Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 87: Phiêu tơ (16)




Đậu Kiến Đức nhìn y và Khổng Đức Thiện bóng lưng hai người đi xa, nhẹ nhàng thở dài, đưa tay đỡ ấn soái trên bàn.

Ông đột nhiên có cảm giác mình rất mệt mỏi, mỏi mệt khiến toàn thân không có một chút sức lực nào. Nguyên nhân tại sao Trình Danh Chấn lại kiên quyết không tiếp nhận chức vị tổng quản của Tương Quốc Đại, vào tối hôm đó Đậu Kiến Đức đã hiểu rõ rồi. Là trong thời gian này những biểu hiện của mình đã làm trong lòng Trình Danh Chấn bị tổn thương, cho nên người thiếu niên này mới dung phương pháp nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng kỳ thực rất kịch liệt để đáp lại chính mình. Có thể chính mình đối với người thiếu niên này và Minh Châu Doanh từng có nghi kỵ, hạn chế hoặc ý tưởng làm tan ra sao? Đậu Kiến Đức tin tưởng chính mình không hèn hạ như vậy. Ông chỉ có điều hơi do dự một chút, lại không nghĩ rằng Trình Danh Chấn lại nhạy cảm như vậy. Nhạy cảm đến mức không thể tự an, muốn buông binh quyền cho thấy ý chí nông nổi.

- Theo hắn đi thôi, như vậy, ít nhất tương lai mọi người cùng chung sống đều tốt!

Đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó lại thở dài, Đậu Kiến Đức cười khổ lại lầm bầm lầu bầu. Lục lâm hào kiệt trong lòng vốn không có hai từ “Tín nhiệm”, cầm đao quá lâu, bọn họ đã quên yêu thương lẫn nhau như thế nào.

Vương Phục Bảo phụng mệnh dắt kỵ binh đi tuần tra phía nam quận Võ Dương, cũng không kịp dự tiệc rượu ở Minh Châu Doanh. Đợi y đem lệnh của Đậu Kiến Đức tới, bên kia Trình Danh Chấn đã hết tiệc người tan rồi. Nhìn mọi người đã uống say đến mắt lờ đờ siêu vẹo, vẫn còn Trình Danh Chấn mạnh mẽ chống đỡ đi ra nghênh đón mình, Vương Phục Bảo vừa tức giận, lại vừa đau lòng. Không kìm nổi tiến lên đẩy hắn một phen, cau mày quát lớn:

- Xem ngươi, uống như thế nào thành bộ dạng này. Nếu để lão Đậu biết, không thiếu được một bài học của hắn ta đâu.

- Lão Đậu, lão Đậu phái ngươi đưa rượu tới!

Trình Danh Chấn quát to, bắt đầu trở nên không hề nghiêm túc, kêu mọi người gọi to tên Đậu Kiến Đức.

- Lão Đậu cũng thật là!

Vương Phục Bảo tức giận giơ quả đấm, nhưng lại không biết nên đánh người nào dừng một lát bỏ tay xuống. Trình Danh Chấn vì sao bày đặt không nhận chức Đại tổng quản, lại đi làm một quan văn, nguyên nhân cụ thể y vẫn không biết rõ ràng. Theo lý, văn võ toàn tài như Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức căn bản cũng không đáp ứng được yêu cầu của hắn. Nhưng ngày đó nghị sự ai biết được Đậu Kiến Đức lại đi lại sai lầm cũ, không ngờ trong lúc u mê lại đưa ra quyết định.

Đương nhiên trước mặt nhiều người như vậy, Vương Phục Bảo không thể nói cho Đậu Kiến Đức biết. Nhưng qua mấy canh giờ, y liền chủ động đi cầu kiến Đậu Kiến Đức, xin đối phương cẩn thận suy xét tài năng của Trình Danh Chấn, bàn bạc kỹ lưỡng hơn. Ai ngờ Đậu Kiến Đức chẳng những không đáp ứng, ngược lại mượn cơ hội quay lại quở trách y một trận. khiến y ngoài việc lãnh binh đánh giặc ở bên ngoài không muốn dính vào những chuyện khác, làm một người tướng võ thể hiện bản lĩnh trên chiến trường, mà không thể mù quáng đi theo quan văn.

Vương Phục Bảo bị quở trách không nói được gì, cho nên phụng mệnh ra khỏi thành tuần tra bước đi được xa hơn một chút. Ai ngờ, ngay lúc y rời đi, không ngờ Trình Danh Chấn cũng đem xương cốt Minh Châu Doanh hủy đi.

Đem công sức huynh đệ vất vả gây dựng nhiều năm như vậy chắp tay cho người khác, như vậy bằng với việc tuyên bố Minh Châu Doanh từ nay về sau sẽ không có cơ hội trên chiến trường lần nữa. Đối với một tướng võ mà nói, còn đau đớn nào có thể so sánh đây. Suy bụng ta ra bụng người, Vương Phục Bảo biết rằng Trình Danh Chấn tuy rằng bên ngoài cười nói vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng chưa hẳn dễ chịu, nhưng rốt cục làm thế nào khiến bằng hữu có thể thoát ra khỏi đau khổ, trời sinh ra tính y đã ngay thẳng rồi nên không rõ ràng lắm.

- Đúng rồi, ngươi đến rất đúng lúc. Trương, Trương Cẩn nghĩ đến mấy người dưới chướng hắn dốc hết sức lực phục vụ!

Trình Danh Chấn nắm chặt tay Vương Phục Bảo, nhẹ nhàng gỡ tay đối phương.

- Ngươi đã đến rồi, vừa vặn đem hắn ta mang đi. Đây đều là mấy huynh đệ đắc lực nhất của ta đấy, ngươi sau này ngàn vạn lần đừng bạc đãi bọn họ!

- Chính người giữ lại đi, ta không cần!

Vương Phục Bảo nhìn hắn một cái, nổi giận đùng đùng đáp lại.

- Người đâu, gọi mấy người Trương Cẩn tới. Uống rượu say, ai uống rượu say thì nâng lại đây!

Trình Danh Chấn không thèm nhìn y, chỉ lo ra lệnh.

- Ngươi không được hồ đồ, ta bên kia thực sự không thiếu người trợ thủ!

Vương Phục Bảo thấy Trình Danh Chấn không chịu buông tha cho, khẩn trương lớn tiếng khuyên can.

- Người suy nghĩ cho thật kỹ, Quận thủ quận Tương Quốc cũng không nên làm. Không nói đến phía nam thành còn mấy huyện không quy thuận, chính là nơi có tường vây quanh, trang viện, trong tay không có chút thực lực, người dựa vào cái gì làm cho bọn họ nghe lệnh người?

- Những người kia, những người kia đều bị ta làm sợ đấy. Hiện giờ ta có Đậu Thiên Vương làm chỗ dựa, bọn họ lại không dám lỗ mãng!

Trình Danh Chấn ngốc ngếch cười, trên mặt dáng điệu ngây thơ chân thành.

- Ngươi đừng từ chối, từ chối chính là không nể mặt ta. Những người huynh đệ này của ta đều chủ động yêu cầu theo ngươi đấy, ta đã đáp ứng tiến cử thay bọn họ.

- Ôi! Ngươi cái tên này!

Vương Phục Bảo đã biết sự việc đã thành kết cục này, đành phải chịu đựng tức giận đáp ứng.

- Sớm muộn gì cũng có một ngày người hối hận! Hiện giờ thế đạo đại loạn, nam tử hán đại trượng phu không nhân cơ hội kiến công lập nghiệp, còn chờ tới khi nào?

- Ha ha, ngươi thực sự không hiểu ta rồi!

Trình Danh Chấn quơ quơ đầu, thần thần bí bí nói:

- Ngươi xem một chút, hiện giờ dưới chướng Đậu Thiên Vương có nhiều võ tướng, hay nhiều quan văn? Luận về lãnh binh đánh giặc, ta xếp thứ mấy? Tính quan văn, Huyện lệnh quận thủ, ta xếp thứ mấy? Vật vốn hiếm là quý, hiểu không? Hơn nữa, sau này khi giành chính quyền, dù sao cũng phải có người cung cấp lương thảo cho các ngươi đúng không? Lương thảo từ đâu tới đây? Còn có thể giống lúc ban đầu muốn cướp là cướp được sao? Chỉ sợ để yên lòng người cũng không thể làm như vậy?

Nói mấy câu xong không có người đáp lại, vả lại những câu đó nghe qua giống như cũng không thể cãi lại. Vương Phục Bảo suy nghĩ kỹ nửa ngày, rốt cục gật đầu, cười nói:

- Tùy ngươi đi, dù sao ta cũng khẳng định không nói lại được ngươi. Ngày nào đó ngươi lại ngứa tay muốn cầm dao, cứ nói với ta một tiếng. Ta hướng lão Đậu bên kia giúp ngươi truyền lời. Ngươi còn có những người huynh đệ...

Quay đầu lại, y đưa mắt sang nhìn đám người Trương Cẩn đã say.

- Trước tiên, ta thay ngươi mang theo. Ngày sau, lúc nào ngươi cần, nhất định sẽ trả lại cho ngươi.

- Không cần, không cần. Bọn họ theo ngươi có thể có tiền đồ, ta ở đây cũng sẽ vui mừng!

Trình Danh Chấn khoát tay, vô cùng thành khẩn nói.

- Lại có tiền đồ cũng là huynh đệ của ngươi!

Vương Phục Bảo lớn tiếng nhấn mạnh. Giơ tay kéo Trương Cẩn, lớn tiếng dặn.

- Có nghe thấy không, các ngươi là tay chân của Trình huynh đệ, ta chỉ tạm thời thay hắn giữ bọn ngươi. Đi, đi tới cùng Trình huynh đệ cáo biệt, sau đó đến dưới chướng của ta nhận chiến mã và áo giáp!

Đám người Trương Cẩn lúc này cũng thể hiện tình cảm, mắt đỏ hồng cùng Trình Danh Chấn thi lễ. Trình Danh Chấn nhất nhất kéo bọn họ đứng dậy, mình cũng đem ngực đưa cao lên, cười dặn dò:

- Đừng như vậy, chúng ta đều là đàn ông, chỉ có thể chảy máu, không thể chảy nước mắt. Đều đứng thẳng dậy, đem lưng nhô cao lên cho ta, đừng gục xuống! Toàn bộ đầm Cự Lộc đều ở đây đứng sau lưng nhìn chúng ta!

- Vâng!

Đám người Trương Cẩn đứng trang nghiêm chắp tay, chỉ trong chốc lát, hiên ngang đứng thẳng dậy.