có phải là người của Tĩnh Thiện tự?”

Đã minh bạch ý tứ của Hàn Tử Tự, thiên sư Đạt Lạp cung cả giận: “Hồ đồ, nếu ta không lầm, ngoại trừ Hàn môn chủ ngươi, trên đài còn một cao nhân khác chính là Văn đường chủ của Nhất Ngôn đường? Ta thấy các đại sư mang Tuệ tự bối đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của các ngươi, điều này chứng tỏ bọn họ căn bản không phải là sư phụ củahai vị. Nếu bọn họđã không phải sư phụ của các ngươi, còn ai dám thu các ngươi nhập môn!”

Hàn Tử Tự lại đáp: “Nói cũng khéo, trong Tĩnh Thiện tự quả thật có một cao nhân, có thể khiến ta với Văn đường chủ,vốn là kẻ thù không đội trời chung thủy hỏa bất dung, phải cam tâm tình nguyện bái hắn. Có thể thấy ở điểm này, Tĩnh Thiện tự đã hơn Đạt Lạp cung phần nào rồi.”

Bị Hàn Tử Tự phản bác, thiên sư Đạt Lạp cung tiếp tục nổi giận: “Hồ đồ, sư phụ các ngươi là ai?! Ta không tin có kẻ nào dám nhận cái danh này.”

Văn Sát giờ đây chỉ đưa mắt nhìn về phía Mạc Ly trong đám người, lên tiếng: “Sư phụ, bây giờ, ngươi cũng nên hiện thân cho chúng ta một danh phận đi chứ?”Lời Văn Sát vào tai người ta thì bình thường mà vào tai Mạc Ly lại thành bất thường.

Cái gì mà “danh phận”? Tên chết tiệt này. Lúc này rồi còn không quên bôi dầu lên miệng.

Mọi người nhìn theo hướng Văn Sát, chưa phát hiện đâutrong đám người là tăng nhân cao cường, nhất thời tất cả đều tò mò, mở mắt nhìn quanh, đều suy đoán rốt cục là ai mới có thể làm sư phụ của hai đại nhân vật kia.

Chỉ có Giới Si nằm trong lòng Mạc Ly, kinh ngạc phục hồi *** thần, kéo kéo ống tay áo Mạc Ly: “Sư thúc tổ…Hắc bạch sư phụ… Bọn họ gọi sư thúc tổ kìa…Sư thúc tổ mau đi ra đi… Đừng để bọn họ bị làm khó…”

Mạc Ly cúi đầu, nhìn Giới Si còn nhỏ đã biết dũng cảm vì quốc gia đại sự, trong lòng nhất thời xúc động vô cùng.Thầm cắn răng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Mạc Ly đứng dậy, đi về phía lôi đài.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, Vong Trần vẻ ngoài xấu xí còn mới vào chùa, không chút tiếng tăm cũng không hề có cảm giác tồn tại kia lại chính là sư phụ của hai đại nhân vật trên!

Chuyện này thực khiến người ta tin không nổi!

Sợ hãi khí thế của hắc bạch trên đài, đám người tự động tách ra nhường đường cho Mạc Ly, để y bước thẳng về phía trước.

Hàn Tử Tự cùng Văn Sát vừa thấy Mạc Ly xuất hiện, nhãn thần ác liệt lập tức nhu hòa đi.

Hai người chắp tay với Mạc Ly: “Sư phụ.”

Nghe câu gọi này, Phật châu trong tay Mạc Ly khẽ run lên, cũng lập tức hạ mắt.Xác thực được cái chuyện gần như không thực này, lôi đài nhất thời tĩnh lặng.

“A di đà Phật.” Tuệ Trần lên tiếng: “Đã vậy, hai trận tỷ thí còn lại sẽ do hai vị đệ tử của Vong Trần xuất chiến, thiên sư có ý kiến gì không?”

Thiên sư không kịp nghĩ ra biện pháp đối phó, đành lặng lẽ ngồi xuống.

Văn Sát trên đài thấy thiên sư của Đạt Lạp cung đã ngầm thừa nhận, liền rút Ngâm Phượng kiếm bên hông ra.

Danh binh tuốt vỏ, tiếng động đinh tai. Ma Ngục thần công của Văn Sát đã đạt cảnh giới cao nhất, nội lực truyền vào thân kiếm, thân kiếm tức khắc phát hồng quang.

Văn Sát nói: “Hai đối hai, một trận định càn khôn!”

Lúc này, Hàn Tử Tự cũng tuốt Du Long kiếm ra khỏi vỏ, ngân lam quang kinh tỏa ra, mọi người mãi đến lúc này mới có dịp nhìn tận mắt tuyệt thế thần khí xuất thân từ Tĩnh Thiện tự.

Thế nhân đều biết chính tà lưỡng đạo luôn ở thế không đội trời chung, cũng biết Du Long – Ngâm Phượngthuần âm thuần dương, nhất định phải một sống một còn. Nhưng bây giờ, thực không ngờ, hai thanh kiếm nhìn như xung khắc, cuối cùng lại dưới tình thế khẩn cấp hôm nay, vì con dân Trung Nguyên mà liên thủ.

Lạt ma ứng chiến phía Đạt Lạp cung cũng không ngờ đối thủ lại lợi hại như vậy, chột dạ vì chưa khai chiến đã lãnh trước phần thua.

Chỉ thấy thân ảnh Hàn Tử Tự và Văn Sát nhanh như lốc xoáy chớp giật, mọi người dưới đài vây xem, tu vi đạo hạnh còn thấp nên chẳng nhìn ra hai người xuất chiêu thế nào, chỉ thấy nội lực thâm hậu lớn lao kia nháy mắt biến hóa thành thanh long hỏa phượng, lực xuất ra như của nghìn quân lao về phía địch.

Hai lạt ma của Đạt Lạp cung ứng chiến không nổi, bị hất nhào ra khỏi lôi đài, miệng phun máu tươi.

Văn Sát cười nhạt một tiếng, định hạ Ngâm Phượng kiếm, kết liễu tính mạng kẻ bại trận. Nhưng đúng lúc đó, Mạc Ly lại vội hô lên: “Đừng giết người.”

Nghe thấy Mạc Ly nói vậy, Văn Sát đành dừng tay.

Mọi người ở Tĩnh Thiện tự reo hò mừng thắng lợi. Trong niềm vui tưng bừng đó, thiên sư Đạt Lạp cung nhất thời thoát lực, ngồi đó như bùn nhão, *** thần sa sút, cơn giận bỗng bốc lên. Nguyên bản thắng lợi dễ như trở bàn tay, lại bị Hàn Tử Tự cùng Văn Sát một chiêu chặt đứt, cam lòng thế nào được!

Những kẻ đến từ Đạt Lạp cung không so được võ công với hai cao thủ Hàn Tử Tự, Văn Sát; nhưng như thế cũng không có nghĩa bọn chúng sẽan phận nhận thua trận, không liên lụy đến người khác.

Hai lạt ma bị đánh rớt khỏi lôi đài nửa động thân, vẻ mặt phẫn hận vận nội lực truyền vào phần đuôi dài mảnh kì lạ của cây côn, phóng mạnh về phía Mạc Ly.

Nếu không có cái người chẳng biết từ đâu ra này, Hàn Tử Tự và Văn Sát nhất định sẽ không vô duyên vô cơ xuất thủ tương trợ Tĩnh Thiện tự; nếu không phải người này trăm phương ngàn kế giấu tài, Đạt Lạp cung cũng sẽ không chờ đến ngày hôm nay mới biết tới sự tồn tại của y, không thể tiên hạ thủ vi cường mà dẫn tới thất bại hôm nay.

Trên đài, Hàn Tử Tự thấy có kẻ sau lưng đánh lén Mạc Ly, tức khắc xuất thủ, đánh gãy vũ khí, Văn Sát ăn ý xuyên thẳng Ngâm Phượng kiếm đang khát máu vào ***g ngực lạt ma tập kích Mạc Ly.

Bất luận kẻ nào muốn đả thương Mạc Ly, đều không thể tồn tại trên đời!

Mạc Ly nhìn hung khí lóe lên ánh sáng âm trầm, cắm phập xuống đất cách chân mình không xa, mồ hôi lạnh nhất thời chảy dọc trên trán.

Hàn Tử Tự và Văn Sát lập tức phi thân đến cạnh Mạc Ly, hỏi han y.

Mọi người tại lôi đài Tĩnh Thiện tự vừa phục hồi khỏi trạng thái kinh sợtừ cuộc tỷ thí, lại thấy Hàn Tử Tự và Văn Sát bộc lộ tình cảm lo lắng cho Mạc Ly, đám tăng chúng ngày xưa hay khi dễ Mạc Ly cũng rớt mồ hôi theo, rất sợ hai đệ tử của Vong Trần biết chuyện rồi tính sổ với bọn họ, không biết có chịu nổi không.

Đương lúc cả *** thần lẫn thể xác mọi người thả lỏng trong không khí thắng lợi, Mạc Ly chợt nghe thấy tiếng hét của Giới Si: “Sư thúc tổ!!! Cẩn thận!!!”

Mạc Ly nhìn lại, thứ ám khí vừa bị Hàn Tử Tự đánh gãy lúc nãy lại có thể bay vòng lại với tốc độ cực nhanh sau khi chủ nhân của nó bất ngờ xuất kích, sẽ găm vào ***g ngực Mạc Ly mất!

Trong nháy mắt, tất cả võ công, tất cả phản ứng đều là quá trễ.

Bởi vì quá đột ngột, quá bất ngờ.

Thứ vũ khí âm ngoan này chính là một kích trí mạng trong giấy phút lơ là cảnh giác cuối cùng, lấy mục đích đồng quy vu tận. Khoảng cách gần với khí thế như lôi đình kia, có là Hàn Tử Tự và Văn Sát cũng không kịp suy nghĩ.Không kịp dùng nội lực, trí óc càng trống rỗng, chiêu thức ứng phó gì đó, toàn bộ đều hóa thành hư vô khi trong nháy mắt nó ập về phía Mạc Ly.

Điều duy nhất trong đầu họ là phải cứu Mạc Ly.

Mà điều duy nhất họ có thể làm chính là dùng thân xác bản thân chặn thứ vũ khí đó, ngăn cho Mạc Ly một kích trí mạng đó!

Nháy mắt khi hung khí xuyên qua da thịt, thời gian giống như ngưng lại.

Ngay trước mắt Mạc Ly, cú đâm bén nhọn xuyên qua ngực Văn Sát, rồi qua Hàn Tử Tự…

Khi máu tươi lần nữa phun trào, đầu nhọn kia chui ra khỏi khỏi ***g ngực Hàn Tử Tự, Hàn Tử Tự hét lớn một tiếng gồng người, giảm tốc độ của nó.

Đầu mũi hung khí cách yết hầu Mạc Ly một khoảng cách quá hiểm, dừng lại.

Mạc Ly ngây ngẩn hoàn toàn, y rõ ràng vẫn chưa thể khôi phục *** thần sau một màn kinh tâm động phách như vậy, mãi đến lúc máu tươi âm nóng từng dòng chảy ra chậm rãi, giọt một giọt một rơi xuống mặt y, lúc đó con ngươi của y mới có tiêu cự.

Văn Sát đứng mũi chịu sao đầu tiên, lúc này đang gục trên lưng Hàn Tử Tự. Có lẽ là bị thương quá nặng, hắn thậm chí còn không nói nổi cái gì đã nhắm chặt hai mắt. Còn Hàn Tử Tự, tuy vẫn có thể dùng hai tay đỡ lấy lưng Văn Sát, nhưng đôi tay đương nhiên là run rẩy kịch liệt, khóe môi cũng tràn máu.

Không ngờ, thực là không ngờ.

Bọn hắn nỗ lực lâu như vậy, lúc vừa có bước ngoặt, vì sao, vì sao ông Trời hết lần này đến lần khác cứ muốn thu mạng họ?

Bọn hắn vốn định sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ đón Mạc Ly về…

Nhưng mà…

Nhưng mà ngực đau quá, gan phổi liên tiếp bị đâm thủng, cổ họng cũng đã thấy lờ lợ rồi, sắc mặt Mạc Ly gần ngay trong gang tấc, Hàn Tử Tự cũng không nhìn rõ.

Chợt nhớ tới một câu Văn Sát từng nói với hắn ở Côn Long Tuyết sơn: “Nếu một ngày Mạc Mạc tỉnh lại, biết ngươi vì hắn mà chết, thế nào cũng khóc…”

Hôm nay, nếu hắn và Văn Sát cùng chết, Ly Nhi, ngươi sẽ thế nào đây…

Ngươi thực sự sẽ rơi lệ cho chúng ta chứ…

Run rẩy dùng chút khí lực cuối cùng xoa nhẹ lên khuôn mặt Mạc Ly, bàn tay Hàn Tử Tự nhiễm tuyết từ má y, lạnh đến thấu xương.

“Ly Nhi, nếu…Đừng khóc…Hắc Oa, Hắc Oa sẽ không thích…Khụ, khụ…”

Chỉ có đôi ba câu không dài, thân thể Hàn Tử Tự đột nhiên co giật, một lượng máu lớn theo miệng phun ra, tuyết trắng trên đất lập tức được nhuộm một màu đỏ thắm.

Mạc Ly vẫn ngây người nhìn Hàn Tử Tự và Văn Sát, không nói câu nào, tựa hồ choáng váng.

Hàn Tử Tự đã thấy trước mắt biến thành màu đen, hắn vốn định nhìn Ly Nhi yêu thương của mình nốt một cái, ông Trời cũng không cho.Có phải trước đây bọn hắn đã quátham lam, nên hiện giờ, toàn bộ đều bị tịch thu?

Hắn không biết trong lòng Văn Sát nghĩ gì, nhưng hắn thấy, lúc thứ binh khí âm hàn kia lao tới trước ngực Mạc Ly, ngoại trừ cứu người, tất cả những thứ khác đều bị quăng hết ra sau đầu.

Từng tấc cơ thể, từng đốt xương, thậm chí là từng tế bào đều kêu gào —Không thể mất Mạc Ly!

Thế là, lập tức cảnh tượng này diễn ra.

Hàn Tử Tự vui mừng nghĩ, may mà Văn Sát cũng yêu Mạc Ly, bằng không, chỉ cần một người bọn hắn do dự sống chết mà không ngăn thứ này, chuôi lợi khí đó đủ xuyên thủng một thân thể, sẽ trúng ngực Mạc Ly.

Hiện tại, Hàn Tử Tự cuối cùng cũng hiểu ra một chút.

Đến tột cùng, yêu là gì?

Đến tột cùng, cái gì có thể bù đắp được cho Mạc Ly?

Bọn họ ở bên Mạc Ly lâu như vậy để tìm cách yêu một người thực sự là thế nào, giờ phút này, hắn cuối cùng cũng hiểu rồi.

Đó là, không oán không hận nỗ lực trả giá phải không?

Nhưng mà, hắn và Văn Sát còn chưa kịp bày tỏ hết cảm nhận này cho Mạc Ly…

Vuốt ve khuôn mặt Mạc Ly, Hàn Tử Tự mấp máy, chỉ nghe thấy hắn ấp úng nói: “Ly Nhi… Ta, chúng ta…”

Chúng ta yêu ngươi…

Đáng tiếc, có mấy chữ như vậy cũng không thể thốt ra, Hàn Tử Tự không thể gắng thêm nữa rồi.

“Không…Không…”

Nhìn hai thân thể nhắm nghiền đôi mắt ở bên, Mạc Ly hoảng loạn.

Nếu như ngày xưa y đã vài lần đứng trước vách đá, thì hiện tại, y thực sự cảm thấy mình đang đạp loạn trong không chung. Cảm giác sợ hãi vì rơi xuống vạn trượng, cho tới giờ chưa từng chân thực, chưa từng rõ ràng thế.

Trước mắt y là hai người ám sắc tử vong nồng đậm.Sao họ lại mong manh như vậy?

Không phải họ đã quen hô phong hoán vũ sao, quen khống chế nhân sinh người khác sao?

Không phải họ mắt cao hơn đỉnh, quen giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?

Mạnh đến độ không ai có thể lay động phản kháng, thế nào lại có thể nói chết là chết được?

Đây nhất định là giả!

Nhất định họ vì lừa y chuyển ý mà làm vậy?

Cho nên hai người họ sẽ không chết, phải không? Phải không?

Nhưng mà, vì sao máu lại càng lúc càng chảy nhiều vậy?

Chết tiệt!

Hàn Tử Tự, ngươi còn không dậy đi, mau chỉ vào ta mà nói muốn dẫn ta đi!

Cả Văn Sát nữa, sao ngươi lại nhắm mắt chứ? Ngươi không phải luôn thích chơi xấu sao? Ngươi còn dám ngang ngược! Mau vô lại nói một câu “Hôm nay trời đẹp” với ta!

Vì sao các ngươi không đểý tới ta?

Vì sao, vì sao?!

Trước cả Tĩnh Thiện tự, thật bi thương như vậy, không ai có thể chịu đựng được nữa! Các võ tăng dưới đài cùng lao vào chiến đấu với đám lạt ma khinh người quá đáng kia, đao kiếm không dứt bên tai.

Mạc Ly lạc lõng trong đám hỗn loạn, ôm chặt hắc bạch hai người ngã xuống.

Giới Si nhìn thấy rất nhiều đao kiếm hung hiểm xượt qua Mạc Ly, nhất thời run rẩy, chỉ có thể gắng chịu đau, chống thân thể bị thương chạy tới trước Mạc Ly, rưng rưng kéo y dậy: “Sư thúc tổ, đi mau!”

Mạc Ly giống như phát điên mà đẩy Giới Si, “Ta không đi! Ta không đi!!!Ta không thể bỏ bọn họ lại…”

Giới Si khóc ròng: “Hắc bạch sư phụ đã chết rồi, ta cũng rất thương tâm! Nhưng mà, nhưng mà sư thúc tổ không thể như vậy… Ở đây quá nguy hiểm!”

Mạc Ly quát: “Nói bậy!Ai bảo bọn họ đã chết!Bọn họ sao chết được?”Lấy tay lau đi huyết ô trên mặt Hàn Tử Tự và Văn Sát, từng giọt lệ của Mạc Ly rơi xuống bọn họ, “Trước kia, ta từng nói… Nếu có một lần nữa, ta nhất định sẽ không cứu các ngươi…Ta sai rồi… Sai quá rồi…Ta phải làm sao mới cứu được các ngươi, rốt cuộc là phải làm sao để cứu các ngươi…Các ngươi đừng chết có được không, đừng chết…Đừng bỏ ta lại được không…Ta van các ngươi… Van các ngươi…”

Hóa ra, lúc y bị Bích Dao lựa chọn, số phận của ba người đã sớm gắn chặt vào nhau.

Đến tột cùng là ai nợ ai? Đến tột cùng là ai yêu ai?

Mạc Ly chỉ thấy đôi mắt như bị bịt kín bởi một mảnh máu đỏ.

“Sư thúc tổ!!!”

“Vong Trần!!!”

Mọi người kinh hoàng, thân thể Mạc Ly chậm rãi ngã xuống.Một tay ôm lấy Hàn Tử Tự, một tay ôm lấy Văn Sát.

Tuyết trắng *** khôi chợt rải xuống từ chân trời, phủ lấy thế tục.

Phủ lấy máu tanh, phủ đầy phù phiếm, và che phủ lấy ba người ôm nhau.

Đến tột cùng, cái gì là thiện ác?

Cái gì là yêu hận?

Mà thôi.

Đừng đeo đuổi đến cùng nữa.

Rốt cục, cũng chỉ là, trần quy trần, thổ quy thổ.

Như vậy thôi.