Khai Quốc Công Tặc

Quyển 2 - Chương 160: Chiết liễu (20)




Việc mấy lão nhân gia trong quân trướng đang nói cái gì, trong lòng Đỗ Quyên còn tò mò hơn so với Vương Nhị Mao. Nhìn hai bên thấy không có ai chú ý tới mình, cũng dán tai lên, nghe trộm giống như Vương Nhị Mao. Dù sao nếu có người tuần tra qua, liền lập tức làm bộ hai người đang thảo luận chuyện công vụ. Về phần Thất đương gia đang cùng với Vương đường chủ rốt cuộc đang thảo luận vấn đề cơ mật đến mức nào, người bình thường cũng không có can đảm hỏi đến!

Trong quân trướng, vấn đề xử lý hôn sự của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên đã gần kết thúc thảo luận. Đám người đều cho rằng, hôn lễ không thể tiến hành qua loa. Dù sao cũng dính đến bốn vị trong chín vị trại chủ, nếu hôn sự quá mức keo kiệt, sau này truyền ra giang hồ sẽ bị đồng đạo chê cười. Nhưng cụ thể xa hoa đến quy mô nào, chúng trại chủ vẫn chưa thống nhất được ý kiến. Cứ theo ý tưởng của Trình Danh Chấn, mời các đường chủ từ đầu mục trở lên đến chủ trại ăn uống một chút, lại cho tất cả lâu la nghỉ ba ngày, đã là làm cho mọi người phiền toái lắm rồi, nhưng Đỗ Ba Lạt và Hách Lão Đao lại không cho là như vậy, bọn họ hy vọng Trương Kim Xưng gửi vài cái thiệp mời, mời một số võ lâm đồng đạo tới dự lễ, thuận tiện để mọi người tăng tiến một chút cảm tình, mưu đồ cùng đối phó với quan quân tiến công. Mà trong quân trướng, lớn giọng nhất là Tứ đương gia Vương Ma Tử, đại khái là vừa bị “gõ đầu“ trong lòng có chút không thoải mái, nên lời của y nghe ra giống như mang ý tứ châm chọc:

- Như vậy sao được? Thất đương gia, Cửu đương gia còn có Tam ca và lão Ngũ, bộ hạ của bốn trại cộng lại đã vượt quá nửa đầm Cự Lộc của chúng ta, còn có thể chưa cho đầm Cự Lộc ta mặt mũi sao? Nên mời, nên mời, chẳng những phải mời vài người xung quanh, mà cả bên phía đồi Đậu Tử cũng phải nói một tiếng, để cho bọn họ biết đầm Cự Lộc của chúng ta mới xuất hiện nhân tài!

- Lão Tứ, lời này của ngươi là có ý gì?

Đỗ Ba Lạt vẫn rất kiêng kỵ người khác hiểu lầm việc mình vội vàng gả nữ nhi là có dụng tâm, đứng vụt dậy, lớn tiếng truy hỏi.

Vương Ma Tử nhìn về phía sau, rụt cổ một cái, mặt hơi cười, không ngừng giải thích:

- Không, ta còn có thể có ý gì a? Luận võ nghệ, so ra kém lão Ngũ. Luận mưu trí cũng không bằng Cửu đương gia. Chẳng qua là dựa vào cảm tình năm xưa mới có thể mặt dày ngồi lên cái ghế này mà thôi. Lại nói nữa, tương lai nhúm xương già này của ta, còn phải dựa vào đám tiểu bối nuôi sống nữa! Đương nhiên mong muốn cho bọn họ thật hoành tráng, không phải cũng rất đẹp mặt mình sao?

Y không giải thích còn tốt, giải thích một câu, đã nói ra thế lực của cha vợ con rể quá mức khổng lồ, có thể thành “tội danh”uy hiếp sự cân bằng nội bộ trong trạch. Đỗ Ba Lạt tức giận, xiết quyền tiến lên định đánh vào mặt y. Hách Lão Đao và Trình Danh Chấn bên cạnh thấy tình thế không ổn, khẩn trương tiến lên, mỗi người một tay, giữ Tam đương gia Đỗ Ba Lạt lại.

- Tam đương gia, Tam đương gia, ngài đừng nóng giận. Tứ đương gia là nói đùa chúng ta đó thôi!

Biết rõ Vương Ma Tử dụng tâm kín đáo, Trình Danh Chấn không thể không tìm cách bình ổn lửa giận đã đốt đến trán của Đỗ Ba Lạt. Sau trận sống mái với nhau vào mùa thu năm ngoái, cha con Đỗ gia đã nắm trong tay lực lượng xác thực có thể uy hiếp được địa vị Đại đương gia của Trương Kim Xưng. Nếu Đỗ Ba Lạt không biết kiềm chế mà nói, sớm muộn sẽ có một ngày bước chân lên vết xe đổ của hai người Tôn An Tổ và Lưu Triệu An.

- Tiểu tử ngốc, ngươi sao còn gọi y là Tam đương gia!

Hách Lão Đao nhẹ nhàng đạp Trình Danh Chấn một cước, cười dạy bảo, thừa dịp xoay người, dùng mắt quét về phía Trương Kim Xưng, nháy mắt ra hiệu Trình Danh Chấn tìm cách đánh tan nghi ngờ của Trương Kim Xưng.

- A, a, đây không phải là ở trong quân trướng sao? Ra khỏi quân trướng mới có thể nói chuyện tư, ở trước mặt Đại đương gia, vãn bối chỉ có thể trước là công vụ, sau mới đến gia sự!

Trình Danh Chấn vừa ngượng ngùng mà cười, vừa đem lý do mình không gọi Đỗ Ba Lạt là nhạc phụ giải thích cho mọi người nghe. Vài trại chủ cũng đối với thực lực của cha con Đỗ Ba Lạt có chút e dè nghe thấy lời đó, trên mặt đều cứng lại, nghe vậy lập tức cười ha hả, mồm năm miệng mười hòa giải cho song phương.

- Lão Tứ thật không có tiền đồ, không phải cho ngươi rút ra ba mươi xâu tiền làm hạ lễ sao, xem ngươi gấp gáp đến đầu cũng phát bối rối rồi!

Đang ngồi trong đó, ngoại trừ Trương Kim Xưng, địa vị cao nhất chính là Nhị đương gia Tiết Tụng. Ông cười vỗ vỗ tay vịn ghế, lắc đầu trách cứ.

Lục đương gia Tôn Đà Tử và Trình Danh Chấn có chút giao tình, trộm nhìn sắc mặt Trương Kim Xưng, thấp giọng trêu ghẹo:

- Tứ ca bình thường cũng thế này, nói đùa chẳng phân biệt trường hợp. Tam ca đừng chấp nhặt với y, nếu ngài để trong lòng mới là ngớ ngẩn đó!

Dù sao thân là Đại đương gia đầm Cự Lộc, lòng dạ Trương Kim Xưng so với mọi người tưởng tượng còn rộng rãi hơn nhiều, thấy mọi người đều không yên chờ đợi mình tỏ thái độ, cười cười, thấp giọng nói:

- Vốn đang nói rất tốt, sao lại kéo đến việc khác đi. Cái miệng thối này của lão Tứ, sớm muộn gì cũng làm cho người khác lấy kim khâu vào. Lão Tam, ngươi cũng đừng so đo với y, người khác không hiểu ngươi, ta còn không hiểu ngươi sao. Đừng vì vài câu nói đùa khiến cho huynh đệ chúng ta xa lạ, vậy thì tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta cũng quá mỏng đi!

- Ta vốn chính là nói đùa, ai biết Tam ca y liền nổi giận?

Vương Ma Tử vẫn không buông tha, quyệt miệng, giống như mọi người đều nợ tiền y vậy.

- Được rồi, lão Tứ. Ngươi cũng phải sửa ngay cái tật xấu ếch chết tại miệng ấy đi!

Trương Kim Xưng quay đầu trừng mắt nhìn y, thấp giọng cảnh cáo.

- Huynh đệ chúng ta đều là giao tình bằng mệnh, ai có thể rời được ai? Nghĩ cách đem cơ nghiệp tạo thành một phen kiêu ngạo mới là đúng đắn! Giống như năm xưa một đường từ biên cương xa xôi, mua bán thành rồi mới được chia hoa hồng, đừng có hiện tại tính toán mấy việc nhỏ nhen đó.

Lời này vừa nói xong, chúng trại chủ ai cũng nghiêm chỉnh không tranh cãi nữa, ngượng ngùng cười cười, đều tự ngồi xuống. Sợ Trình Danh Chấn nghĩ nhiều, Trương Kim Xưng liếc nhìn hai người Đỗ Ba Lạt và Vương Ma Tử một cái, tiếp tục nói:

- Miệng lão Tứ ti tiện, tính tình lão Tam nóng nảy, Đại đương gia ta đây khi gặp sự tình lại phản ứng quá chậm. Đám người chúng ta đều là xuất thân từ buôn bán nhỏ mà ra, ai có tật xấu gì, nhiều năm qua đều rõ ràng trong lòng. Có thể bao dung cho nhau một chút thì bao dung một chút, đừng làm hại bọn tiểu bối khó làm người. Vừa rồi lời nói của lão Tứ đều là tin miệng bậy bạ, nhưng trong đó có một câu cũng có đạo lý. Tương lai đầm Cự Lộc của chúng ta, còn phải đặt lên người đám tiểu bối. Dù sao bọn họ tuổi trẻ, học mọi thứ đều nhanh. Mặc dù không cẩn thận vấp ngã cũng có thể đứng lên bắt đầu lại từ đầu.

Vài câu cuối cùng, đã mơ hồ chỉ ra ý tứ phải lấy y bát tương truyền, mọi người nghe thấy không khỏi dao động. Trình Danh Chấn khẩn trương đứng lên, quả quyết cự tuyệt:

- Đại đương gia ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Cái mệnh này của thuộc hạ đều là nhờ ngài và các huynh đệ trong đầm Cự Lộc cứu, thay ngài cùng các huynh đệ làm việc gì đó hẳn là đương nhiên. Đời này của thuộc hạ chỉ mong muốn làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó cho Đại đương gia, ngài chỉ cần phất tay, bất kể phía trước là…

- Tâm tư của ngươi, ta đều biết.

Trương Kim Xưng cười ngắt lời Trình Danh Chấn, rất hài lòng về sự khiêm tốn của người thiếu niên này.

- Nhưng con ruột ta mất tin tức đã nhiều năm. Tình hình lão Nhị lão Tứ bọn họ cũng không khác gì ta. Cho nên, phần cơ nghiệp này, sớm muộn gì cũng đều thuộc về đám người trẻ tuổi các ngươi, chẳng qua ta nói ra trước, miễn cho nội bộ chúng ta lại nổi lên tranh luận gì. Ngươi làm tốt, ta tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người.

- Thuộc, thuộc hạ…

Tuy rằng trong lòng không rõ ràng lắm lời nói của Trương Kim Xưng rốt cuộc có mấy phần là thật, Trình Danh Chấn vẫn cảm động đến rớm nước mắt:

- Thuộc hạ nhất định đem hết toàn lực, không để đại đương gia và chư vị thất vọng!

- Vậy là được rồi, có câu không phải người một nhà, không vào chung một cửa!

Trương Kim Xưng tiếp tục cười gật đầu:

- Quyên Tử là ta nhìn nó lớn lên, ở trong mắt nó, ta chính là một nửa cha. Sau này lão Tam là nhạc phụ ngươi, ta cũng là nửa nhạc phụ ngươi. Nơi này còn sư phụ của vợ ngươi, một ân nhân cứu mệnh trị thương cho ngươi. Mọi người ở đây đều là người một nhà, không cần phải cẩn thận như vậy. Thời gian ngắn trước ngươi vừa gia nhập, có mấy lời không thể nói với ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là vãn bối chung của năm lão già chúng ta, muốn làm gì cứ phóng tay mà làm. Thành hay không, đều có bề trên giúp ngươi đỡ đòn. Cũng không vì sợ ngươi vấp ngã, mà không buông tay cho ngươi đi!

Thì ra là cảm thấy ta làm việc quá mức cẩn thận!

Trải qua một trận đau khổ ở Quán Đào, Trình Danh Chấn đối với những câu đối thoại ý nghĩa sắc bén đã đề cao thêm một bậc. Cân nhắc một chút, liền đoán ra được là Trương Kim Xưng muốn thu được hồi báo. Về việc đối phó với vây khốn tiêu diệt của quan phủ như thế nào, trong lòng hắn xác thực có cất giấu vài điều cùng với cách nhìn của mọi người không giống nhau. Trước đó vài ngày sở dĩ không nói gì, một mặt là không muốn có vẻ độc lập độc hành, mặt khác là xét thấy lính mới chưa hình thành sức chiến đấu, những ý nghĩ này nói ra cũng không có khả năng thực thi.

Nhưng sau này, hiển nhiên không thể quá phận ẩn dấu thực lực rồi, nếu không tất sẽ chọc cho Trương Đại đương gia hoài nghi. Tuy rằng mặt ngoài xem ra Trương Đại đương gia rất bao dung, nhưng trong trí nhớ của Trình Danh Chấn, đầu của Tôn An Tổ và Lưu Triệu An đều treo trên nhánh cây. Vết xe đổ đó, hắn không thể không cẩn thận gấp bội.

Đang lúc hắn do dự có nên tìm cơ hội thỏa đáng hay không đem sách lược ứng đối với quan binh của mình báo cáo cho Trương Đại đương gia, bên tai lại đột nhiên truyền đến một trận ồn ào:

- Không được, nữ nhân kia là ta đã nhìn trúng rồi. Sao ngươi có thể thưởng cho một tên ranh con! Cửu trại chủ tiền đồ vô lượng, ngươi coi trọng hắn thế nào ta đều không phản đối. Nhưng tên ranh con kia, ta đây là một trại chủ, vì sao phải nhường cho y!

Trình Danh Chấn bị tiếng ồn ào làm cho sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện khi mình đang trầm tư, đám người Trương Kim Xưng đã chuyển đề tài. Giống như là bởi vì chia của không đều nên nổi lên tranh chấp, Vương Ma Tử đứng vụt dậy, lớn tiếng kháng nghị. Mà sắc mặt đám người Đỗ Ba Lạt, Hách Lão Đao và Lục đương gia Tôn Đà Tử cũng rất khó coi, hoặc là ôm bả vai thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là đứng đối diện với Vương Ma Tử, một câu đều theo y tranh luận.

- Cũng không phải là nữ nhân của Vương Ma Tử ngươi, ngươi nổi nóng cái gì. Ta cũng đã nói qua với Đại đương gia, tiểu nương kia vừa nhìn đã thấy chính là một người biết nuôi dưỡng, vừa vặn có thể tiếp hương hỏa cho ta. Đợi xử lý xong hỷ sự của Quyên Tử và Tiểu Cửu, lão đầu tử ta cũng sẽ là người tiếp theo. Dù sao cũng là người một nhà, không cần phải phiền toái làm đám lớn lần thứ hai!

- Ta không quan tâm các ngươi cưới ai làm vợ. Nữ oa kia, ta quyết định lấy về rồi.

Tôn Đà tử xưa nay không muốn gây chuyện cũng vòng vo tính, không âm không dương bổ sung:

- Trước khi gả đi, cô ta đã đến chỗ ta học y thuật rồi. Gả cho ta, còn có thể bốc thuốc hỗ trợ ta. Đợi ngày nào đó mấy lão già không biết xấu hổ các ngươi bị thương, cũng dễ thay các ngươi rửa thương thay thuốc.