Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 78




Harry đỏ mặt, không trả lời mà quay đầu nói với Salazar: “Nếu vậy thì ta đi trước nhé Sal.” Nói xong kéo tay Severus chạy ra khỏi phòng, không thèm để ý Rowena đằng sau còn đang trêu chọc: “Harry, ngươi giấu đầu hở đuôi ha ha.”

“Sev, em đi thu hồi ma pháp phòng ngực kia.” Harry suy nghĩ, nhìn Severus rõ ràng khóe miệng đang cong lên nhỏ giọng nói.

“Ở trong này thu hồi đi.” Severus nhìn Harry vẫn đỏ mặt như trước, vui vẻ nói, “Hình như ở chỗ nào cũng thu hồi được mà nhỉ, Harry?’

Harry vâng dạ vài tiếng, đứng tại chỗ cảm nhận Hogwarts, bảo tòa lâu đài thu hồi lại ma pháp phòng ngự, không lâu sau, Harry liền thở phào, hiển nhiên mọi việc đã chấm dứt, Severus lúc này mới đi đến bên người Harry, nhẹ nhàng ôm cậu ngồi xuống ghế salon.

“Harry, ta có thể cho rằng, ta là người khiến ngươi bị kích động không?” Severus ghé sát miệng vào tai Harry, thấp giọng trêu chọc.

Hai má Harry lại đỏ rực, cậu khó chịu nói: “Không phải vì thầy, em chỉ vì vật bẩn thỉu kia dám làm ô uế Hogwarts nên mới tức giận, chắc chắn không phải vì thầy.”

“Thật vậy sao?” Severus thừa cơ nhẹ nhàng liếm vành tai Harry, nhất thời Harry từ đỏ rực phát triển thành lửa rực, Severus a, ngài cũng rất phúc hắc nha.

“Không phải, không phải, chắc chắn không phải.” Harry xoay người, muốn trốn thoát khỏi lòng Severus, ngồi xuống ghế sôpha, nhưng Harry à, đây là sôpha dành cho một người, ngồi xuống ghế thì cũng sát vào Severus, cậu rốt cuộc muốn trốn cái gì?

Severus không kéo Harry lại vào ngực mình, đứng dậy, rời khỏi ghế, điều này lại khiến Harry có chút không quen, thấy ghế thật trống trải, khiến cậu ngồi rất không thoải mái, Harry cọ cọ mông trên ghế một lát rồi cũng đứng lên đi theo Severus.

“Đói bụng chưa?” Severus xoay người nhìn Harry đi theo mình, rất vừa lòng khi thấy hành động của cậu, cúi người hỏi, “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, ở đây ăn cơm xong rồi về nghỉ ngơi.” Rồi lập tức thay đổi khẩu khí, “May mắn hôm nay ngươi không thi đấu, Harry, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, mình có xung đột với Quidditch sao.” Nói xong, gõ đũa phép, trên bàn cơm được biến ra lập tức xuất hiện đồ ăn mỹ vị.

Severus kéo ghế ra, nói với Harry: “Ngồi xuống đi.” Nhìn thấy Harry ngồi xuống rồi bản thân mới ngồi, vừa nhìn Harry, vừa ăn cơm, quả nhiên có người cùng ăn thì món ăn ngon hơn hẳn.

Tiếng chuông tan học vang lên, Harry bọn họ rất thảnh thơi bước đến đại sảnh, sau giờ học buổi sáng, bụng đã có xu hướng biểu tình, nhưng Slytherin chắc chắn sẽ không giống Gryffindor chạy như điên trên hành lang hay ở cầu thang như quỷ chết đói đầu thai.

“Cậu nhìn xem, ai vậy?” Blaise nhìn thấy một bóng dáng thấp bé mập mạp đi từ ngoài cửa đại sảnh vào, phía sau còn có hai người cao to.

Draco thăm dò, rất khinh thường nói: “Còn ai nữa, Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ pháp thuật của chúng ta nha. Tên kia thật nhát gan, cậu xem đến Hogwarts mà còn cần hai thần sáng đi theo bảo vệ, nhưng mà ông ta tới đây làm gì?”

Trong lúc nhóm tiểu động vật đang xì xào bàn tán về Bộ pháp thuật tới thăm thì Dumbledore đã ra nghênh đón, “Cornelius, anh tới rồi, chúng ta đến văn phòng trò chuyện được không?” Cụ già râu tóc bạc phơ cười híp mắt nói với ông ta.

“Dumbledore, tôi không có tâm tình cười với cụ.” Fudge rít gào, cho dù Harry bọn họ đang ở trên tầng cũng cảm thấy thanh âm kia rất đinh tai nhức óc, cơ hồ có thể thấy tro bụi trên trần rơi xuống, “Này, Giám ngục Azkaban đâu, vì sao không thấy một tên nào cả, cụ bảo tôi nên làm thế nào đây!”

“Hừ, Giám ngục Azkaban biến mất mới tốt.” Harry nhìn người đàn ông đang rít gào dưới lầu, rất bất mãn nói, “Ông ta lại còn không biết xấu hổ chạy tới nơi này hỏi, lúc trước không phái chúng đến Hogwarts có phải tốt hơn không.” Harry đang xả giận không chú ý dưới lầu, Dumbledore nói gì đó, lửa giận của Fudge liền giảm đi rất nhiều, đi theo Dumbledore tới phòng hiệu trưởng. Harry kỳ quái nhìn bọn họ hỏi: “Dumbledore nói gì lại có thể khiến Fudge ngoan ngoãn đi theo như vậy?”

“Quên đi, quản cụ nói gì làm gì, bụng của các cậu không đói sao?” Blaise lơ đãng nói, “Chuyện này không đến phiên trẻ con chúng ta.”

“Đi thôi, đi thôi, đi ăn thôi.” Draco gọi mọi người, lực hấp dẫn của bữa trưa tuyệt đối vượt qua Bộ trưởng Bộ pháp thuật nhát gan béo ục ịch kia.

Harry nhìn hai người đã sắp vào đại sảnh đường, nghĩ nghĩ nói với Draco: “Các cậu đi trước đi, tớ đi tìm giáo sư hỏi vài chuyện.”

“Vậy bữa trưa của cậu thì sao?” Blaise ngạc nhiên nhìn Harry, “Đi ăn trước rồi hỏi cũng không muộn a.”

“Không sao.” Harry vội vàng nói, “Draco, mang về một ít điểm tâm tớ, tớ quay về phòng ngủ ăn một chút là được rồi.” Sợ hành động của mình chậm, thấy Draco gật gật đầu, Harry liền chạy đi, nhất định phải đến văn phòng Severus trước khi bọn họ tới phòng Hiệu trưởng, những bức tranh trong phòng Hiệu trưởng nhất định có thể cho cậu biết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.

Severus Snape đã ăn trưa xong đang ngồi trước bàn sách miễn cưỡng phê chữa bài, thấy Harry thò đầu vào, một câu cũng không nói với hắn, trực tiếp chạy vào phòng Salazar, không khỏi nhíu mày, gần đây có chuyện gì đâu, nó vội vã tìm Salazar như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao? Severus hiếm khi nổi lên lòng hiếu kì liền đi theo.

Severus vừa mới vào phòng liền nhìn thấy Harry ghé vào giường, dí tai vào một cái ống nghe hăng say. “Ngươi đang làm gì vậy?” Severus vừa đi qua vừa nói.

“Suỵt.” Harry khoa tay múa chân bảo Severus nói nhỏ, nhưng tai cậu vẫn không rời khỏi cái ống.

Severus đứng bên cạnh Harry nhìn động tác cổ quái của cậu, Salazar trên tường thấy vậy nhẹ giọng nói với hắn: “Hắn đang nghe lén cuộc nói chuyện ở phòng hiệu trưởng. Vừa rồi định bảo mấy bức họa trong phòng hiệu trưởng nghe lén hộ nhưng ta nghĩ vậy không bằng tự mình nghe, liền đưa cái ống nghe lén trước đây cho hắn.”

Mắt Severus nhất thời mở to, không tin nổi nhìn Salazar, đứt quãng nói: “Merlin à, ngài… Ngài trước kia sao có thể… Sao có thể nghe lén…” Khó có thể tin a, người sáng lập Hogwarts lại có sở thích nghe lén, tin này mà nói ra tuyệt đối sẽ khiến người ta náo động.

“Nghĩ lung tung cái gì!” Salazar giải thích, “Phòng Hiệu trưởng trước kia là văn phòng Godric.” Severus tỉnh ngộ, thì ra là thế a.

Severus không nói gì nữa, vươn tay xoa xoa vành tai Harry, ghé sát vào hỏi: “Nghe được gì rồi? Ai đang nói chuyện với Hiệu trưởng?”

Harry cả mặt đều nhíu lại, kéo tay Severus ra rồi mới nhỏ giọng nói: ‘Dumbledore cùng Fudge đang nói chuyện về việc Giám ngục Azkaban biến mất.”

“Fudge tới đây sao?” Severus mở miệng thắc mắc, không nói gì thêm, nhẹ xoa đầu Harry, “Ngươi tiếp tục nghe.” Nói xong liền rời khỏi văn phòng, hắn cho rằng việc nghe trộm bọn họ rất lãng phí thời gian, thà đi chấm bài còn hơn.

Harry đang nghe náo nhiệt gật gật đầu, nhìn Severus đi ra ngoài, ước chừng khoảng một chén trà nhỏ sau, Harry ngẩng đầu, cất cái ống, chào hỏi Salazar rồi cũng rời khỏi phòng, rất tự động đi đến bên người Severus, kéo tay áo hắn.

“Làm sao vậy?” Severus nhướn mày.

“Sev, Fudge muốn đổ lỗi Giám ngục Azkaban biến mất cho Dumbledore, không, phải nói là Dumbledore nhận mình là người khiến cho Giám ngục Azkaban biến mất, nói là vì Thần hộ mệnh của cụ gây ra việc này, ‘Nhật báo Tiên Tri’ ngày mai sẽ đăng tin.” Harry nhíu mày, “Vì sao Dumbledore phải chủ động nhận trách nhiệm? Mọi người đều thấy Giám ngục Azkaban biến mất như thế nào mà, cụ nói thế không sợ sao? Hay là đang bao che Fudge?”

Severus cũng rất khó hiểu, nhưng Dumbledore nghĩ như thế nào cũng chẳng liên quan đến hắn, so với việc giữa Fudge và Dumbledore, hắn càng quan tâm Harry hơn, nhất là khi tiểu cự quái này đang bụng réo ầm ĩ.

Ngày đó Fudge đến Hogwarts cũng không nhận được nhiều hưởng ứng cho lắm, nhưng gần đây, nhóm tiểu động vật Hogwarts tâm tình rất tốt, nguyên nhân tất nhiên là vì Giám ngục Azkaban đã biến mất, bởi vậy việc Fudge đến cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm tình.

Còn tin tức trên ‘Nhật báo Tiên Tri’, nhóm tiểu động vật Hogwarts cũng chỉ nghị luận một chút rồi sống chế mặc bay, thậm chí nhiều người còn đoán rằng vầng sáng ngày đó là do Hiệu trưởng đại nhân Dumbledore làm ra, cho nên tỉ lệ sùng kính Hiệu trưởng Dumbledore còn tăng thêm mấy phần trăm.

“Harry, Harry.” Hết giờ học, Hermione đuổi theo Harry, hưng phấn nói: “Thành công, thành công, lấy được rồi.”

Harry không hiểu ra sao nghi hoặc hỏi Hermione: “Cái gì vậy? Hermione, cậu nói chậm một chút, giải thích đi.”

“Con chuột a, cậu đã quên sao?” Hermione thở dốc một hơi nói, “Ngày hôm qua Weasley nhờ người nhắn tớ, hôm nay chúng ta có thể lấy được con chuột kia rồi.”

“Thật sự?” Harry liền tập trung, “Rốt cuộc đã lấy được, mất bao nhiêu thời gian.”

“Harry, tốt xấu gì cũng là thú cưng nhà người ta, cũng phải đấu tranh tâm lý chút chứ.” Hermione cười nói.

“Được rồi, dù đấu tranh tâm lý thế nào thì tên kia cũng đã đồng ý đổi chuột lấy Galleons, vậy là tốt rồi.” Draco nghe vậy nói xen vào.

“Đi thôi, đừng chắn ở cửa phòng học a.” Blaise ở phía sau giục bọn họ, “Chờ lấy được thì vui mừng cũng chưa muộn.” Blaise thúc giục, cả đám liền rảo bước, Harry vô cùng vui mừng khi sắp bắt được con chuột kia, rốt cục đã có thể minh oan cho cha đỡ đầu.