Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 67: Lửa giận của Triệu Tuấn




Đám nữ lang chạy tới hóng hớt nhìn Phùng Uyển không chớp mắt, cười khì luôn miệng, tràn đầy vẻ đùa cợt.

Thấy những người này, Phùng Uyển thầm than một tiếng, nghĩ: Tên Vệ Tử Dương này nhất định bởi vì ta không chấp nhận rời khỏi Triệu Tuấn mà hờn dỗi. Nhưng trận dỗi này đã gây khó dễ cho ta rồi.

Nàng bình tĩnh nhìn đám nữ lang, sửa sang lại xiêm y, ưu nhã cất bước.

Nàng tự tại mà tự nhiên đi sát qua đám nữ lang, trở về sân điện với tư thái uyển chuyển thướt tha.

Nhìn vẻ tự tại tới cực điểm của nàng, chúng nữ lang ngẩn người, cho đến khi thấy Phùng Uyển đi được năm sáu bước, tiếng cười giễu cợt mới rộ lên.

Theo những nữ lang này, chắc hẳn đang chê cười nàng phóng đãng không biết xấu hổ, không biết soi gương xem mặt mũi mình ra sao. Lời họ nói chẳng có gì mới mẻ, Phùng Uyển để ý làm gì? Nàng thản nhiên rời khỏi nơi khuất sáng.

Đứng ở góc, nhìn mọi người ồn ào náo nhiệt, nhìn Triệu Tuấn lẻ loi một mình, cúi đầu dạo bước, vẻ mặt buồn bực, Phùng Uyển thầm than một tiếng, xoay người tới chỗ xe ngựa.

Nàng phải yên tĩnh một chút, phải suy nghĩ thật kỹ càng.

Xe ngựa của Triệu phủ đỗ ở nơi tầm thường, thấy Phùng Uyển đi tới, ngự phu vội vàng vén rèm xe lên.

Phùng Uyển nhảy lên xe ngựa, vươn tay kéo rèm xe xuống. Ngọn lửa vẫn đang bập bùng ở đằng xa, nàng mở to mắt lẳng lặng nhìn bàn tay ẩn khuất trong bóng tốt của mình.

… Thời gian lặng lẽ trôi qua, loạt tiếng bước chân lần lượt truyền đến, sau đó từng chiếc xe ngựa rời đi. Lát sau, tiếng gọi cung kính của ngự phu vang lên: “Lang chủ?”

Triệu Tuấn tới rồi?

Phùng Uyển từ từ đưa mắt nhìn. Lúc này, tiếng hô vừa dứt rèm xe đã được vén lên, gương mặt khuất sáng của Triệu Tuấn hiển hiện rõ ràng trước mặt nàng.

Y yên lặng nhìn Phùng Uyển, bởi vì đêm đen mà nàng không thấy rõ vẻ mặt của y.

Nàng cũng lẳng lặng nhìn y, rõ ràng làm chuyện không biết thẹn như vậy, ánh mắt của nàng lại bình thản trong suốt đến thế? Lẽ nào phụ nhân này không biết thế gian có hai chữ xấu hổ sao?

Nhìn nhau một lúc lâu, Triệu Tuấn cắn răng quát khẽ, “Cút xuống!”

Phùng Uyển rũ mắt, nhẹ nhàng chậm chạp vén rèm xe, bình thản xuống xe ngựa.

Hơi thở của Triệu Tuấn hơi thô.

Y nhìn nàng chòng chọc, đột nhiên y giơ tay lên định tát Phùng Uyển.

Động tác của y chậm chạp, vậy mà Phùng Uyển không hề tránh né. Quả nhiên, khi cái tát sắp sửa đến mặt Phùng Uyển, y lại do dự.

Bàn tay to dừng giữa không trung, run rẩy một lúc lâu, y mới hạ giọng quát: “Cô và y…” Y cắn răng, khó khăn nói: “Cô và y đã lên giường rồi hả?” Những lời này thay vì mang ý nghi vấn thì lại đậm chất khẳng định hơn.

Sau khi nói lời khẳng định này, Triệu Tuấn nghiến răng nghiến lợi nhìn Phùng Uyển chằm chằm, nhìn một lúc lâu, y nhổ nước bọt xuống đất, căm hận nói: “Ghê tởm!”

Ghê tởm ư?

Phùng Uyển nghiêng đầu, nàng để gió đêm lướt qua lọn tóc rơi xuống má, hưởng thụ cảm giác dịu dàng này… Rõ ràng nam nhân bên cạnh vô cùng thô bạo, rõ ràng hơi thở của y mang theo ngọn lửa mãnh liệt, nhưng không biết tại sao Phùng Uyển vẫn bình thản, vô cùng bình thản.

Đúng rồi, nàng cũng thấy ghê tởm. Mỗi khi tỉnh dậy từ giấc mộng, mỗi lần nam nhân này muốn đụng vào nàng, nàng đều cảm thấy khó chịu, cảm thấy ghê tởm.

Hơn nữa, kiếp trước mỗi khi y có một thiếp thất mới, tận hứng rồi mới nghĩ đến nàng. Khi đó hắn đụng vào mình nàng cũng không thích, cũng thấy ghê tởm… Nhưng cảm giác chỉ thoảng qua, nàng theo bản năng cho rằng không nên như vậy, liền cố gắng áp chế.

Triệu Tuấn trợn mắt nhìn chằm chằm Phùng Uyển, hận không thể đục lỗ tren người nàng. Rõ ràng y biết, lời của Phùng Vân rất có lý, rõ ràng hết lần này đến lần khác y muốn nàng đi tìm Vệ Tử Dương, nhưng y cũng biết có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng có lý thì sao, lường trước thì sao? Khi tận mắt thấy họ thân mật như vậy, thấy thiếu niên kiêu ngạo được không ai bì nổi thân mật với phụ nhân của mình như vậy, y vẫn rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

… Y thà tin rằng Vệ Tử Dương đẹp như vậy tuyệt đối sẽ không có hứng thú với Uyển nương!

Hắn vốn tưởng rằng, so với mỹ nhân khắp mọi nơi, Vệ Tử Dương khinh thường không thèm đụng vào nàng!

Trong ánh sáng lập lòe, trong tiếng xe ngựa thi thoảng rời đi, nghe thấy tiếng thở hồng hộc của người đàn ông bên cạnh, Phùng Uyển từ từ đưa mắt nhìn.

Trong bóng đêm, đôi mắt của nàng như mặt nước, tĩnh lặng trong suốt. Nhìn y một lúc, nàng lẳng lặng mở miệng, “Hổ Bí tướng quân không đụng vào thiếp.”

Ánh mắt của nàng trong suốt, giọng nói dịu dàng mà bình thản, “Xinh đẹp như Tứ công chúa mà tướng quân còn khinh thường, phu chủ cho rằng tướng quân sẽ đụng vào phụ nhân không hề có tư sắc như thiếp sao?”

Có lẽ giọng nói của nàng quá yên bình quá điềm tĩnh, có lẽ ánh mắt của nàng quá trong suốt quá sáng ngời, bất tri bất giác, tiếng thở dốc của Triệu Tuấn nhẹ đi phần nào.

Hơi rũ mắt, Phùng Uyển nhẹ nhàng nói: “Thiếp đã nói với phu chủ rồi, tướng quân chỉ thích trêu thiếp thôi… Tướng quân biết chúng ta muốn cầu cạnh mình nên đùa bỡn cho vui.”

Nói tới đây, nàng lại im lặng.

Triệu Tuấn đợi một lúc không thấy nàng nói gì nữa, lập tức nói với vẻ lạnh lùng: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Dạ.” Giọng nói của Phùng Uyển vẫn dịu dàng mà thùy mị.

Triệu Tuấn nhìn nàng chằm chằm.

Vẫn nhìn nàng mãi.

Một lúc lâu sau, y cười lạnh nói: “Cô nói y làm chuyện như vậy trước mặt bao người chỉ để trêu cô thôi ư?” Cười khẩy một tiếng, y nói: “Y cũng rảnh rỗi quá.”

“Phu chủ không tin, thiếp cũng không biết phải làm sao.”

Giọng của Phùng Uyển vẫn mềm mỏng tinh tế.

“Phi”, tiếng nhổ nước bọt lại truyền đến.

Kéo rèm, Triệu Tuấn nhảy lên xe ngựa. Y nhìn Phùng Uyển chằm chằm, ra lệnh: “Cô tự về nhà đi!”

Dứt lời, y quát ngự phu: “Đi!”

Ngự phu không động đậy, y nhìn cặp phu thê với vẻ dơ dự, một lát sau lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng đã muộn thế này, phu nhân chỉ là một phụ nhân…”

Triệu Tuấn lạnh mặt, y giật mạnh rèm xe xuống, gầm nhẹ: “Bảo ngươi đi thì đi đi!”

“… Dạ.”

Xe ngựa nhanh chóng rời đi.

Khi xe chạy được hai ba mươi bước, ngự phu nghe thấy lang chủ nhà mình ra lệnh: “Đi chậm một chút.”

“Dạ.” Lần này, ngự phu trả lời quyết đoán hơn nhiều.

Nhìn xe ngựa từ từ lăn bánh phía trước, Phùng Uyển lặng lẽ đi theo.

Nàng cũng không phải là một thiếu phụ yếu đuối chốn khuê phòng, từ khi sống lại tới nay, không có việc gì làm nàng sẽ đi đi lại lại trong sân viện.

Nàng biết trong thời buổi loạn lạc, thể chất yếu đuối sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của bản thân.

Một lúc sau, Triệu Tuấn không nhịn được vén rèm xe lên, nhìn chằm chằm bóng dáng cô đơn mỏng manh phía sau.

Nhìn rồi lại nhìn, y chợt nghĩ: Sắp đến cửa cung rồi, đến đó sẽ có rất nhiều người. Toàn mấy kẻ thích lời qua tiếng lại, nếu thấy ta làm vậy, e rằng chỉ loạn hơn.

Y ra lệnh: “Dừng lại.”

“Dạ.”

Phùng Uyển thấy Triệu Tuấn cho xe ngựa dừng lại, lập tức bước nhanh hơn, vội vàng chạy tới.

Vừa đến cạnh xe ngựa, nàng khẽ thi lễ, cúi đầu yếu ớt nói: “Đa tạ phu chủ khoan dung độ lượng.”

Trong xe ngựa, Triệu Tuấn khẽ hừ một tiếng.

Phùng Uyển nghe được tiếng của y, biết y muốn mình lên xe, liền vén rèm xe trèo lên xe ngựa.

Lên xe ngựa, Phùng Uyển liền yên lặng ngồi sâu trong góc. Nàng biết, bây giờ Triệu Tuấn vẫn còn đang giận, không thể dây vào.

Trong xe ngựa lay động, le lói ánh sáng, tiếng thở hổn hển của Triệu Tuấn thỉnh thoảng truyền đến.

Cảm thấy ánh mắt phẫn hận vẫn hướng về phía mình, Phùng Uyển lại rúc vào trong góc. Nàng biết, đối với Triệu Tuấn mà nói, dù nàng và Vệ Tử Dương có gì đi nữa, chưa chắc y đã để mãi trong lòng.

Điều khó đối phó thật sự chính là đám tỳ thiếp trong nhà và lời qua tiếng lại của người ngoài.

Nghĩ đến đây, Phùng Uyển lại thở dài.

Xe ngựa trở về phủ.

Vừa mới dừng lại, mấy thiếp thất liền quấn lấy Triệu Tuấn. Nhân lúc họ líu ríu vấn an, Phùng Uyển lặng yên lui sang một bên, đi về phòng mình.

Vũ nương quấn lấy Triệu Tuấn huyên thiên một hồi, thấy y không yên lòng, nhìn phu nhân chòng chọc, không khỏi tò mò hỏi: “Phu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Phu nhân sao thế?”

Dù cố gắng kìm nén nhưng giọng nói vẫn lộ vẻ vui mừng.

Triệu Tuấn nhận thấy nàng ta vui mừng, hung tợn trừng mắt, ngậm chặt miệng thầm nghĩ: Cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, cứ thôi đi.

Y cũng không rảnh mà nhiều lời với thiếp thất, vươn tay đẩy họ ra, sải bước đi về phòng mình.

Y mới vừa đi được vài bước, Vũ nương đã vội vàng đuổi theo. Nàng theo sau Triệu Tuấn, thi lễ với y, nói với vẻ đắc ý vui mừng: “Bẩm phu chủ, mấy ngày nay khách điếm làm ăn rất tốt.” Nàng vội vàng lấy từ trong ngực ra một túi lụa, đưa cho Triệu Tuấn như hiến vật quý, “Phu chủ, đây là tiền lời mấy ngày nay.”

Tiền?

Triệu Tuấn dừng bước.

Y nhận lấy túi lụa Vũ nương đưa tới, vừa cầm lấy, túi lụa đã trĩu xuống. Mở ra nhìn, bên trong đầy đĩnh vàng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng khiến con người khoái trá.

Thấy chỗ vàng này, Triệu Tuấn ngẩng đầu nhìn Vũ nương. Dưới ngọn đèn, thấy rõ gương mặt hao gầy của nàng ta, Triệu Tuấn chợt cảm động: Vũ nương thật có lòng vì ta.

Trong lúc vô tình y lại liếc mắt nhìn bóng dáng của Phùng Uyển, nhìn chằm chằm kẻ vừa gây ra chuyện xấu mà chỉ biết vội vã chuồn đi, Triệu Tuấn vô cùng giận dữ.

Gần như đột nhiên, y nhìn theo bóng lưng Phùng Uyển lớn tiếng ra lệnh: “Từ ngày mai trở đi, tất cả mọi chuyện trong nhà do Vũ nương lo liệu!” Nhìn bước chân sững lại của Phùng Uyển, lòng y chợt dâng trào nỗi vui sướng, lại lớn tiếng nói: “Nhớ lấy, từ ngày mai trở đi, Vũ nương được cung ứng chi tiêu như phu nhân.” Quay đầu lại, y liếc nhìn Vũ nương vui mừng như điên, Mi nương kinh hãi, Quyên nhi ngẩn người, cường điệu nói: “Cả chi tiêu của phu nhân cũng do Vũ nương lo liệu, các ngươi có hiểu không?”

Sao mọi hiểu được chứ? Đám tỳ thiếp người hầu, đều há hốc miệng, ngây người như phỗng.

Triệu Tuấn đưa mắt nhìn từng người rồi nhìn tới Phùng Uyển.

Y nhìn Phùng Uyển chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Uyển nương, cô đã nghe thấy chưa?”

Trả lời của y là bóng dáng Phùng Uyển mỉm cười thi lễ, đẩy cửa vào phòng.

Gần như ngay khi Phùng Uyển vừa vào trong, Vũ nương liền tựa vào lồng ngực Triệu Tuấn, nàng kéo tay y, nũng nịu nói: “Phu chủ, Vũ nương dù có chết cũng không phụ sự phó thác của chàng.” Trong bóng tối, nàng mừng rỡ sùng bái nhìn Triệu Tuấn, chân thành nói: “Phu chủ yên tâm, sau này Vũ nương sẽ lo liệu chi phí trong nhà đâu ra đấy. Đặc biệt là chi phí của phu chủ.”

Nàng ta nói vô cùng chân thành, Triệu Tuấn gật đầu, nói: “Nên như vậy.” Dứt lời, y lại quay đầu trừng mắt nhìn gian phòng của Phùng Uyển.

Vũ nương thấy y vẫn để ý đến phu nhân như vậy, vội vàng cọ cọ bộ ngực cao vút của mình vào cánh tay y, khẽ khàng gọi: “Phu chủ.” Gọi Triệu Tuấn quay lại, dưới ánh sao, đôi mắt xinh đẹp của nàng như tơ, “Phu chủ, để Vũ nương hầu hạ chàng đi tắm.”

Vừa nói, nàng vừa uốn éo thân mình, bộ ngực cao vút, bắp đùi trắng mịn thi thoảng lại lướt qua chỗ mẫn cảm của y.

Triệu Tuấn nhìn thiếp thất xu nịnh lấy lòng, vẻ mị hoặc lộ rõ, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt nhìn chòng chọc về phía gian phòng Phùng Uyển, nắm tay nàng ta đi về phòng mình.

Đêm nay, tiếng cười duyên, tiếng rên rỉ của Vũ nương còn vẳng mãi. Âm thanh này cùng với ánh đèn tỏ tường suốt đêm khiến rất nhiều người không thể ngủ được.

Phùng Uyển lẳng lặng dựa trên sập, mái tóc để xõa, dáng vẻ lười biếng.

Một lúc lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng, vươn tay chà xát mi tâm của mình.

Nàng muốn làm động tác này lâu lắm rồi.

Oán hận cắn răng, Phùng Uyển nghĩ: Vệ Tử Dương này quá tùy hứng rồi!

Nếu là người khác, nàng sẽ nghĩ cách kiềm chế tâm tính của kẻ đó. Nhưng đối với Vệ Tử Dương, nàng lại không dám, nàng thật sự không dám.

… Thiếu niên kia quá mạnh mẽ, lại còn thù dai.

Nghĩ tới đây, Phùng Uyển lại chà xát mi tâm.

Trằn trọc trở mình như vậy, Phùng Uyển cũng không biết mình thiếp đi lúc nào. Khi tỉnh lại, Phất nhi đã chuẩn bị xong nước nóng khăn lông.

Phùng Uyển nhận lấy khăn lông rửa mặt xong, Phất nhi sợ hãi lên tiếng, “Phu nhân.”

“Hử?”

“Sáng sớm Mi nương đã tới tìm phu nhân. Nhưng phu nhân ngủ ngon, nô tỳ không dám đánh thức.”

“Ừ.”

Đợi một lúc không thấy Phùng Uyển lên tiếng, Phất nhi cẩn thận quan sát Phùng Uyển.

Trong ánh nắng sớm, làn da của Phùng Uyển trắng mịn hồng hào, đôi mắt sáng ngời có thần, khóe miệng hơi cong lên, nào đâu có dáng vẻ không vui không thích?

Lúc Phất nhi đang mải ngắm nhìn, Phùng Uyển quay đầu lại.

Đối mặt với ánh mắt của Phùng Uyển, Phất nhi sợ tới mức vội vàng cúi gằm mặt.

Phùng Uyển thu hồi ánh mắt, hờ hững nói: “Nếu họ tới tìm cứ từ chối.”

Hả?

Phất nhi vội ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Uyển, ả muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới lắp ba lắp bắp: “Phu nhân, nhưng lang chủ, Vũ nương cũng…”

Ả không nói tiếp.

Giọng nói của Phất nhi mang vẻ bất mãn khó hiểu. Thật là, trong thiên hạ có bất kỳ chủ mẫu nào nếu ngay cả chi tiêu cơ bản nhất cũng bị thiếp thất quản thúc, vậy sẽ có cảm xúc thế nào?

Phất nhi thật sự không rõ, chuyện lớn như vậy, quan trọng như vậy, phu nhân sao có thể hờ hững, không náo loạn không phản đối mà còn hờ hững thản nhiên như thế?

Nếu không phải trước kia đã từng gặp, ả thực sự cho rằng vị phu nhân trước mắt này ngu dốt bẩm sinh.

Trong khi Phất nhi suy nghĩ miên man, Phùng Uyển hỏi: “Lang chủ đi rồi?”

“Dạ.”

Gần như ngay khi Phất nhi vừa dứt lời, giọng nói đắc ý của Vũ nương chợt vọng tới từ bên ngoài: “Phất nhi, phu nhân đã dậy chưa?”

Đứng dưới bậc thang, giọng nói sung sướng chói tai của Vũ nương truyền tới: “Phất nhi có nghe thấy không? Tối qua phu chủ ra lệnh cho ta lo liệu chi tiêu trong nhà, Vũ nương ta cũng chỉ tuân lệnh phu chủ mà thôi. Nếu phu nhân dậy rồi, ngươi hãy nói với phu nhân một tiếng, muốn dùng gì cứ hỏi Vũ nương ta là được. Đúng rồi, nhân tiện ngươi nói cho phu nhân, tiền công gia trong tay phu nhân ta cũng không thu lại, để cho phu nhân tiêu vặt cũng được.”

Tiền công gia trong tay ta?

Phùng Uyển cười lạnh: Trong nhà có quản gia, chắc Vũ nương này cũng bàn bạc với quản gia rồi, trong tay mình có tiền công gia hay không chắc cô ta cũng không rõ? Vũ nương này thật giống Phất nhi, khi có lũ lụt thấy mình lấy một tấm vàng lá mua chút củi lửa lương thực cho phủ, liền cho rằng trong tay mình vẫn còn của hồi môn không cho Triệu Tuấn biết.

Đối với lời nói sắc sảo quang minh nhưng làm hàm chứa ý trào phúng, vô cùng không xuôi tai của Vũ nương, mặt Phất nhi xanh mét. Ả dè dặt thăm dò Phùng Uyển, thấy nàng vẫn bình tĩnh như thường, không khỏi cắn môi khuyên nhủ: “Phu nhân, như vậy không phải là cách hay. Vũ nương như vậy, sau này phu nhân làm gì còn chỗ để lên tiếng nữa?”

“Thật ư?”

Giọng nói của Phùng Uyển vẫn dịu dàng bình tĩnh, nàng đưa mắt nhìn đồng hồ cát, hỏi: “Tháng mấy rồi?”

“Trung tuần tháng chín rồi.”

Phùng Uyển gật đầu, khẽ nói: “Còn không tới một tháng nữa.”

“Sao cơ ạ?” Phất nhi không hiểu.

Phùng Uyển thu hồi ánh mắt, nàng liếc nhìn Phất nhi, cũng không giải thích: Không tới một tháng nữa chiến tranh sẽ nổi lên, triều đình thu thuế lương thực cửa hàng của các nhà. Vũ nương chỉ đắc ý được lúc này thôi.