Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 74: Phiêu tơ (3)




Nghe tiếng bước chân Trình Danh Chấn dần dần đi xa, trong mắt Đậu Kiến Đức tràn ngập tán thưởng:

- Nếu người khác cũng giống như Trình tướng quân thì tốt rồi, ta cũng không cần phí công như thế. Mấy người Trấn Viễn bọn họ, ôi!

Hướng về phía Tống Chính Bản đang chuẩn bị cáo từ, ông không ngừng lắc đầu. Vừa nói, vừa không quên nhìn hướng ra cửa vài lần vẻ coi trọng, bóng dáng Trình Danh Chấn phảng phất in trong bóng chiều.

Nhìn thấy Đậu Kiến Đức còn chưa nói hết lời, Tống Chính Bản cười cười, thấp giọng nói:

- Lời ấy của Chủ công chưa chắc đã chuẩn xác. Bởi vì cái gọi là “xích có sở đoản, thốn có sở trường”, Trình tướng quân có sở trường của Trình tướng quân, tài năng của Vương tướng quân và Tào tướng quân cũng không chắc kém nhiều so với hắn. Chỉ là xem sau này Chủ công dùng bọn họ như thế nào mà thôi!

- Ồ!

Ánh mắt Đậu Kiến Đức sáng lên, tròn miệng ngạc nhiên thán phục:

- Ý của tiên sinh là, Trình tướng quân còn có chỗ không bằng người? Ta là lần đầu tiên nghe người ta nói như vậy. Mấy ngày qua, những gì hắn làm, gần như không chỗ nào không hợp ý ta!

Tống Chính Bản lại khẽ mỉm cười, không phụ họa cách nói của Đậu Kiến Đức:

- Thuộc hạ cẩn thận nghiền ngẫm lại mấy trận ác chiến mà Trình Danh Chấn đánh, rất khâm phục, cảm thấy, cảm thấy hắn dụng binh quá mức mạo hiểm, cho nên thắng bại luôn đi liền nhau, hơi có sai lầm, sẽ gặp vạn kiếp bất phục. Cho nên thuộc hạ nghĩ tới, tài của Trình tướng quân, có thể gánh vác chức hành quân trưởng sử, mưu hoa quân vụ, lại không thích hợp làm đại tướng độc lĩnh một quân. Nếu để cho hắn một mình mang binh xuất chiến, mặc dù là tin chiến thắng liên tiếp báp về, Chủ công ở nơi này cũng không chắc có thể an tâm!

- Đó là năng lực nhỏ của hắn, bị bức phải không có biện pháp!

Đậu Kiến Đức thấp giọng vì thuộc hạ mà biên giải.

- Chỉ sợ là thói quen cho phép!

Tống Chính Bản nhẹ nhàng lắc đầu:

- Bắt đầu vài lần, là bởi vì binh lực trong tay hắn không đủ. Về sau, lại là thói quen của chính bản thân hắn trong lúc bất tri bất giác, thủ thắng trong lúc hung hiểm. Tuy rằng binh gia không nề hà quỷ đạo, nhưng quá mức cầu kỳ, mà không hiểu đạo lý kỳ chính là cùng tế, chỉ sợ khó có thể lâu dài!

Mấy ngày này Đậu Kiến Đức luôn luôn suy nghĩ như thế nào an trí Trình Danh Chấn và Minh Châu huynh đệ của hắn, chủ ý trong lòng luôn bất định. Giờ khắc này, quan điểm của Tống Chính Bản tuy rằng không tương hợp với ông lắm, nhưng phương hướng cơ bản có chút trăm sông đổ về một biển. Nhẹ nhàng gật đầu, ông cười truy vấn:

- Tiên sinh yêu cầu rất nghiêm khắc rồi. Nếu đều chiếu theo tiêu chuẩn quy định của ta, thuộc hạ dưới trướng ta rốt cuộc có ai có thể xưng là đại tướng tài?

- Không nhiều lắm, không nhiều lắm! Nếu đếm, chỉ sợ trước mắt chỉ có một hai người mà thôi!

Tống Chính Bản nhếch khóe miệng, kiểm lại vài nhân vật trọng yếu trong Đậu gia quân trước mắt:

- Tào Đán hung tàn dễ giết, không thương cảm cấp dưới, nếu làm chủ tướng, rất khó làm cho lòng người phục. Ân Thu dũng thì dũng rồi, tâm tư lại qua loa, dùng để truy kích thì có thể miễn cưỡng, nếu là kình địch đối kháng, thế tất sẽ bị áp chế. Về phần đám người Nguyên Quân Minh, Cao Nhã Hiền, Thạch Toản…, chỉ thích hợp phụng mệnh làm việc, khó có thể độc chắn một mặt. Còn vài vị ngoài bọn họ ra, duy nhất nhiều mặt trí dũng, tài năng, đức hạnh đủ để trấn trụ mọi người chỉ sợ chính là Vương tướng quân rồi. Nhưng tâm tư Vương tướng quân ở ngoài quân vụ lại quá mức đơn thuần. May sao là đi theo sau chân Chủ công mới không phải chịu nghi kị, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ…

Tống Chính Bản lắc lắc đầu, cũng không nói hết lời. Ông bất mãn là hành động lén kết bái với Trình Danh Chấn của Vương Phục Bảo. Thân là võ tướng tay cầm trọng binh, lại cùng với một người ngoài mới vào hệ thống Đậu gia quân, địa vị chưa định kết làm huynhh đệ khác họ. hành động này, nếu nghĩ theo hướng tốt chính là vì mau chóng trấn an lòng người, nếu nghĩ theo hướng xấu, chính là ý đồ tự xây dựng thế lực. Cũng may Đậu Kiến Đức suy nghĩ rộng rãi, cũng không so sánh rõ ràng. Nếu không, ai cũng không chắc việc này sẽ tạo nên dư âm mở rộng đến đâu?

- Phục Bảo chính là cái loại người này, ngoại trừ đánh giăc, phương diện khác đều là u mê!

Đậu Kiến Đức lắc đầu mà cười:

- Việc y cùng Trình Danh Chấn kết bái, đối với mọi người đều có lợi a, sao ta lại trách y? Đậu mỗ quen biết y nhiều năm, còn không biết y là loại người nào? Chỉ có điều Đậu mỗ kỳ quái. Không ngờ y có thể lọt vào mắt của tiên sinh, đánh giá lại còn còn ở trên Trình tướng quân!

- Sự tình trước kia Chủ công phó thác cho Vương tướng quân, có cái nào Vương tướng quân không làm được?

Tống Chính Bản cười hỏi.

- Không có!

Đậu Kiến Đức cẩn thận nhớ lại một hồi, thật đúng là có chuyện như vậy mà. Vương Phục Bảo ở ngoài mặt nhìn hi hi ha ha, khi làm việc lại chưa từng khiến mình thất vọng. Đương nhiên, mình cũng chưa từng đem việc quá sức cưỡng chế y đi làm.

- Chủ công phái Vương tướng quân xuất mã, có từng lo lắng cho y?

Tống Chính Bản gật đầu, tiếp tục truy vấn.

- Không có!

Đậu Kiến Đức trả lời rất kiên quyết. Trải qua Tống Chính Bản nhắc nhở, ông bỗng nhiên nhận ra, dĩ vãng mình giao việc cho Vương Phục Bảo xử lý. Chưa bao giờ phải nhìn chằm chằm. Mà nếu đổi lại là đám người Tào Đán, Nguyễn Quân Minh…, thì phải nói đi nói lại, hận không thể suy nghĩ kỹ càng thay bọn họ mới chịu bỏ qua.

- Nếu có một ngày Chủ công không thể thân lĩnh đại quân cùng người chém giết, phái người nào xuất mã sẽ càng yên tâm một chút?

Vấn đề thứ ba không cần trả lời, song phương khách và chủ đều tinh tường thấy được đáp án. Vẫn là Vương Phục Bảo, chỉ có gã mang binh, mới có thể khiến Đậu Kiến Đức không nóng ruột nóng gan. Có lẽ gã sẽ ăn bại, nhưng tuyệt sẽ không bại đến nỗi khiến Đậu Kiến Đức không có thời gian chuẩn bị ứng biến.

- Phục Bảo còn cần tôi luyện nhiều hơn. Ít nhất bây giờ nhìn lên, gã không được cẩn thận như Trình Tướng quân!

Rõ ràng đã nhận thức đánh giá của Tống Chính Bản, Đậu Kiến Đức vẫn là cười khiêm tốn thay Vương Phục Bảo:

- Trước kia gã cũng không gặp kình địch nào, nhưng mỗi người đều là tiếng tăm lừng lẫy!

Tống Chính Bản nhẹ nhàng lắc đầu:

- Mặc dù đối thủ bất đồng, nhưng Vương tướng quân dụng binh lại như thái sơn áp đỉnh, làm cho đối phương căn bản không chơi nổi cái kỹ xảo gì. Mấy tháng trước, thuộc hạ chính là thua như vậy trong tay Vương tướng quân đấy, lúc ấy thua thực sự là tâm phục khẩu phục!

- Ha ha ha ha!

Đậu Kiến Đức thoải mái cười lớn. Đây là chỗ đáng kính dễ thương của Tống Chính Bản, tuy rằng cái lão tiên sinh này cậy tài khinh người, nói chuyện tranh chua. Cũng không phải loại mặt dầy nhắm mắt không nhận trướng. Đối với người, đối với mình, đều là một cây thiết xích tử lạnh băng, dài chính là dài, ngắn chính là ngắn, không quanhh co.

- Có gì buồn cười?

Giọng điệu Tống Chính Bản hơi giận, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười:

- Bại bởi Vương tướng quân, Tống mỗ không biết mất mặt. Gã là mãnh tướng trăm dặm mới tìm được một người, mà Tống mỗ chỉ là một cái lão lại địa phương mà thôi, sở trường căn bản không phải là lĩnh binh đánh giặc!

- Không phải ta chê cười tiên sinh, tiên sinh ngàn vạn lần từng hiểu lầm!

Đậu Kiến Đức khẩn trương giải thích:

- Ta là cảm thấy vui vẻ. Không dối gạt tiên sinh, trước kia ta còn không có phát hiện ra sở trường của Phục Bảo. May mà ngày đó còn đánh bậy đánh bạ phái gã đi mời tiên sinh, nếu không, bây giờ hai người chúng ta còn thật khó ngồi vào cùng nhau!

- Đó là bởi vì Chủ công với gã rất quen thuộc, bởi vì gọi là “Dưới đèn thì tối”

Tống Chính Bản khúm núm nhún vai, chính sắc đáp lại.

- Đúng, đây là sơ sẩy của ta!

Đậu Kiến Đức thống khoái mà thừa nhận:

- Những người khác đâu, ngươi hình như chưa nói tới mấy người Dương Công Khanh, Cao Khai Đạo và Từ Nguyên Lãng bọ họ?

- Chủ công cho rằng họ sẽ vĩnh viễn một lòng cùng Chủ công sao?

Tống Chính Bản liếc nhìn Đậu Kiến Đức một cái, cười lạnh vạch trần.

- Này!

Đậu Kiến Đức bùi ngùi thở dài:

- Chuyện tương lai, hiện giờ sao có thể định luận.

- Hoặc Chủ công có thể yên lòng mà phái bọn họ ra ngoài trấn thủ một phương?

Lời nói của Tống Chính Bản như mũi đao, từng nhát đâm vào tâm bệnh của Đậu Kiến Đức.

- Tiên sinh nói chuyện cũng đủ trực tiếp!

Đậu Kiến Đức bất đắc dĩ cười khổ, không chịu trả lời nghi vấn của Tống Chính Bản.

- Hùa theo người? Tống mỗ làm sao không biết! Chủ công có bằng lòng Tống mỗ như vậy không?

Tống Chính Bản lại nhìn y một cái, khóe miệng nhô lên rất cao.

- Tiên sinh vẫn là như cũ đi. Có thể nghe những lời nói thẳng khó nghe một chút, dù sao vẫn tốt hơn là bị người lừa gạt!

Đậu Kiến Đức ôm quyền hướng về Tống Chính Bản thấp giọng khẩn cầu.

- Hùa theo người mà nói là Khổng huynh đài!

Tống Chính Bản thở dài, khóe miệng rốt cục mới hạ xuống:

- Tống mỗ không phải là không biết, mà là không tinh cách này. Ngày nào đó Chủ công đã nghe mệt mỏi, đừng ngại nói thẳng với Tống mỗ, Tống mỗ sửa đổi là được.

- Hai người chúng ta đều như cũ. Ngươi đừng chê ta thô tục, không có bộ dáng quân nhân! Ta cũng sẽ không chê ngươi cương trực. Một phương chỉ luôn nói những lời vui vẻ, một phương chuyên nghe những lời dễ nghe, đó là việc quân thần Dương Quảng mới làm. Trước mắt chúng ta mới đánh hạ được địa bàn lớn bằng bàn tay, không bày ra được cái giá lớn đến như thế!

- Ha ha ha ha!

Tống Chính Bản lại bị Đậu Kiến Đức làm cho buồn cười, lạnh băng trên mặt đều hòa ta:

- Tuy rằng Tống mỗ là bị Chủ công cướp bóc mà đến, nhưng cuộc đời này có thể đi theo Chủ công, là phúc của Tống mỗ. Lời nói vòng vo chúng ta đừng nói nữa, ba vị Dương Công Khanh, Từ Nguyên Lãng, Cao Khai Đạo cũng không phải hạng người tình nguyện ở dưới người khác. Sau khi đánh được Vũ Dương, Chủ công càng sớm càng tốt sắp xếp thỏa đáng nơi đi của ba người họ, để tránh di họa ngày sau?.