Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 60




Lễ Giáng sinh sắp đến, kỳ nghỉ mà mọi người chờ đợi cũng tới gần, từ hai tuần trước, các Huynh trưởng đã lấy danh sách những người đăng kí ở lại, nhưng Slytherin vẫn không có người nào muốn ở lại, dù sao đây chính là cơ hội tốt nhất để các gia tộc trao đổi, điều này tựa hồ khác ba nhà còn lại, ít nhất Gryffindor năm nay, nhà Weasley đều ở lại, vì thế Draco không quên cười nhạo Ron Weasley ngay cả lễ Giáng sinh cũng không thể về nhà.

Lễ giáng sinh năm nay, Harry vẫn đang băn khoăn giữa về nhà với cha mẹ cùng ở lại với giáo sư, cuối cùng người nào đó khó chịu cự tuyệt “Ngươi về nhà mà khóc ôm cha của ngươi đi”, Harry quyết định quay về trang viên Potter với cha mẹ, nghĩa phụ, tất nhiên sẽ không cần phải ở lại. Nhưng ngoài dự liệu của cậu, khi cậu từ số 4 đường Prviet Drive dùng khóa cảng trở lại trang viên Potter thì chỉ thấy cha mẹ mình, vị nghĩa phụ siêu mạnh kia đã rời trang viên mấy ngày. Bởi vì có độc dược của Severus giúp đỡ, Voldemort chịu thương tổn ít hơn vợ chồng Potter có thể rời khỏi mật thất trong trang viên Potter, chỉ cần mỗi tháng trở về đây ít nhất ba ngày là được. Vì thế, Harry của chúng ta không thể thấy nghĩa phụ của mình trong lễ Giáng sinh, đương nhiên điều này khiến cho Potter cha cực kì vui vẻ.

Kỳ nghỉ Giáng sinh ngắn ngủn cứ thế trôi qua trong lúc tặng quà cùng nhận quà, đợi đến khi Harry tỉnh lại trong tình yêu thương của cha mẹ thì đã đến lúc phải về trường. Trước sự lưu luyến của cha mẹ, nghĩa phụ của cậu, Voldemort đại nhân độn thổ kèm theo đưa cậu tới sân ga Chín-ba-phần-tư, đương nhiên đại nhân lúc này đã mặc áo chùng che phủ toàn bộ. Nếu không, Harry thật sự khó có thể tưởng tượng sân ga sẽ bạo động thế nào khi Chúa tể Hắc Ám sống lại, một đề tài rất đáng sợ.

Lúc mấy cô cậu tập hợp trong khoang riêng nhà Malfoy trên tàu tốc hành Hogwarts, chủ đề nói chuyện tất nhiên sẽ không rời xa lễ Giáng sinh, party, quà tặng, cha mẹ,… Đương nhiên chuyện gia đình Potter vẫn được giữ bí mật. Cứ như vậy, vừa ăn quà vặt vừa nói chuyện, họ đã đến trường.

Harry trở lại phòng ngủ tắm rửa xong liền chào hỏi Draco, vội vàng rời phòng, đến văn phòng Độc dược tìm Severus. Đối với việc Voldemort rời trang viên Potter, Harry nghĩ nên nói cho hắn, hơn nữa thời gian dài không gặp, Harry phát hiện mình nhớ bộ dạng Severus phun nọc độc. Harry chán nản, trong lòng kêu thảm, chẳng lẽ mình có khuynh hướng M sao, sao mình nhớ gì không nhớ lại nhớ giáo sư phun nọc độc? Hiển nhiên Harry không có nhận ra lý do, lý do là: Tiểu H à, cậu muốn giáo sư, muốn giáo sư mà!!! Không liên quan đến bộ dạng giáo sư như thế nào.

Harry quen thuộc chạy vào văn phòng, quét mắt khắp phòng khách trống trơn, lúc này liền chạy đến phòng thí nghiệm Độc dược. Cửa phòng thí nghiệm không khóa, đẩy nhẹ liền mở ra, Harry đứng ở cửa nhìn bên trong, giáo sư đang bận rộn trước hai cái vạc, tóc bết lại, người đầy dầu, vừa nhìn đã biết lâu rồi không tắm. Sắc mặt vàng như nến, mà vành mắt đen sì như gấu mèo. Một góc phòng thí nghiệm đặt một chiếc hòm đựng Độc dược, ước chừng đã đừng đầy Độc dược đến tám phần. Harry nhẹ chân đi đến bên cạnh hòm, nhìn Độc dược, rõ ràng là Độc dược bệnh xá cần dùng. Xem ra lễ Giáng sinh này, giáo sư lại bị người nào đó áp bức, điều này khiến cho Harry vừa đau lòng lại vừa tức giận, cụ ta bảo ngài làm thì ngài làm, chẳng lẽ không thể cự tuyệt sao?

Nhưng hiểu rõ tính cách giáo sư, Harry không nói gì thêm, ngoan ngoãn đợi ở một bên, không dám quấy rầy giáo sư đang điều chế Độc dược, nhìn hắn cẩn thận bỏ dược liệu vào, quấy đều, nhìn màu sắc Độc dược thay đổi, vừa lòng giãn mày, toàn bộ hành động đều rất thuần thục, Harry từ đáy lòng không biết vì sao mình không thoải mái, cậu chưa từng thấy giáo sư nhìn chăm chăm mình như nhìn Độc dược, có lẽ trong mắt giáo sư, mình cũng không quan trọng bằng Độc dược đi, điều này khiến cho Harry càng không thoải mái. Một ngày nào đó, em sẽ khiến cho ngài nhìn em giống như nhìn Độc dược. Ta nói Harry, mục tiêu của cậu thật là thấp, chỉ cần bằng Độc dược thôi đã thỏa mãn rồi sao?

Miễn cưỡng nhẫn nại một lúc, Harry không nhịn được sự xem nhẹ của Severus, nhẹ nhàng kêu lên: “Giáo sư, giáo sư.”

Severus miễn cưỡng bớt thì giờ, dời tầm mắt từ vạc sang, hung hăng trừng Harry, “Im lặng cho ta, một lát nữa sẽ có đủ thì giờ nói với ngươi.”

“Dạ.” Harry ngượng ngùng lui ra sau, cơ hồ lui cả vào vách tường, lại dằn lòng tiếp tục chờ giáo sư.

Harry nhìn Severus chăm chăm, không để ý thời gian đã quá, nhìn giáo sư Độc dược đã hoàn toàn không để mắt đến có người chờ ở kia, mãi đến khi hắn cất vạc vào trong hòm, mới ngẩng đầu thấy Harry đang nhìn chăm chú mình.

“Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói, ngươi tới có việc gì?” Severus vươn người, xách hòm nhỏ đã đầy, vừa đi ra ngoài vừa nói.

Harry nhắm mắt theo sát giáo sư, trả lời: “Giáo sư, hiện tại đã không còn sớm, có thể ăn cơm xong rồi hãy nói được không?” Cậu sờ sờ bụng đang kháng nghị, kỳ quái, vừa rồi sao mình không phát hiện đã đói bụng như vậy?

Severus quay đầu nhìn Harry, nghe bụng phát ra tiếng đói khát, tựa hồ cảm thấy bụng mình cũng đã bắt đầu kêu. Hắn đi đến phòng khách gọi gia tinh, phân phó gì đó, nhìn Harry rất chủ động dùng bùa biến hình biến ra bàn ăn cùng ghế, nhất thời không biết nói thế nào mới tốt. Đặt hòm lên bàn sách của mình, giáo sư cũng ngồi xuống, không lâu sau, từng món ăn lần lượt hiện lên trên bàn.

Hai người yên lặng dùng cơm. Nói thật, Harry rất oán hận với thức ăn của Hogwarts, phần lớn đều là đồ nhiều chất béo a, hơn nữa chủ yếu là thịt, rất không có dinh dưỡng. Nhưng hiện tại cậu đã đói bụng liền cảm thấy bữa cơm này không tồi.

Severus dùng khăn lau miệng, xác định mình đã ăn xong, nhìn Harry đối diện cũng đã buông dao nĩa, dùng đũa phép gõ vào bàn, nhất thời bàn ăn cùng bát đĩa biến mất không còn tăm hơi, bộ bàn trà cùng sô pha Harry biến hình cũng trở lại như cũ.

“Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói ngươi tới làm gì.” Severus nhìn Harry, thản nhiên hỏi.

“Giáo sư, nghĩa phụ của em đã có thể rời trang viên Potter.” Harry cũng không lề mề, rất sảng khoái nói rành mạch: “Em nghĩ em nên nói với ngài, để ngài nhắc nhở cha Draco, em nghĩ nghĩa phụ sẽ tới tìm hai người.”

Ánh mắt trống rỗng của Severus lóe lên, nhìn chằm chằm Harry nói: “Ta nghĩ việc này không phải điều mà học sinh năm hai vừa trở lại trường quan tâm. Ngươi hiện tại nên trở về phòng ngủ của mình, chuẩn bị cho giờ học ngày mai. Đương nhiên, nếu không muốn, vậy vào trong đó, xử lý dược liệu.” Severus chỉ chỉ phòng thí nghiệm, hắn thật ra rất hi vọng có lao động miễn phí giúp mình xử lý nguyên liệu.

Harry nhìn bộ dáng Severus mệt mỏi, đứng lên, nói với Severus: “Giáo sư, em giúp ngài xử lý nguyên liệu, nếu cần em phân loại luôn cũng được, ngài nên đi nghỉ ngơi đi, làm xong, em sẽ tự về phòng ngủ.” Nói xong đi đến phòng thí nghiệm, tự đáy lòng, Harry rất muốn làm, cho dù giáo sư không để mình giúp điều chế Độc dược, vậy mình giúp ngài xử lý nguyên liệu như vậy cũng được phần nào.

Severus có chút kinh ngạc nhìn Harry, không hiểu rõ vì sao tên nhóc đó lại chủ động giúp mình, nhưng nếu nó tự giác, mình cũng có thể đi nghỉ ngơi, Severus liên tục thức đêm suốt lễ Giáng sinh lúc này thấy rất mệt mỏi.

Lúc Harry xử lý toàn bộ nguyên liệu đi ra khỏi phòng thí nghiệm thì trời đã tối. Cậu nhìn phòng khách tối đen, cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ Severus ra, bên trong phòng, lò sưởi vẫn đang cháy, qua ánh lửa, Harry nhìn thấy Severus đang ngủ nằm trên giường. Giáo sư Độc dược rõ ràng đã đi tắm nằm trên giường, mái tóc đen gội sạch không hề đầy dầu, phủ lên gối, vẫn là khuôn mặt hơi vàng, đôi mắt trống rỗng cô đơn hàng ngày nhắm chặt. Nếu không phải ngực rõ ràng đang phập phồng, Harry cơ hồ sẽ nghĩ nằm đó là một con rối giống Severus chứ không phải người sống.

“Giáo sư, chúc ngủ ngon, chúc ngài có giấc mơ đẹp.” Harry nhẹ nhàng mở miệng, đóng cửa lại, cậu không thấy người trên giường kia mở mắt nhìn bóng lưng cậu rời đi.

Từ văn phòng Độc dược trở lại phòng ngủ của mình, Draco đã ngủ say, trên bàn trà trước lò sưởi đặt một đĩa điểm tâm, cùng với một bình hồng trà, đều được ếm bùa giữ ấm, bên trong còn có một tấm da dê. Harry cầm lấy nhìn, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc bạch kim đã ngủ say, trong lòng ấm áp, những thứ này là bọn họ dành riêng cho cậu vì lo lắng cậu về sẽ đói bụng.

Có bạn bè quan tâm thật tốt! Harry cầm lấy đĩa điểm tâm trên bàn, cho vào miệng, cảm thấy đây là đồ điểm tâm ngon nhất mà cậu được ăn.