Khánh Dư Niên

Quyển 5 - Chương 30: Đấu ngoan




Phạm Nhàn nhìn hàn quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt phụ nhân kia, lòng dạ biết rõ người của Bão Nguyệt lâu cố ý tới chậm, thậm chí cả tên đại hán kia cũng là đối phương cố ý để lọt vào trong viện, nghĩ đến ắt hẳn là phát hiện mình ngăn chận ống đồng nghe lén bên trong gian phòng, vừa vẫn ngờ vực thân phận của mình, cho nên mới giở trò như vậy, buộc song phương hiện hình.

Bất quá đối phương chỉ nghĩ mình là người thuộc mười ba nha môn của Hình bộ, nhưng không có đoán được thân phận chân thật của mình, nếu không trận chiến tới đón tiếp mình nhất định sẽ không đơn giản như vậy.

Đại hán hôn mê bất tỉnh bị bắt đến trước người mọi người, trên cỏ bị ướt một mảng lớn, vị phụ nhân kia nhu hòa nói: "Lúc trước nghe nói trong lầu xuất hiện một vị Trần công tử rất có khiếu hài hước, không nghĩ tới, Trần công tử lại còn có một thân võ đạo tu vi kinh người đến vậy."

Đây chính là dò xét một cách công khai rồi, Phạm Nhàn nhìn nàng một cái, nhưng căn bản lười đáp lời, trực tiếp đi tới trong viện. Lúc này cửa viện cùng cửa phòng đã bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ, khí ấm bên trong nhà tràn ra ngoài, hết thảy mọi thứ cũng nhìn rất rõ ràng.

Phụ nhân kia thần sắc toát ra vẻ hồ nghi, các nàng vốn cho là Phạm Nhàn ba người là cao thủ của mười ba nha môn Hình bộ tới lén tra án mạng, cho nên mới dùng vị cô nương hồng bài là Nghiên Nhi này tới hầu hạ, vốn định thừa dịp đối phương hỏi thăm tin tức, ngược lại trộm nghe một chút tin tức, nhưng không ngờ vị cao thủ này lại nhìn thấu thiết bị nghe lén trong phòng, vừa phát hiện Tang Văn vẫn không đi ra ngoài, sợ chuyện gì phát sinh, lúc này mới đúng dịp vung tay, an bài cục diện như trước mắt.

Vốn tưởng rằng vị "Trần công tử" này dùng một chưởng đem đại hán kia đánh bay, động tĩnh lớn đến như vậy, song phương có thể nói mấy câu, thậm chí cò kè mặc cả một phen. Nào đâu biết rằng Trần công tử căn bản không coi mình ra gì, lãnh lãnh đạm đạm mà thẳng bước trở về!

Phụ nhân cắn răng một cái, khuôn mặt tươi cười đi vào, nói: "Bão Nguyệt lâu hộ vệ không chu toàn, phá hỏng thời khắc vui vẻ của khách nhân, chi phí tối nay sẽ do trong lầu chịu trách nhiệm, còn thỉnh khách nhân tha thứ."

Phạm Nhàn nhíu nhíu mày, nói: "Như thế cũng không sao, các ngươi đi ra ngoài đi."

Thấy lời nói không mặn không lạt, phụ nhân này cũng rất nóng lòng, mỉm cười nói: "Công tử cần gì xa cách như thế? Ra ngoài cửa, luôn cần thêm mấy người bằng hữu." Nàng lúc này đã nhận định đối phương chính là người của mười ba nha môn, cho nên nói chuyện cũng dần dần trực tiếp.

Phạm Nhàn không phải là xa cách, chẳng qua là phụ nhân trước mắt tuyệt đối không có tư cách đàm phán với hắn. Hắn suy nghĩ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta tới để chơi nữ nhân, cũng không phải tới kết giao bằng hữu."

Phụ nhân trong lòng khẽ run sợ, không nhìn ra sâu cạn của vị Trần công tử này, sắc mặt chợt dịu dàng nói: "Chẳng qua là cửa viện đã hủy, còn thỉnh khách nhân dời đi nơi khác sao."

Phạm Nhàn tự tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, ngồi lại trên giường, lười nói nữa. Đặng Tử Việt ở bên lạnh giọng nói: "Công tử nhà ta không muốn cử động nữa, các ngươi đi đem mấy cái bình phong tới đây là được."

Mở cửa tuyên dâm? Đây là chính là thú vui gì chứ? Đặng Tử Việt sắc mặt lạnh xuống, trong lòng lại có chút lúng túng, sợ các cô nương trong Bão Nguyệt lâu lầm tưởng đề ty đại nhân nhà mình có sở thích khác người.

Lúc này, động tĩnh trong viện rốt cục đem Sử Xiển Lập kéo ra ngoài, hắn vừa buộc áo ngoài, vừa đi tới. Trong viện các cô nương áo khẽ loạn, cảnh xuân thỉnh thoảng lộ ra nhưng vô cùng có chừng mực không tiến vào chánh đường, mà chờ ngoài phòng, nghe vị phụ nhân kia cùng Phạm Nhàn nói chuyện.

Phụ nhân tròng mắt vừa chuyển, nhìn Nghiên Nhi cô nương trên giường ngủ mê man, trong lòng khẽ động, tiếp theo lại là vui mừng, dáng vẻ tức giận vô cùng, cắn răng nói: "Cô nương chết tiệt này, tình hình như thế lại còn có thể ngủ , lạnh nhạt với khách nhân, thật sự là tội lớn!" Nàng hô lên: "Có ai không! Đem cô nàng này mang xuống đánh cho ta!"

Phạm Nhàn khẽ cau mày, nhưng rơi vào trong mắt phụ nhân kia, mặt nàng không đổi sắc, lạnh giọng nói: "Đem cô nương này đánh chết cũng được!"

Nàng nghĩ thầm, chuyện này chẳng lẽ còn không làm mềm được tâm chí của ngươi sao?

...

...

Phạm Nhàn chân mày càng nhíu chặt, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi trước mặt ta hô đánh hô giết, thật sự là đáng chán... Đây là người trong lầu các ngươi, đánh chết cũng là chuyện của ngươi, bất quá trước khi đánh chết, chọn cái cô nương bộ dáng xinh đẹp khác tới đây, nhớ kỹ, ta thích đầy đặn một chút."

Lời nói bình thản, nhưng lộ ra một cỗ lạnh lẽo xông thẳng tới lòng người!

Vị công tử trẻ tuổi vẻ mặt ôn hòa trước mắt này, hẳn là không đem sống chết của cô gái mới vừa nằm trong lòng mình này để ở trong lòng! Phụ nhân trong lòng hô tiếng thật là đen đủi, nàng chu du thế gian, rất giỏi nhìn người, dĩ nhiên biết được chính mình nếu thật đem Nghiên Nhi đánh chết trước mặt hắn, vị Trần công tử hai hàng lông mày vô cùng lạnh lùng này, chỉ sợ cũng sẽ không một chút nhíu mày!

Mười ba nha môn khi nào xuất hiện một nhân vật như thế? Phụ nhân nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

Phạm Nhàn không nhịn được nữa, Đặng Tử Việt thấy thần sắc của hắn liền biết ý, lạnh giọng nói: "Đều đi ra ngoài đi!"

Phụ nhân cắn răng một cái, song phương nếu còn nể mặt nhau, đối phương lại lãnh khốc đến cỡ đấy, không chịu nhượng bộ chút nào, Bão Nguyệt lâu dù sao còn muốn làm ăn ở kinh đô, cũng không thể đứng lâu ở trong phòn khách nhân g, không thể làm gì khác đành phải tạm lui.

Ngoài dự liệu của mọi người, ở thời khắc phụ nhân cùng Bão Nguyệt lâu đả thủ muốn lui khỏi tiểu viện, Phạm Nhàn lại tựa như rất tùy ý nói câu: "Đem đại hán kia lưu lại."

Những lời này nói rất tùy ý, nhưng mơ hồ lộ ra một tia quan uy, phụ nhân tối nay liên tục kinh ngạc, quay đầu hung hăng nói: "Vị công tử này, đại hán này tự nhiên muốn giao cho kinh đô phủ xử trí.”

Phạm Nhàn rốt cục như ý nguyện của nàng, cười lạnh nói: "Kinh đô phủ quản được, Hình bộ nha môn chẳng lẽ muốn nhúng tay vào không được hay sao?"

Phụ nhân trong lòng khẽ cười một tiếng, nghĩ thầm ngươi cuối cùng đã chịu lật bài rồi, nhưng không còn kịp nói gì nữa, lại nghe Phạm Nhàn giống như sai bảo hạ nhân nói: "Cô nương gọi Tang Văn này, ta muốn."

Bão Nguyệt lâu ở kinh đô khai trương mới chỉ mấy tháng, nhưng thế lực sau lưng hùng hậu đến cỡ nào, phụ nhân còn biết đại lão bản của mình cùng Giám Sát Viện có chút quan hệ mờ ám, căn bản không sợ Hình bộ nha môn, nghe câu nói vô lễ này, chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên hỏa khí, lạnh giọng giễu cợt nói: "Tiền chuộc thân của Tang cô nương thật là rất lớn, vị công tử... hoặc là đại nhân này, mười ba nha môn mặc dù không phải là nha môn trong sạch gì, nhưng Hình bộ có thể lấy được ra số tiền này, trừ Thượng thư cũng chỉ có hai vị Thị lang thôi, dám thỉnh giáo ngài là vị nào đây?"

Phạm Nhàn đuôi lông mày nhếch lên, đáp: "Không phải là vị nào cả, chẳng qua là ta thích nghe Tang Văn hát, mấy trăm lượng bạc vẫn có thể lấy ra." Hắn sở dĩ lúc này muốn chuộc Tang Văn khỏi lầu, là bởi vì đối phương đã biết được mình cùng Tang Văn từng nói chuyện trong phòng, nếu như để cho Tang Văn ở lại trong lầu, chỉ sợ ngày mai sẽ biến thành một cỗ thi thể dưới đáy Sấu hồ.

Phụ nhân kia tức quá thành cười, cười lạnh liên tục nói: "Tốt tốt tốt, công tử hẳn là cầm quan uy tới dọa bổn lâu rồi, xem ra công tử thật sự không biết nông sâu của Sấu hồ rồi."

"Nói ít những lời nhảm nhí đi." Sử Xiển Lập biết lúc này đến lượt mình nói, phối hợp khẩu khí của môn sư nói: "Tang Văn là danh kỹ kinh đô, cũng không phải là doanh kỹ trong quân, theo Khánh luật, chỉ cần có người bỏ tiền chuộc thân, Bão Nguyệt lâu ngươi cần phải nghe theo, làm sao, cho là chúng ta không có mấy trăm lượng bạc ư?"

Mấy trăm lượng bạc? Phụ nhân trong lòng tức giận khôn cùng, nếu thực sự có người chuộc thân cho Tang Văn, nói ít cũng cần ra giá hai nghìn lượng bạc, mấy người này tới gây rối, lại còn nói ra số lượng nực cười mấy trăm lượng, luân phiên bị Phạm Nhàn trêu chọc như có như không, rốt cục làm cho nàng mất đi tĩnh táo, giận dữ nói: "Khách nhân nếu có thể cầm ra một vạn lượng bạc, ta lập tức để cho ngươi mang người đi, đại hán này coi như tặng thêm luôn!"

Một vạn lượng bạc có thể mua mười mấy tòa nhà, có thể cho dân chúng tầm thường ăn uống mười mấy đời, cho dù đặt ở Giang Nam nổi danh giàu có, một vạn lượng bạc cũng là số lượng kinh người!

Phụ nhân cười lạnh nhìn mấy người này, đoán chừng cõi đời này không có ai sẽ dùng một vạn lượng bạc đến mua một ca kỹ thùy mị tầm thường, chẳng qua là tiếng ca rất hay như vậy.

Nhưng Phạm Nhàn chờ đúng là cơ hội này, không đợi nàng đổi lời, vung tay lên tùy ý nói: "Coi như quyết định rồi, mau đem khế ước lấy ra."

Lời vừa dứt, chung quanh cả kinh, ngay cả Tang Văn canh giữ bên cạnh đại hán ướt đẫm kia, cũng toát ra thần sắc không thể nào tin. Mà vị phụ nhân kia càng cảm thấy hoang đường giật mình, ngây người như phỗng đứng ngay tại chỗ.

...

...

"Ba!" một tiếng giòn vang, chẳng biết lúc nào đã có một người đẹp đi tới trong viện, trực tiếp cho phụ nhân kia một cái bạt tai, lúc này mới hướng Phạm Nhàn ba người nhẹ nhàng cúi chào, cười nói: "Trần công tử quả nhiên là nhân vật khôi hài thích đùa giỡn."

Phạm Nhàn không nhận ra người đẹp này, híp mắt quan sát hàng mi như liễu, đôi môi hồng hồng, con ngươi yểu điệu đáng yêu, khóe môi tạo thành một nụ cười thưởng thức, nhưng cảm giác có chút không thoải mái, bởi vì... mỹ nhân này nhìn như nhu nhược, nhưng kì thực trong xương lộ ra một tia kiêu ngạo vô cùng, căn bản xem thường ba người trước mặt mình, nghĩ đến hẳn là kiện tướng đắc lực của Viên Mộng cô nương.

"Không phải là đùa giỡn." Phạm Nhàn thu lại nụ cười, nói: "Một vạn lượng bạc mua người, lúc trước đã nói rồi, chẳng lẻ Bão Nguyệt lâu chuẩn bị nuốt lời ư."

Mỹ nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái, một hồi lâu sau bỗng nhiên nói: "Bão Nguyệt lâu xin tặng một ngàn lượng bạc an ủi công tử, chuyện này không cần nhắc đến nữa."

Một ngàn lượng bạc là thành ý Bão Nguyệt lâu giao ra , nhưng Phạm Nhàn nhìn hai hàng lông mày của mỹ nhân đầy vẻ bố thí cùng khinh thường, châm chọc nói: "Tối nay vui vẻ, tiền nào mua nổi? Ta chỉ muốn Tang Văn cùng đại hán kia, các ngươi có dám bán hay không mà thôi?"

Mỹ nhân tựa như không nghĩ tới đối phương lại không nể mặt như thế, đùa cợt nói: "Chẳng lẽ công tử thật sự có một vạn lượng bạc ư?" Lúc này đã không chỉ là vấn đề chuộc thân của Tang Văn, cũng không phải là vấn đề Bão Nguyệt lâu lo lắng tra án, mà là song phương so đấu thế lực rồi, Bão Nguyệt lâu phương diện căn bản không thể nào nhượng lại Tang Văn, mà mỹ nhân này nói như thế, cũng là trong lòng căn bản không tin tưởng có người sẽ mang theo người ngân phiếu một vạn lượng.

Phạm Nhàn khẽ sờ sờ bình thuận trên tóc, không nói gì, Sử Xiển Lập đứng bên mỉm cười nói: "Chuyện này không cần cô nương quan tâm."

Mỹ nhân lạnh lùng nhìn ba người một cái, bỗng nhiên lạnh giọng nói: "Thì ra là... hẳn là đặc biệt tới làm mất mặt Bão Nguyệt lâu ta mà tới... cũng nói cho ba vị đại nhân biết được, coi như các ngươi hôm nay đem Tang cô nương chuộc ra ngoài, chỉ sợ ngày mai cũng sẽ ngoan ngoãn đem nàng đưa về!"

Trong lời nói ý tứ uy hiếp hết sức nồng đậm, vốn dĩ quyền thế địa vị của Phạm Nhàn hôm nay làm sao lại quan tâm những thứ này, hắn mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nói:

"Ta hiện tại cho ngươi một vạn lượng ngân phiếu, chỉ sợ ngày mai ngươi muốn ngoan ngoãn mang đến dâng lại cho ta mới phải."