Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 93: Phiêu tơ (22)




- Vậy...vậy làm sao mà được.

Ông lão gấp đến độ liên tục xua tay.

- Vốn là thứ lấy không, đại nhân ngài đã không so đo với chúng ta, chúng ta sao có thể...

- Cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng. Lão nhân gia hiện tại không cần những thứ này, nhưng không có nghĩa là người khác không quan tâm.

Trình Danh Chấn cười giải thích.

- Năm xưa ta hận nhất là cẩu quan lấy không, ăn không phải trả tiền, hiện tại mình đã trở thành quan, không thể học làm cẩu như người ta được.

Ông lão bất đắc dĩ, đành phải cười đáp ứng, đôi mắt không ngừng nhìn về phía La Thành và Đậu Hồng Tuyến, trong mắt tràn ngập vẻ tự hào.

Địa phương có một vị quan tốt như vậy, cũng đích xác là niềm tự hào của dân chúng. Đậu Hồng Tuyến nghiêng đầu nghĩ, nhìn sang Trình Danh Chấn, khẽ nói:

- Chẳng trách ca ca ta luôn khen ngươi, ngươi thật sự là một vị quan tốt so với những người ta từng thayas. Cho dù là phụ cần đồi Đậu Tử, mùa xuân người ta thường phải lấy rau dại để chống đỡ, khó có được như ở nơi này. Bên này của ngươi, mạnh hơn bên kia rất nhiều.

- Bên ta nhiều năm trước đã bắt đầu đồn điền rồi, cho nên mới có thể được như thế.

Trình Danh Chấn không đoán được ý tứ của Hồng Tuyến, vô cùng cẩn thận đáp lại.

- Bên kia Đậu vương gia là không có nhiều thời gian rảnh, ta nghe nói năm nay, ông cũng đã bắt đầu hạ lệnh khai hoang đồn điền rồi.

- Vậy cũng phải có người hiểu công việc để chỉ điểm mới được.

Đậu Hồng Tuyến cười cười, tiếp tục nói.

- Vừa rồi ta nghe lão nhân gia liên tục gọi ngươi là Quận Thủ đại nhân, như thế nào, ngươi không mang theo binh rồi hả?

Trong lòng La Thành cũng mang theo nghi vấn như vậy, tuy nhiên ngại cho thân phận của mình nên không dám mở miệng hỏi. Giờ phút này nghe được Đậu Hồng Tuyến hỏi đúng điều mình muốn hỏi, lập tức dựng lỗ tai lên. Đáp áp rõ ràng lọt vào tai y, làm y có chút không dám tin tưởng.

- Ta thấy Vương gia có chí khiến trăm họ An cư lạc nghiệp, cho nên chủ động đề xuất đổi làm quan văn. Vừa rồi vẫn quên nói rõ với Quận chúa và La công tử, bây giờ ta đã là Quận thủ Tướng Quốc kiêm huyện lệnh Huyện Bình Ân, đã không còn mang binh đánh giặc rồi!

- Cái gì?

Đậu Hồng Tuyến cao giọng chói tai, làm cho La Thành không thể không nghiêng đầu sang một bên để tránh thành kẻ điếc.

- Ngươi không mang theo Binh rồi hả? Ca ca đáp ứng ngươi rồi! Huynh ấy cũng quá hồ đồ đấy, ai nghĩ ra kế chẳng ra gì ấy cho huynh ấy, ta tìm kẻ đó tính sổ!

- Là ta tự chủ động đề nghị! Quận chúa điện hạ!

Quận chúa điện hạ!" Trình Danh Chấn đứng lên, trịnh trọng nhấn mạnh.

Dáng vẻ kiêu ngạo của Đậu Hồng Tuyến lập tức sụp xuống, chớp mắt, không biết nên nói cái gì. Dựa vào sự hiểu biết đối với vợ chồng Trình Danh Chấn, nàng cảm thấy phẫn nộ với quyết định ngu xuẩn của ca ca. Nhưng biểu hiện của Trình Danh Chấn nóng lòng cản lại, nàng lại mơ hồ đoán được việc này không đơn giản như là hắn nói. Hay là....trong giây lát, một ý nghĩ len vào lòng nàng. Nhìn thấy bộ dạng thoải mái của vợ chồng Trình Danh Chấn, nàng lại thấy không có chút ủng hộ nào đối với phán đoán này của mình.

- Có người bình sinh chí ở phong hầu, cũng có người cam nguyện mưu vì dân chúng. Ta nghĩ, chắc chắn Trình đại ca là người thuộc thứ hai! Hồng Tuyến, chúng ta tục nhân như vậy, đừng dùng lòng chim tước đo chí Côn Bằng!

Thời khắc mấu chốt, La Thành vẫn chưa quên ra mặt giữ gìn cho Đậu Hồng Tuyến, cười cười, thấp giọng tổng kết.

Những lời này nói rất hợp lý, vừa thổi phồng Trình Danh Chấn, lại vừa tạo lối thoát cho Đậu Hồng Tuyến. Đậu Hồng Tuyến nghiêng đầu, mỉm cười ngọt ngào với y, sau đó bái lạy Trình Danh Chấn.

- Như thế, tiểu muội trước hết tạ lễ với Trình đại ca, sau đó lại thay trăm họ Hà Bắc và đại thế ca ca tạ Trình đại ca cao thượng!

- Quận chúa nói quá lời. Trình mỗ nguyên quán liền ở Bình Ân, hồi báo quê cha đất tổ, là nghĩa Trình mỗ nên làm.

Trình Danh Chấn đứng dậy tránh đi, sau đó lạy dài hoàn lễ.

- Trình đại ca không cần quá khiêm tốn!

- Quận chúa đừng làm thần khó xử.

Hai người thân phận địa vị đều cao, một không chịu đứng thẳng, một không chịu nhận lễ. Vẫn là La Thành kinh nghiệm rộng rãi, cười đi vào giữa hai người, thấp giọng đề nghị.

- Hay là chúng ta đừng bái lạy nhau nữa, cứ tiếp tục như này, trà cũng nguội lạnh rồi. Nếu là bằng hữu tốt, cũng đừng coi trọng thân phận gì. Nếu không, một người U Châu là ta xen vào giữa người Hà Bắc các người, chẳng phải là trở thành kẻ thăm dò sao.

Mấy người nghe xong lại cười to một trận, sau khi cười xong, cũng không còn nói chuyện công nưa. Trình Danh Chấn nói vài câu với Lưu lão hán về khai hoang đồn điền, sau đó buông chén trà, đứng lên nói với mọi người:

- Nếu chư vị nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta đi thôi. Đừng làm chậm trễ việc của Lưu lão, cũng đừng để chậm trễ quay về thành!

- Đi thôi, đi thôi. Đa tạ lão nhân gia khoản đãi!

Mọi người lục tục đứng lên, cười ha hả đáp lại.

Lưu lão hán vốn muốn mời mọi người ở lại ăn bữa cơm, nhưng giữ lại mãi không được, đành phải đứng dậy tiễn ra cửa. Dùng ánh mắt đưa tiễn, đến khi đoàn người Trình Danh Chấn phi thân lên ngựa, chậm rãi ra khỏi thôn xóm, sau đó tăng tốc độ, vội vã mà đi, tận khi ra ngoài hai dặm, ngẫu nhiên quay đầu lại, vẫn còn thấy lão nhân gia mang theo một số phụ nữ và trẻ em đồn điền đứng ở ngoài cửa thôn vẫy chào.

- Đồn điền giống như vậy, Trình huynh trị hạ có bao nhiêu?

La Thành xúc động thật lâu, trong lúc vô tình đã xưng hô thân cận với Trình Danh Chấn.

Nói xong, y tự giác thấy mình hỏi lỗ mãng, cười cười, thấp giọng bổ sung.

- Ta chỉ là tò mò mà thôi, Trình huynh không cần cho ta con số chuẩn xác!

- Việc này căn bản không bí mật gì.

Trình Danh Chấn rộng lượng cười cười, ăn ngay nói thật.

- Điểm đồn điền hoặc là dựa gần đại lộ, hoặc là dựa gần sông, chỉ cần người có lòng đi dạo vài vòng các nơi ở Tương Quốc, là có thể tra được hết. Hết hạn đến cuối mùa hè, đại khái có hai trăm đồn điền. Khi mùa đông nguyên nhân vì Hà Đông chiến loạn, lại chạy tới không ít người, cho nên năm nay lại đã thành lập nên một số. Nhân số này không nhiều, cũng chưa tới hai mươi, nhưng vẫn chưa tới thời kỳ giáp hạt, dựa theo kinh nghiệm hàng năm càng là thời kì giáp hạt, lưu dân tới càng nhiều. Lợi hại nhất có buổi tối có thể xuất ra một vạn người đến, nhưng qua mấy tháng, nghe nói gia hương an ổn, rất nhiều người khả năng lại quay trở lại rồi!

- Chỉ cần đến đây là được phát lương thực và đất ruộng?

La Thành ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi.

- Cụ thể nói, là mượn!

Trình Danh Chấn hơi chút trầm ngâm, quyết định không cho La Thành hiểu biết chi tiết.

- Mang gia đình, muốn đến đây thì đến đây, chỉ cần hắn có thể tìm được người để đảm bảo, thì cấp cho hắn lương thực và thổ địa. Tính số người để chuẩn bị, lấy công để làm việc, làm bao nhiêu, đổi bấy nhiêu khẩu phần lương thực.

- Ừ.

La Thành trầm ngâm gật đầu. Đối với y mà nói, hết thảy mọi thứ hôm nay đều rất mới mẻ.

- Lưu dân từ đâu tới đây?

- Hầu hết là bản địa Hà Bắc, không phải là phía tây Chương Thủy tới thì cũng là phía đông Chương Thủy tới. Một năm gần đây Hà Đông tới tương đối nhiều. Bên kia đang có chiến loạn mà.

- Có người ở Bác Lăng tới không? Bên Lý Trọng Kiên nữa?

Thanh âm của La Thành đột nhiên cao lên, tràn ngập sự chờ mong.

- Không có!

Trình Danh Chấn cho ra đáp án làm người ta vô cùng thất vọng.

- Bên Bác Lăng, đồn điền còn sớm hơn bên ta. Nói thật, mấy năm gần đây, ta chỉ nghe nói là chạy tới sáu quận Bác Lăng, không nghe nói là chạy đến đây!