Khánh Dư Niên

Chương 377: 377: Chỉnh Đốn Tác Phong





Mộc Thiết vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đạp cửa hành lang ra, cũng không nhìn người đang ngồi ở đại sảnh, lạnh giọng nói rằng:
-Không biết vị đại nhân nào muốn gặp Mộc mỗ cho bằng được vậy? Thật là rất kêu căng tự phụ, chẳng lẽ không biết công việc ở Nhất Xử rất bận rộn sao?
Tô Văn Mậu nhìn thấy đồng liêu trước kia, dù sao cũng có vài phần chiếu cố, tròng mắt đảo một chút, đánh mắt một cái.

Mộc Thiết kỳ thực cũng biết người tới là ai, lúc này chỉ là diễn trò mà thôi, giả vờ thấy Tô Văn Mậu nhắc nhở, liền hồ nghi quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy người thanh niên kia.
-Ngài là?
Mộc Thiết cau mày, tới gần một chút, đột nhiên quá sợ hãi, kêu lên một tiếng, nhanh nhẹn quỳ xuống đất:
-Hạ quan Mộc Thiết, tham kiến Đề Ti đại nhân!
Phạm Nhàn mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, căn bản không có hứng thú phối hợp với trò diễn của hắn.
Vẻ kinh hãi trên mặt Mộc Thiết còn chưa tiêu tan, vui vẻ nói rằng:
-Đại nhân tới Nhất Xử sao không nói một tiếng, làm cho ngài phải chờ ở bên ngoài, hạ quan làm thế nào cho phải?
Phạm Nhàn vẫn như cũ không nói gì, khóe môi chỉ hiện lên nụ cười mỉm.

Mộc Thiết nhìn nụ cười này, nhưng tâm bắt đầu lạnh lên rồi, ai cũng biết, vị Tiểu Phạm đại nhân này mỗi khi cười rất ngọt ngào chỉ sợ là lúc tỏng lòng hắn vô cùng tức giận.

Thanh âm của hắn vì vậy cũng rơi xuống vô cùng thấp:
-Việc này…đại nhân, việc này…hạ quan.
Phạm Nhàn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Trên khuôn mặt đen thẫm của Mộc Thiết đã xuất hiện từ giọt mồ hôi lớn, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ quỳ xuống lần nữa.
Trong đại sảnh Nhất Xử bầu không khí vô cùng áp lực.

Phạm Nhàn cũng không muốn làm hắn xấu mặt nữa, dù sao Mộc Thiết cũng là chủ bộ Nhất Xử, khi Chu Cách tự sát, chuyện Nhất Xử đều do một tay hắn để ý.

Hắn nhíu mày nói rằng:
-Đại sảnh này, không thích hợp đón khách.
Mộc Thiết sửng sốt, trong lòng lập tức vui vẻ lên, nổi giận nói với Phong nhi ở bên cạnh:
-Nhanh quét dọn lại!
-Hồ sơ vụ án sao lại để ở đại sảnh, thật không hợp lệ!
Phạm Nhàn mỉm cười.
Mộc Thiết quát gọi lão Cao, rồi cao giọng hô đám quan viên bắt đầu phủi bụi trên những hồ sơ vụ án này sau đó mang vào trong phòng trong.

Những quan viên này đều lười biếng, mệt mỏi vô lực đi ra, nhưng thấy Mộc Thiết đại nhân vô cùng thành thật đứng bên cạnh một thanh niên.

Mọi người không nhìn thấy Phạm Nhàn, nhưng đều xuất thân từ mật thám điều tra tình báo, đầu óc xoay chuyển vô cùng nhanh.

Tất cả lập tức đoán được thân phận thanh niên này, bị dọa sợ rồi, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chỉ một lúc sau, đại sảnh đã được quét dọn sạch sẽ, hồ sơ vụ án cũng được phủi sạch bụi.

Xem ra Nhất Xử Giám Sát Viện vẫn bảo lưu lai được năng lực phản ứng cực nhanh vốn có của bọn họ.


-Cho ngươi nửa canh giờ, ngoại trừ người của viện làm việc trong các bộ các ti hôm nay ra, ngoại trừ những người có thân phận không thể tiết lộ ra, ta muốn gặp toàn bộ quan viên của Nhất Xử.
Phạm Nhàn vén áo lên, ngồi xuống ghế, vươn tay ra, Mộc Thiết cầm lấy chén trà đặt vào trong tay hắn, có chút ủ rũ nói rằng:
-Hạ quan đi làm ngay.
Hắn biết vị này thật sự không thể lừa gạt được, hơn nữa tiền đồ của mình ở trên tay đối phương, không thể làm gì khác hơn là phải chăm chú làm việc, muốn giảm thiểu một chút cảm giác chán ghét của đối phương với mình.
-Ngươi không phải tự thân đi, đây chỉ là việc nhỏ.
Phạm Nhàn thu hồi tay lại, nhấp một ngụm trà, phát hiện đã lạnh, không khỏi há miệng một chút.

Mộc Thiết vội đưa tay ra chuẩn bị đổi chén khác, Phạm Nhàn liếc mắt nhìn hắn, đặt chén trà lên trên cái bàn vô cùng sạch sẽ ở bên cạnh, nói rằng:
-Ngươi theo ta tới đây, ta có một số việc muốn nói với ngươi.
Mộc Thiết nhanh chóng an bài thủ hạ gọi toàn bộ đám thủ hạ đang lêu lổng ở ngoài trở về, còn mình đi theo sát Phạm Nhàn tới hậu viện, nhìn Phạm Nhàn cất bước vào gian phòng hắn vừa mới đi ra, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Phạm Nhàn cau mày, nhìn vào viên mạt chược làm bằng ngọc phỉ thúy bên cạnh cửa, nói rằng:
-Quả nhiên là nha môn có quyền lực lớn nhất trong Giám Sát Viện, ngay cả mạt chược cũng được làm bằng phỉ thúy.
Mộc Thiết mồ hôi đầm đìa giải thích nói:
-Phỉ thúy là giả, cái này cũng không dám gạt đại nhân, đây là mặt hàng nội khố mới chế được năm kia, giống như phỉ thúy nhưng đánh rơi không vỡ.

Năm đó cấp cho Nhất Xử trong tám xử một bộ, bộ này vẫn ở trong nha môn của Nhất Xử, không ai dám cầm về nhà.

Bình thường… khi không có viện vụ, thỉnh thoảng chơi một chút…Ty chức hổ thẹn, xin đại nhân trừng phạt nặng.
Phạm Nhàn lắc đầu, nói rằng:
-Việc này một chút nữa sẽ giải quyết, ta chỉ là có chút thất vọng, đường đường là Nhất Xử Giám Sát Viện, công phu xóa dấu vết cũng không làm được, các ngươi vừa này ở đây chơi mạt chược sao? Nếu đã thu lại, sao còn một viên ở dưới cửa như thế này?
Mộc Thiết lau mồ hôi trên thái dương, biết đây chính là khỏa mạt chược mà hắn đã ném cháu mình vừa nãy.

Lúc hắn quát đám thuộc hạ thu dọn gian nhà, nhất định đã quên mất cái này rồi.
Phạm Nhàn ngồi xuống nhìn hắn nói rằng:
-Ngươi nói một chút ngươi làm quan như thế này là thế nào? Viện vụ không có thôi cũng được, không có việc gì chơi mạt chược cũng không phải là tội lớn…
Mộc Thiết trong lòng khẽ nhúc nhích, nghĩ thầm thì ra những tội này cũng không phải là tội lớn, đang lúc cảm thấy an tâm thì chợt nghe một tiếng nổ lớn! Hắn sợ hãi, rụt rè nhìn Phạm đề ti.
Phạm Nhàn vỗ một chưởng nặng nề lên trên mặt bàn, với công lực bá đạo hiện giờ của hắn, cho dù bàn này làm bằng gỗ cũng dễ dàng chấn nát thành phấn.

Nhưng lần này chỉ phát ra thanh âm rất lớn mà thôi.

Hắn lạnh giọng nổi giận nói:
-Lúc trước nhìn thấy sọt cá, mới biết được các ngươi dám lấy quà tặng của các bộ, ngươi không muốn sống nữa sao? Nếu như để trong viện biết chuyện này, chỉ sợ ngươi là người đi đầu tiên.
Mộc Thiết nhanh chóng quỳ gối xuống trước mặt hắn, cũng nửa ngày lúng túng không biết nói gì, hắn nghĩ thầm sọt cá cũng không phải là việc lớn.
Phạm Nhàn lắng mắng:
-Có phải nghĩ sọt cá đó cũng không tính là gì phải không? Nhưng ngươi phải biết quy củ trong viện thế nào, Nhất Xử giám sát đủ mọi quan lại trong kinh, ngươi cùng đám triều thần này có quan hệ tốt, tương lai còn làm được cái rắm gì ở Giám Sát Viện?
Phạm Nhàn luôn luôn là một người ôn nhu, nhưng ngay cả người ôn nhu cũng có lúc tức giận, lời nói của Phạm Nhàn hàn ý bức bách vô cùng, làm cho Mộc Thiết đau đầu kinh sợ.
Phạm Nhàn nhìn quan viên đang quỳ trước mặt mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn cùng thất vọng, bản thân hắn tiếp nhận Nhất Xử này cũng chỉ muốn nhằm vào người đang quỳ trước mặt đây.
-Đứng lên đi.
Kỳ thực theo điều lệ trong viện, thượng cấp hạ cấp cũng không cần phải sâm nghiêm tới như vậy, chỉ là Mộc Thiết biết lúc này thái độ của mình cần phải nghiêm chỉnh hơn một chút.

Hơn nữa hắn cùng Phạm Nhàn cũng có chút uyên nguyên, nghe thấy Phạm Nhàn lên tiếng với dám đứng thẳng dậy.


Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt của hắn, môi bạc như sắt, sắc mặt thâm đen, không khỏi nhíu mày nói rằng:
-Toàn bộ kinh đô này, ngươi là người thứ nhất biết thân phận thực của ta…
Mộc Thiết trong lòng buồn bã, năm ngoái lúc điều tra vụ án chợ Ngưu Lan, đã từng mạo muội tới Phạm phủ hỏi mấy câu.

Lúc đó Phạm gia còn chưa là lửa nóng như hiện giờ, thế nhưng vị đại nhân tuổi trẻ này đã tự mình nói rõ thân phận, nói cho hắn biết mình là đề ti đại nhân trong viện.

Đây vốn là một kỳ ngộ rất khó đạt được, bản thân hắn cho rằng mình sẽ ít phải phấn đấu rất nhiều năm nữa, nhưng thật không ngờ cuối cùng lại tiện nghi cho tiểu lão đầu Vương Khải Niên kia.
-Trong một năm này, ngươi cũng giúp ta một chuyện.
Phạm Nhàn híp mắt nói rằng:
-Theo lý mà nói, ngươi hẳn là đi theo ta, nhưng ngươi không có, làm ta rất cao hứng, nghĩ tới ngươi là người chân chất.

Chỉ là không ngờ trong một năm này, ngươi thay đổi quá nhiều như vậy.

Từ một người thành thật năm đó, biến thành người đần độn chỉ biết sống qua ngày như hiện giờ, lại học được cái vẻ quan liêu đó, ta rất thất vọng.
Bốn chữ “Ta rất thất vọng” làm cho Mộc Thiết càng thêm thất vong chính mình--- hắn biết, tuy rằng mình không có thân thiết với đề ti đại nhân như Vương Khải Niên, cũng không trông cậy vào việc mình có thể đơn thương độc mã phụ trách một đường.

Thế nhưng trong một năm này, mình từ thất phẩm thiêm sự năm đó trở thành chủ sự ngũ phẩm, dùng cái mông cũng đoán được, đó chính là vì thể diện của Phạm đề ti đại nhân trước mặt.
Hắn hít sâu một hơi, cũng không thanh minh nữa, chỉ trầm giọng nói rằng:
-Xin đại nhân chờ xem biểu hiện của hạ quan sau này.
Phạm Nhàn chú ý tới hắn đổi ty chức thành hạ quan, thắt lưng cũng hơi thẳng ra, trong mắt hơi có một chút tán thưởng, nói rằng:
-Như vậy là tốt rồi, đều không phải mọi người đều có thiên phú, phải nhớ kỹ cách làm của Vương Khải Niên.

Ngươi phải quay trở lại thành người một lòng tra án như năm đó, bản quan tự nhiên sẽ không quên tiền đồ của ngươi.

Phong vũ chi hậu hựu thị tình, tình hậu hựu thị phong vũ ( Sau gian khổ còn lại tình, sau tình lại là gian khổ).

Mộc Thiết nhìn vị Đề Ti trước mặt mình, nghĩ thầm tâm tư của vị đại nhân này như là kinh đô vừa mới qua khỏi mùa hè vậy, chỉ nghe Phạm Nhàn trầm giọng hỏi:
-Nói xem, Nhất Xử sao biến thành như vậy rồi? Mấy Xử khác trong viện ta cũng đã đi qua rồi, quả thực không thể so sánh được.

Những nơi khác trong viện đều có không khí bất an, cẩn trọng, đừng nói là chơi mạt chược, ngay cả người phục vụ cũng không dám đi chậm, làm việc nhanh như gió… Nhìn ngươi đó! Có khác gì cái chợ bán thức ăn không?
Mộc Thiết lúc này thông suốt rồi, bản thân mình muốn quay đầu lại, phải ôm chặt lấy chân Tiểu Phạm đại nhân, cũng không còn sợ gì nữa, nói thẳng:
-Đề ti đại nhân, Nhất Xử sở dĩ biến thành thế này, thuộc hạ tự nhiên có chỗ khó xử, chỉ là hơn một năm nay, vẫn không có đại nhân tới quản lý, người bên dưới cũng không phục, cho nên mọi người tự nhiên tản mát đi hết.
Phạm Nhàn đối với chuyện này rất rõ ràng.

Chu Cách đầu mục Nhát Xử năm đó đầu nhập về bên Tín Dương, truyền tin tức của Ngôn Băng Vân ra bên ngoài, trực tiếp làm cho Ngôn Băng vân bị phương Bắc bắt.

Sau đó trong viện điều tra ra, Chu Cách sự bại, tự sát ngay trong hội nghị của viện.


Đây là một việc hiếm có từ trước tới nay trong Giám Sát Viện.

Cho nên từ ngày đó, Nhất Xử vẫn không có đầu mục, cùng lúc là Trần Bình Bình muốn chờ Ngôn Băng vân trở về nước.

Thứ hai, tự nhiên vị trí này quả thực rất mẫn cảm, âm thầm giám sát đủ mọi quan lại trong kinh, loại quyền lực này nếu như sử dụng tới, có thể thu được rất nhiều lợi ích.

Trong viện nhất thời cũng không thể chọn được người thích hợp, cho nên vẫn kéo dài ra.
-Cho dù là không có đại nhân quản lý, nhưng điều lệ cùng các văn bản từ các Xử vẫn tới, vì sao không có làm việc? lẽ nào trong viện vẫn không có người răn dạy các ngươi?
Hắn có chút nghi hoặc hỏi.
Mộc Thiết kỳ thực cũng có chút không giải thích được, lắc đầu nói tiếp:
-Đại nhân nói điều lệ…Thế nhưng muốn Nhất Xử làm việc, phải được công văn từ viện gửi xuống mới được à, không có đầu mục, chúng ta… những quan viên phổ thông này, làm sao có thể tìm được danh mục đây, phải đi các học sĩ Thị Lang quý phú nằm vùng.
Phạm Nhàn ngẩn ra, cả giận nói:
-Nhị Xử một năm qua cũng không đưa bao nhiêu tình báo tới hả?
-Có đưa tới! ~ Mộc Thiết nhìn hắn một cái:
-Thế nhưng y theo Khánh luật, quan viên đã ngoài tam phẩm, chúng ta không cứ tư cách tự mình điều tra, phải có thánh chỉ, chí ít cũng được viện trưởng phê duyệt.
Phạm Nhàn không thể làm gì được:
-Trên tam phẩm các ngươi không thể động được, dưới tam phẩm thì sao?
Mộc Thiết đáp:
-Đại nhân, không dám giấu diếm, kỳ thực từ trước tới nay, Nhất Xử trên danh nghĩa là một bộ môn yếu hại trong viện.

Nhưng trên thực tế vẫn là một bộ môn vô năng nhất viện, nguyên nhân cũng rất đơn giản --- Nhị Xử Tam Xử đều chỉ làm tình báo, độc dược, vũ khí …giao tiếp với những vật chết.

Ngũ Xử Lục Xử phụ trách bảo vệ, Thất Xử chỉ cùng giao tiếp với phạm nhân, Bát Xử thì tiếp xúc với thư tịch.

Trong tám Xử, chỉ có Nhất Xử cùng Tứ Xử là chuyên giao tiếp với các bộ các ti khác, mà tinh lực của Tứ Xử chủ yếu tại nước ngoài cùng các quận lộ khác trong nước, các quan viên bên dưới nào dám phân cao thấp với Tứ Xử chứ? Tùy tiện tìm một cớ, cũng xử lý được một huyện lệnh, ai dám hai lời?
Nói tới đây, trên mặt hắn không nhịn được mà hiện lên một chút tự giễu:
-Chúng ta Nhất Xử, chính là ở trong kinh đô nhìn như rất nở mày nở mặt, trên thực tế đối tượng giao tiếp phần lớn đều là đại thần trong triều.

Quan trong kinh, luận thân phận bọn họ tôn quý hơn chúng ta nhiều, luận địa vị càng không nói ---Đám quan viên trong kinh nhìn tấm biển hiệu Nhất Xử Giám Sát Viện khâm mệnh Đại Khánh Triều, đối với chúng ta tự nhiên rất tốt, lục bộ mới có lợi, đều không quên một phần cho chúng ta.

Nhưng bọn họ cũng không sợ chúng ta.
Phạm Nhàn nghĩ không sai à? Nghe đâu Cẩm Y Vệ của kiếp trước cũng uất ức như vậy? ---
-Dưới tam phẩm, ngươi có quyền lập án, quyền độc lập điều tra, bọn họ sợ ngươi mới lấy lòng ngươi, thế nào còn muốn phân cao thấp với ngươi?
Mộc Thiết tự giễu nói rằng:
-Đại nhân, những quan viên có thể dưới tam phẩm, nhưng lão sư của hắn thì sao? Những quan viên này có mạng lưới trải rộng trong kinh.

Có án gì, cho dù là chúng ta điều tra ra chứng cứ, cũng không thể báo cáo được.
Phạm Nhàn híp mắt hỏi:
-Vì sao?
-Rất đơn giản, những huynh đệ trong Nhất Xử cũng là sinh sống ở trong kinh đô này.
Mộc Thiết thở dài nói rằng:
-Tuy nói rằng bổng lộc so với các quan triều tương đương thì cao hơn không tít, thế nhưng thân thích cũng phải có đường sống à nha.

Chúng ta bất hòa với những bộ nha môn này, vậy có thể đi bán rau được không? Nếu như ngươi tra xét một thư lại của kinh đô phủ, kinh đô phủ doãn liệu có thể cho người thân của ngươi đi bán rau trên chợ không? Dùng lý do không hợp với Khánh luật, chọn ra một điểm không thích hợp là được.

Về phần người quan hệ với trong cung, càng không coi chúng ta ra gì.


Ví dụ như Đới Chấn Khẩu Kiểm Sơ Ti của chợ đèn hoa, mọi người đều biết là tham quan, chúng ta cũng không thể động thủ … vì sao? Bởi vì Đới công công trong cung là thân thúc của hắn.

-Từ khi Chu đại nhân sợ tội tự sát, Nhất Xử không có một xâu tiền thu được, những quan lại phía dưới càng không đơn giản đắc tội với quan viên trong kinh, ai chẳng có thân thích trong nhà? Đều ở trong quan trường, cũng phải lưu lại một con đường sau này còn gặp mặt nhau.
Mộc Thiết tự thẹn nói rằng:
-Không sợ đại nhân nổi giận, hạ quan trong một năm này cũng giữ ý niệm quân tử phòng thân trong đầu, ngoại trừ những vụ án lớn do viện giao xuống, trên cơ bản cũng không điều tra chuyện gì cả.

Đại nhân, đều không phải hạ quan không có can đảm, thật sự là sống ở kinh đô, hằng ngày phải giao tiếp với quan trong kinh thực sự nhiều lắm.
Phạm Nhàn không nói gì thêm bình tĩnh nói rằng:
-Sau này cứ như vậy mà nói chuyện với ta, chỉnh đốn tác phong, đầu tiên chỉnh đốn lại những chuyện không thiết thực, chỉ nghênh tiếp những chuyện lớn.
Mộc Thiết nghe tới từ chỉnh đốn tác phong này có chút mới mẻ, nhưng lại sợ hãi vô căn cứ một chút, nhanh xin chỉ thị của đại nhân, nói chuyện một hồi, Phạm Nhàn mặt không thay đổi nói như vậy.

Mộc Thiết mặt lộ ra vẻ sùng bái, quên mất mình đang sợ hãi, vì vậy mà mài mực chắp bút ghi chép lai…Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy thanh âm gõ cửa của Đặng Tử Việt, bẩm báo nói:
-Đại nhân người đã tới ròi.

Nhất Xử của Giám Sát Viện ngoại trừ các nhân viên bên ngoài đóng tại các lộ trong kinh, tổng cộng có 310 người, ngoài các thành viên tham gia vụ án ngày hôm nay cùng với các “cái đinh” cắm trong các quý phủ đại thân ra, tất cả trên cơ bản đều đã ở đây rồi.

Tất cả đứng trên một mảnh sân rộng phía sau viện, tất cả đều để ý lại cách ăn mặc, nghiêm nghị mà đứng, chờ đề ti đại nhân phát biểu.
Phạm Nhàn ngồi trên ghế trước mặt mọi người, không có ý định đứng lên, nhìn những người này khẽ gật đầu, phát hiện hơn một năm tản mạn cũng không làm mất đi khí tức nghiêm nghị trên người những người này.

Trên người bọn họ còn có thể ngửi thấy một chút vị đạo tối tăm ứng với mật thám Giám sát Viện, đối với điểm này hắn tương đối thỏa mãn.
Mộc Thiết cúi người, ghé vào bên tai hắn nói rằng:
-Nhất Xử tương đối đặc thù, mật thám không mật, những người ở đây thân phận đều quang minh, đại bộ phận mọi người còn ẩn dấu, danh sách những “cái đinh” còn bảo tồn ở trong viện, không thể đọc được những tài liệu này, đại nhân nếu như muốn kiểm tra, cần phải có thủ lệnh của viện trưởng.
Hắn nghĩ tới thân phận của Phạm Nhàn, dừng lại một chút nói rằng:
-Ngài là đề ti, không cần thủ lệnh của viện trưởng, nhưng cần phải báo cáo Nhất Xử, một chút nữa hạ quan sẽ đi viết.
Phạm Nhàn lắc đầu, trầm mặc một lát, vừa cười vừa nói:
-Không cần, từ hôm nay trở đi, ta kiêm quản Nhất Xử, nếu như muốn viết báo cáo, ta sẽ bảo người viết.
Mộc Thiết thân thể cứng đờ, vốn tưởng rằng Phạm đề ti chỉ tới kiểm tra, không ngờ còn tới quản Nhất Xử! Nhưng vừa nghĩ tới sau này công tác với đại nhân, thân cận càng thêm dễ dàng hơn, trên mặt hắn lộ ra một chút vui vẻ.
Trầm mặc một hồi, Phạm Nhàn vẫn không nói gì, mà hơn trăm thành viên vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, tuy rằng không phải là quân nhân, nhưng màu đen chỉnh tề thẳng tắp, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt, nhìn qua có cảm giác như ngày mưa ở Scotland Yard vậy.
Thật lâu sau đó, Phạm Nhàn mới đứng dậy nhẹ giọng nói rằng:
-Ta là Phạm Nhàn, từ hôm nay trở đi, là chủ quan của các ngươi.
Đại đa số mọi người đoán được thân phận của hắn, nhưng nghe nói vị Tiểu Phạm đại nhân thanh danh chấn thiên hạ này tới Nhất Xử làm chủ quan, mọi người càng kinh ngạc.

Nhưng nhiều hơn là vui vẻ, dù sao sau khi Chu Cách mất, công việc của Nhất Xử ở kinh đô này khó có thể triển khai được, ngay cả trong viện cũng chịu nhiều ánh mắt khinh thường.

Hôm nay có Tiểu Phạm đại nhân đầu lĩnh, bảy Xử còn lại trong viện, ai còn dám nói gì? Các bộ nha trong kinh, chỉ sợ lại phải đưa tới càng nhiều lợi ích.
Nhưng Phạm Nhàn tiếp tục nói làm cho mọi người cảm thấy từng đợt hàn ý.
-Bản quan biết các ngươi một năm qua thế nào.
Phạm Nhàn tủm tỉm cười nói rằng:
-Từ nay về sau, không bao giờ còn như thế nữa.
Một câu kết luận đơn giản, hắn lần nữa ngồi lên trên ghế, liếc mắt nhìn Mộc Thiết.
Mộc Thiết đứng dây, ho khái hai tiếng, cực kỳ uy nghiêm nhìn thuộc hạ, nói rằng:
-Ngày hôm nay triệu tập mọi người tới đây, chủ yếu là vì đề ti đại nhân mới tới nhậm chức, muốn nói một chút với mọi người.

Bản quan thụ ủy thác của đề ti đại nhân, nói mấy câu, tất cả đều là do đề ti đại nhân chính tay viết ra, xin các vị đồng liêu chăm chú lắng nghe.
Trong viện nghiêm túc lắng nghe...