Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 117: Yêu vật trên tuyết nguyên mênh mông!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Tuy người tập võ dứt khoát không thể để kiếm rời thân, nhưng Tần Thiếu Vũ cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, sau khi gật đầu đồng ý, thì xoay người đi ra khỏi phòng.

Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn liếc nhìn nhau, giữa mi đều có chút sầu lo.

Thiên hạ tuy nhiều binh khí, nhưng yêu kiếm lại là ít càng thêm ít, bình thường đều bị kẻ nhập ma sở hữu, tùy ý làm bậy tạo ra vô số sát sinh nghiệp quả, cuối cùng rơi vào tình cảnh chết không chỗ chôn. Cho dù là danh môn chính đạo, nếu định lực không đủ, mọi lúc đều có thể bị kiếm khí chiếm đoạt, cho nên người trong giang hồ rất ít khi dùng loại vật không may này làm binh khí.

“Mười mấy năm trước vẫn không có chuyện gì, sao bây giờ lại đột nhiên không áp chế nổi ma tính của Xích Ảnh kiếm?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Thời gian càng lâu, nội lực của Thiếu Vũ càng ngày càng mạnh, theo lý mà nói thì không thể như thế mới đúng. Nếu nói là tâm ma quấy phá, đổi thành tính tình tự cao tự đại của hắn mấy năm trước, nói rơi vào ma đạo ta còn tin, nhưng bây giờ có Lăng nhi ở đây, tính cách của hắn đã nội liễm trầm ổn hơn không ít, sao lại còn bị kiếm khí ảnh hưởng?”

“Ta cũng không nghĩ ra.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Đi gấp quá không mang theo nhiều sách, muốn tra cũng không tra được.”

Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ mong sẽ không gặp phải chuyện không may.”

“Ta đi giúp hắn bốc chút thuốc tĩnh tâm bình khí.” Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, “Ngươi cũng đừng quá sốt ruột, bây giờ mọi chuyện cũng chưa phải nghiêm trọng, chỉ cần chú ý đừng dùng Xích Ảnh kiếm nữa là được.”

“Xích Ảnh kiếm sớm đã là nửa cái mạng của Thiếu Vũ, hiện tại lại là thời khắc mấu chốt, muốn hắn bỏ vũ khí quả thật nói dễ hơn làm.” Thẩm Thiên Phong nhìn ra ngoài cửa, thở dài thật sâu.

Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế nhỏ, đang nhìn Tiểu Phượng Hoàng và sói tuyết cùng ăn điểm tâm.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đi vào sân.

“Bàn xong việc nhanh vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Còn tưởng là phải tới giữa trưa.”

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Tần Thiếu Vũ làm ấm tay cho y, thuận tiện cúi đầu hôn một cái.

“Vậy bước kế hoạch tiếp theo thế nào?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

“Kệ nó đi.” Tần Thiếu Vũ ôm người vào trong lòng.

Thẩm Thiên Lăng không hiểu ra sao, cái gì gọi là kệ nó đi, chúng ta tới đây là để làm cái gì hả.

“Không nhắc tới mấy chuyện đó được không?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y nói, “Không muốn nghe.”

“… Ừ.” Tưởng rằng hắn là đang phiền não vì không có đầu mối, Thẩm Thiên Lăng thức thời không hỏi nhiều thêm nữa, thử nói, “Không thì chúng ta ra ngoài dạo chút đi? Coi như giải sầu.” Tuy bên ngoài cũng chỉ là tuyết trắng mờ mịt, nhưng cũng tốt hơn cứ phải rút trong tiểu viện này.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, cùng y tay trong tay ra ngoài.

Đường lớn đã sớm bị băng tuyết vùi lấp, Thẩm Thiên Lăng nhảy nhót đi phía trước, lưu lại hai dấu chân đối xứng nhau.

Tần Thiếu Vũ đi theo phía sau, nhìn hành động trẻ con của y, tâm tình cũng tốt hẳn lên, đột nhiên chạy lên phía trước ôm ngang người ta lên.

Thẩm Thiên Lăng vừa giãy dụa vừa cười, hai người cãi nhau ầm ĩ, rất là không sầu không lo.

Ám vệ ngồi trên nóc nhà, nhìn theo cung chủ nhà mình và phu nhân đi xa xa, đáy mắt tràn đầy ý cười, lo lắng đêm qua hình như cũng giảm đi không ít.

Nói không chừng, tình hình cũng không nghiêm trọng vậy a…

“Ta đầu hàng!” Hai người đùa giỡn trên tuyết, Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trong tuyết làm nũng, cười đến nước mắt đều chảy ra.

Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, nghiêng qua dùng sức hôn một cái.

“Mệt.” Thẩm Thiên Lăng thở hồng hộc.

“Không cho ngồi trong tuyết.” Tần Thiếu Vũ ôm người đặt lên đùi mình, nghiêm túc nói, “Không thì sẽ bị đông đến hư mông.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Lưu manh.

Tuy là trời băng đất tuyết, nhưng vẫn còn có chút ánh nắng. Rọi xuống lấp lánh trên nền tuyết, có chút chói mắt.

“Chúng ta đắp người tuyết đi.” Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ nói, “Trò trẻ con.”

“Dù sao cũng rãnh rỗi không gì làm mà.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn đứng lên, “Ngươi có thể xem như ta mới ba tuổi.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Con nít ba tuổi đều để mông trần, cởi ra cho ta xem trước đi.”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng 囧囧 nhìn nam nhân của y, ngươi có thể đừng giờ giờ khắc khắc nhớ mong loại chuyện này được không, thật không có khí chất a!

Tuy không có hứng thú với loại trò chơi trẻ con này, nhưng nếu là Thẩm Thiên Lăng đề suất, Tần Thiếu Vũ tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế hắn nghe theo lời y, nhẫn nại chịu khó lăn tuyết thành hình cầu.

“Đặt ở chỗ này!” Thẩm Thiên Lăng chỉ huy.

Tần Thiếu Vũ đặt cầu tuyết nhỏ lên cầu tuyết lớn.

Bốn phía đều là băng tuyết, muốn tìm chút đá làm con mắt cũng không được. Thẩm Thiên Lăng cũng có chút mệt mỏi, vì thế rất vô trách nhiệm nói, “Được rồi, cứ vậy đi.”

Nhìn hai người tuyết hình dạng kỳ lạ trước mặt, Tần Thiếu Vũ bật cười, “Mới nãy còn nói là ta và ngươi mà.”

“Bây giờ cũng là ta và ngươi!” Thẩm Thiên Lăng nhéo hai má hắn, khí phách nói, “Dám nói không giống xem?”

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y, “Cõng ngươi về, chúng ta tìm chút đá rời hẵng quay lại, thuận tiện mang con và sói tuyết theo.”

Cũng được. Thẩm tiểu thụ cười híp mắt, nhàn nhã dựa vào trên lưng nam nhân của mình, nghiêng qua hôn nhẹ lên mặt hắn, “Ngươi thật tốt.”

“Chỉ khen ba chữ thôi à?” Tần Thiếu Vũ giẫm tuyết đi về phía trước.

Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Chờ khi nào ta thi đậu Trạng Nguyên, sẽ viết riêng cho ngươi một khúc trường ca thật dài!”

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, vốn định quay đầu hôn một cái, nhưng dư quang quét qua lại bắt gặp một tia khác thường.

“Sao lại dừng?” Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc hắn.

Tần Thiếu Vũ thả y xuống, tay trong tay chậm rãi đi qua.

Vốn phải là mặt băng bằng phẳng, lại vô duyên vô cớ xuất hiện rất nhiều dấu vết uốn lượn, giống như từng có rắn lớn đi qua, tán loạn trải dài đến xa xa.

“Đây là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

Tần Thiếu Vũ kéo y ngồi xổm xuống, nhìn kỹ ấn ký này, sau đó nói, “Là lưu lại trong hai ngày nay.”

“Mãng xà?” Da đầu Thẩm Thiên Lăng run lên, từ lần tắm rửa lúc trước, sau khi bị một con rắn rớt lên cánh tay, thì y sợ nhất chính là mấy thứ trơn tuột kinh khủng này.

“Nhìn giống, nhưng tất nhiên không phải mãng xà bình thường, không thì đã sớm ngủ đông rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa không chỉ có một con.”

Thẩm Thiên Lăng nắm chặt tay áo hắn, cảm thấy có chút khẩn trương.

“Không cần sợ.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ y, “Chúng ta về trước đi.”

“Không đi xem rõ nguyên do sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Muốn đi, nhưng không phải bây giờ.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y, “Ta sẽ cùng Liên Thành Cô Nguyệt tới đây.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, ngoan ngoãn ôm cổ hắn —— tuy rất muốn cùng tiến cùng lui với hắn, nhưng vào lúc nào, hiển nhiên không nên gây thêm phiền phức thì tốt hơn.

Dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng nước ào ào, Tần Thiếu Vũ đề cao cảnh giác, nhìn lướt qua phía sau.

Mặt băng đang chậm rãi vỡ ra, hiện ra một hồ nước đen kịt phía dưới.

Sau khi Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy cũng giật mình, lúc trước còn tưởng là mặt đất, bây giờ xem ra, dưới chân hai người là một hồ nước sao?

“Đi!” Trong lòng biết không ổn, Tần Thiếu Vũ ôm y lao về hướng ngược lại.

Thẩm Thiên Lăng dựa vào vai hắn, trơ mắt nhìn khe hở kia chợt vỡ ra, sau đó một con rắn lớn màu trắng phóng lên cao, hai mắt xanh đậm như ma quỷ, quanh đầu có một cái mang mỏng màu xanh, há cái miệng dữ tợn nhào tới.

“Cẩn thận!” Thẩm Thiên Lăng trừng to mắt thét lên đầy sợ hãi. Phản ứng của Tần Thiếu Vũ cực nhanh, một tay ôm chặt y thả người nhảy lên, giống như loài báo săn linh hoạt bước qua mặt băng, dừng ở xa xa.

Rắn trắng lớn vồ hụt, thân thể cực lớn nện mạnh xuống mặt băng, đánh nứt thành nhiều khe. Vụn băng bay khắp bốn phía, càng lúc càng nhiều rắn lớn từ khe nứt bò ra, như hổ rình mồi nhìn hai người.

Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch, cảm thấy phảng phất như mình đang đóng phim tận thế.

Trong tay không có vũ khí, trong lòng còn có Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ tất nhiên sẽ không ngốc tới mức đối chiến với bầy rắn khổng lồ này, cho nên hắn lập tức ôm y chạy về hướng khác. Rắn lớn khò khè phun lưỡi rượt theo phía sau, thân thể trắng mịn lưu lại vô số dấu vết trên mặt băng, gần như không có bất cứ lực cản nào, tốc độ nhanh như sấm chớp, thậm chí có mấy lần suýt đuổi kịp hai người.

Không dám dẫn bầy rắn về chỗ ở, Tần Thiếu Vũ tăng nhanh cước bộ, ném lên trời một quả đạn tín hiệu dùng để liên lạc.

Sau khi những người trong nhà thấy, đều thầm hoảng hốt —— dựa theo tính cách của Tần Thiếu Vũ, nếu không phải tình huống khẩn cấp, tuyệt đối sẽ không tìm người giúp đỡ, cho nên ai nấy cầm lấy vũ khí chạy tới, nhưng đều bị tình cảnh trước mắt làn chấn động.

Hơn trăm con rắn lớn há mồm đuổi theo hai người không tha, còn đang không ngừng phun ra chất nhầy, bầu không khí vốn lạnh cóng nay tràn ngập mùi tanh tưởi, ngửi thấy thật khiến người ta buồn nôn.

“Đây là thứ quỷ gì vậy!” Diệp Cẩn giật mình.

“Quản nó là gì, làm thịt xong rồi nói!” Liên Thành Cô Nguyệt rút kiếm khỏi vỏ, thả người đánh qua.

Có mọi người gia nhập, phía Tần Thiếu Vũ tốt hơn rất nhiều. Thẩm Thiên Phong tùy tay ném cho hắn một thanh bội kiếm, tuy không thuận tay bằng Xích Ảnh kiếm, nhưng cũng tốt hơn không có vũ khí, sau khi chém đứt hai còn mãng xà, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đứng ở nơi an toàn, “Có bị thương không?”

“Không có.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, rõ ràng còn chưa kịp hoàn hồn.

“Sợ thì nhắm mắt lại.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Con đâu?” Thẩm Thiên Lăng nhìn xung quanh.

“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trên đầu sói tuyết, mắt đậu đen uy phong lẫm lẫm, đang cùng nó đấu với bầy rắn.

Chắc là vì trong lòng có nỗi kính sợ với Phượng Hoàng, nên bầy rắn hình như chưa từng tới gần hai linh thú này, chỉ khi bị cắn xé mới phản kháng lại một chút. Một con mãng xà phun lưỡi muốn đánh lén ám vệ đằng trước, Cục Bông liền trở nên hung hăng, giống như đạn pháo nhào qua, dùng sức vung lên móng vuốt giữa không trung, rắn lớn còn chưa kịp hiểu gì, thì hốc mắt đã chảy đầy máu tươi, đau đến gần như mất đi tri giác, nằm trên tuyết lăn lộn điên cuồng. Sói tuyết tựa như điện quang thả người phóng qua, đón lấy Cục Bông đang rơi từ trên không xuống.

“Chíp!” Lông tơ trên đầu Cục Bông nhiễu xuống chút máu, nó khí phách quăng đầu.

Tuy là so với người, sức chiến đấu của mãng xa không tính là mạnh, nhưng cũng không thể chịu nổi việc đánh xong một đám lại bò tới một đám, thi thể của rắn trắng vặn vẹo giãy dụa trên mặt băng, sau đó nhanh chóng bị đồng bọn phía sau tranh làm thức ăn, mặt băng bị máu tươi nhuộm thành đỏ thẫm, trong không khí tràn ngập mùi vị huyết tinh, nhưng vẫn có mãng xà không ngừng chui ra. Cuồng phong gào thét thổi tới, giữa đất trời văng lên vô số vụn tuyết đỏ rực, hệt như tận thế.

“Rút đi!” Thẩm Thiên Phong rống giận.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn dù thế nào cũng không tin rằng, dưới lớp băng tuyết này lại có số lượng mãng xà lớn đến thế, hơn nữa đại khái là vì bị ngăn cách quá lâu dưới băng, cho nên tròng mắt của con nào con nấy đều trắng bệch, miệng răng nọc đỏ tươi, nhìn qua giống như đến từ địa phủ.

Ham chiến quá lâu cũng không phải kế hay, cho dù giết hết toàn bộ mãng xà ở đây, thì đối với mọi người cũng chẳng có lợi lọc gì. Cho nên sau khi đánh lui một bầy rắn mới, một nhóm người chạy về chỗ ở chuẩn bị xe ngựa lương thảo, một nhóm khác lưu lại ngăn cản bầy rắn, cho đến khi có một quả đạn tín hiệu nổ tung trên màn trời xa xa, thì mới một đường vừa đánh vừa lui chạy tới hội họp.

Bầy rắn giống như con rối chỉ biết giết tới cùng, tiếp tục trườn trên mặt băng đuổi theo không bỏ, cho dù bị thương cũng không ngừng lại, kéo lê trên tuyết thành một đường dấu vết đỏ tươi.

Thẩm Thiên Lăng nhìn mà tim đập nhanh, tay nắm chặt y phục Tần Thiếu Vũ.

“Ngoan, không sợ.” Cảm thấy y đang khẩn trương, Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng an ủi.

“Ừ, ta không sợ, ngươi phải cẩn thận.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lau đi chút vết máu trên mặt.

“Đại thiếu gia.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tới đón.

“Sao chỉ có mấy thứ này?” Thẩm Thiên Phong biến sắc.

“Trong nhà cũng có bầy rắn bò tới, khi chúng ta đến, chỉ còn lại có mấy thứ này.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, “Ngựa kéo xe cũng bị ăn, chỉ còn mấy con ngựa thông minh tự mình chạy trốn.”

“Còn có cái này.” Một ám vệ khác hai tay nâng thanh bảo kiếm, “Bội kiếm của Tần Thiếu Vũ, suýt nữa cũng bị bầy rắn nuốt.”

Tần Thiếu Vũ hơi do dự.

Thẩm Thiên Phong nhíu mày, vừa định khuyên can, thì xa xa lại truyền đến tiếng ám vệ Truy Ảnh Cung khàn giọng hô lên, “Mau rút đi, chúng ta sắp không ngăn nổi!”

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ trầm xuống, đưa tay cầm lấy bội kiếm —— đối phó với loài quái vật trên băng nguyên này, Xích Ảnh kiếm hiển nhiên hữu dụng hơn rất nhiều, điểm ấy Thẩm Thiên Phong hay Liên Thành Cô Nguyệt đều không so được với mình. Tình huống nguy cấp, cũng không thể suy xét nhiều.

“Thiếu Vũ!” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Rút đi trước đi, giúp ta chăm sóc Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ giao người cho Thẩm Thiên Phong, bản thân nhanh chóng phóng về hướng khác.

Trái tim Thẩm Thiên Lăng nhảy lên cổ họng, mày cũng gắt gao nhíu chặt lại.

Trong mảnh rừng khô cách đó không xa, bầy rắn còn đang giao đấu với ám vệ, Tần Thiếu Vũ tiến lên nói, “Lui hết ra sau!”

Ám vệ đã là sức cùng lực kiệt, đưa mắt nhìn chỉ toàn mãng xà đang há to miệng, như là vĩnh viễn cũng giết không hết, chỉ có thể dựa vào bản năng chém giết, lúc này thấy cung chủ nhà mình đến, lại đột nhiên được tiếp thêm khí lực.

“Lui lại!” Tần Thiếu Vũ lại trầm giọng hạ lệnh.

“Vâng!” Ám vệ thu hồi vũ khí, ai nấy nhảy khỏi vòng chiến.

Bầy rắn tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, rú lên điên cuồng đuổi theo. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ băng lãnh, tay phải chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm. Ngưng tụ chân khí trong cơ thể, Xích Ảnh kiếm cũng chậm rãi biến thành màu đỏ tươi, lòng bàn tay cũng nóng rực giống như liệt hỏa.

Băng tuyết xung quanh dần tan đi, trong nháy mắt khi bầy rắn xông lên, Tần Thiếu Vũ chợt thả người nhảy lên, Xích Ảnh kiếm ở giữa không trung vẽ lên một đường kiếm màu đỏ tươi, trong khoảnh khắc mặt đất chấn động nổ vang, tựa như đã kích hoạt vô số thuốc nổ, mãng xà bị chấn động văng lên giữa không trung, rồi từng con bị xé thành từng mảnh nhỏ, máu văng tung tóe.

Cho dù là ám vệ đã từng vào sinh ra tử vô số lần, thấy thế tim cũng hơi đập mạnh.

“Đi!” Thừa dịp bầy rắn còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiếu Vũ dẫn người chạy về phía khác. Bầy rắn vẫn tiếp tục đuổi theo, nhưng khí thế lại không còn như trước, sau khi bị chém giết thêm hai đợt, tốc độ cũng chậm đi không ít. Đạp Tuyết Bạch, Lục Thông Ngọc và Bộ Cảnh Ngọc của Liên Thành Cô Nguyệt kéo xe ngựa phóng nhanh trên Tuyết Nguyên, sói tuyết mang theo Cục Bông chạy sát bên, những người khác cũng vận khởi khinh công chạy đi, rốt cuộc bỏ xa được bầy rắn.

Nhưng cũng xảy ra một vấn đề mới, đó chính là… lạc đường.

Tuy lạc đường trên Tuyết Nguyên cũng không phải việc nhỏ, nhưng mọi người đều chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ. Sau khi trải qua cục diện vào sinh ra tử vừa rồi, lại chạy trốn gần hai canh giờ, mặc cho là người hai ngựa đều sức cùng lực kiệt, ba con chiến mã nằm trên tuyết thở dốc, những người khác cũng đều ngồi bệt dưới đất, trên người toàn là mồ hôi.

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ có chút tái nhợt, đang ngồi ở một bên nhắm mắt điều tức. Thẩm Thiên Lăng trông chừng bên người hắn, nhìn không chớp mắt.

“Thiếu Vũ không sao đâu.” Diệp Cẩn nói, “Không cần lo lắng.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, mày lại chưa từng giãn ra, mãi đến khi thấy hắn mở mắt ra, mới vội vàng chạy qua nâng hắn dậy, “Không sao chứ?”

“Tất nhiên không sao rồi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Có chút mất sức, nghỉ ngơi một lát là được.”

“Sẽ không đuổi theo nữa chứ?” Trong lòng ám vệ vẫn còn sợ hãi.

“Bên dưới là đất, chắc sẽ không đâu.” Diệp Cẩn lắc đầu.

“Lúc trước Liên Thành thiếu chủ có từng gặp qua loài mãng xà này chưa?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Chưa từng.”

“Trấn Diên Kim bị Chu Giác thu mua, cũng chỉ mới là chuyện vài năm gần đây, lúc trước là mấy đời thôn dân ở tại nơi này, rắn lớn không có khả năng chưa từng xuất hiện.” Diệp Cẩn nói, “Huống chi hôm nay ngay cả tòa nhà cũng bị công kích.”

“Cho nên chỉ có một loại khả năng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Loài rắn lớn kia là mấy năm gần đây mới bị thả xuống hồ nước gần trấn Diên Kim, tuyệt đối không phải hiện tượng tự nhiên, mà là có người cố ý làm ra.”

Dù chưa nói rõ là ai, nhưng người ở đây đều biết, chỉ có một người làm ra loại chuyện này.

“Quả là đáng ghét.” Diệp Cẩn cảm thấy có chút tức giận. Đánh nhiều trận rồi, nhưng đây là lần đầu gặp phải đối thủ như vậy, mình thì trốn trong chốn trời băng đất tuyết không chịu ra, thủ đoạn thì đê tiện hơn bất kỳ ai.

“Nếu thật sự là do Chu Giác nuôi, thì chắc không phải nhằm vào chúng ta.” Dù sao mọi người vào ở trong trấn Diên Kim, cũng là quyết định đột xuất. Thẩm Thiên Phong nói, “Tám chín phần là sợ sau này Hoàng Thượng hạ lệnh tấn công Tuyết Nguyên, cho nên mới chuẩn bị trước.”

“Nói như thế, chúng ta lại phá vỡ một tầng âm mưu của hắn rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”

“Về Trường Bạch Tuyết Sơn trước đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cũng chỉ cách khoảng mười ngày đường, bây giờ cái gì cũng mất, không sống nổi trong Tuyết Nguyên đâu.”

Trước đó khi bầy rắn tập kích vào nơi ở, đại khái là vì trong phòng Diệp Cẩn có mùi thuốc, cho nên chúng không đi vào, mới có thể giữ lại được một ít thức ăn và đệm chăn, quan trọng nhất là, tất cả hòm thuốc đều hoàn chỉnh không tổn hao gì, xem như là trong cái rủi có cái may. Hơn nữa có vài ám vệ cướp lại được lương thảo từ trong miệng mãng xà, sau khi gộp lại kiểm kê, Thẩm Thiên Lăng tính tính, sau đó nói, “Chỉ đủ để mọi người ăn năm ngày.” Nhưng từ nơi này đến Trường Bạch Sơn, ít nhất cũng phải mười ngày.

“Tiết kiệm một chút, chắc là không có vấn đề gì lớn.” Diệp Cẩn nói, “Trong điều kiện gian khổ cũng chỉ có thể như thế, nhưng việc cấp bách, là phải tìm đường thế nào.”

La bàn đã không còn, trên trời lại không có mặt trời, rất khó phân biệt phương hướng.

Nhưng may mà có Liên Thành Cô Nguyệt ở đây, sau khi quan sát trên mặt tuyết một lát, đã nhanh chóng có thể căn cứ theo hướng gió mà đoán ra mấy hướng nam bắc, mọi người lên tinh thần dọn dẹp đồ đạc, đi về phía Trường Bạch Sơn.

Thời gian quý giá đến mức không thể lãng phí một giây, không kịp chữa khỏi thương thế trước đã phải gấp rút lên đường. Diệp Cẩn chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, để từng ám vệ bị thương vào băng bó, Thẩm Thiên Lăng ngồi ở một bên giúp đỡ, mất hết hơn một canh giờ, mới xử lí xong hết vết thương của mọi người.

“May là vết thương của mọi người đều không nghiêm trọng.” Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Cẩn cười cười, đã có chút lo lắng cho Tần Thiếu Vũ.

Tuy lúc hắn đấu với bầy rắn, mình không chính mắt nhìn thấy, nhưng dựa theo tình hình đất rung núi chuyển khi ấy, cũng đủ để đoán ra hắn đã dùng mười thành nội lực, chỉ sợ lại kích thích ma tính của Xích Ảnh kiếm, bằng không dựa theo nội lực của hắn, nhất định không thể chỉ sau mấy chiêu, mà ngay cả sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng lắc lắc tay trước mặt y, “Đột nhiên không nói lời nào.”

“Không sao.” Diệp Cẩn hồi thần, “Nghĩ đến chuyện bầy rắn.”

“Nghĩ đến nó làm gì, thật đáng sợ.” Thẩm Thiên Lăng đắp chăn cho Cục Bông —— bởi vì lúc nãy chiến đấu quá nhập tâm, cho nên bây giờ rất buồn ngủ, đang phơi bụng ngủ khò khò.

Diệp Cẩn lấy ngón tay cọ cọ, “Nhìn không ra, thời khắc mấu chốt cũng rất hữu dụng.”

Thẩm Thiên Lăng nói thật lòng, “Ta cũng không nghĩ tới.” Còn tưởng vĩnh viễn chỉ là một cục bông xù lông, ai ngờ vẫn còn chút bản lĩnh.

“Có thể được trăm thú kính sợ, cũng không thể chỉ trông vào hai tiếng chíp chíp.” Diệp Cẩn nói, “Phượng Hoàng là loài chim Thượng Cổ hung ác, sau khi lớn lên sẽ càng lúc càng dữ.”

Cục Bông nằm mơ thấy bị ca ca khi dễ, vì thế tội nghiệp chíp chíp, cuộn thành một quả cầu lông giấu mình vào chăn.

Rốt cuộc lúc nào mới có thể lớn lên a.

Thật là vô cùng phiền.

Xe ngựa cứ đi về phía trước, lúc hoàng hôn đến được một mảnh rừng khô. Tuy vẫn không thể bổ sung lương thực, nhưng ít nhiều gì cũng tìm được củi đốt chống lạnh, sau khi đống lửa hừng hực cháy lên, trong lòng mọi người đều ấm áp hơn.

Mọi người ngồi vây quanh trước đống lửa, bắt nồi nấu chút cháo cơm, còn nướng một ít bánh bột. Vua của sói tuyết vốn đã quen sống trong nơi băng tuyết đầy trời, lúc không bắt được con mồi, mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng là chuyện thường, bởi vậy lúc này đang ghé vào trong tuyết ngủ gật, lưu lại số lượng lương thực không nhiều cho những người khác.

May là bình thường ám vệ đều quen mang theo bò khô và hạt dưa trên người, nên Tiểu Phượng Hoàng cũng không bị đói. Phát sinh loại chuyện này, tất nhiên không còn ai có tâm tình chọc nó nữa. Cục Bông kéo bao giấy cố sức đến trước mặt sói tuyết, ngưỡng đầu kêu chíp chíp.

Sói tuyết cúi đầu cọ cọ nó, giúp nó cắn mở bao giấy.

“Chíp!” Cục Bông tiếp tục kêu.

Sói tuyết vẫy đuôi, ý bảo nó tự mình ăn.

“Chíp chíp!” Hai mắt đậu đen của Cục Bông rất kiên nghị.

Sói tuyết vẫn không chịu ăn.

Cục Bông lắc lư lắc lư, tức giận chạy đến dưới tàng cây cuộn tròn lại, đem mông nhắm ngay nó.

Sói tuyết có chút bất đắc dĩ, ngậm bò khô đi qua.

Cục Bông vẫn không nhúc nhích, vô cùng có nguyên tắc.

Sói tuyết nhẹ nhàng ngậm lấy nó, đặt ở bên cạnh thịt bò.

Cục Bông tức giận chạy vài bước về phía trước, móng vuốt nhanh chóng đào thành hố tuyết, chôn mình xuống.

Sói tuyết thỏa hiệp, cúi đầu ăn một miếng thịt bò nhỏ.

“Chíp!” Cục Bông trộm ló ra một con mắt nhìn nó.

Dưới ánh lửa đang chiếu rọi xa xa, con ngươi của sói tuyết giống như mặc ngọc, vẻ mặt không giống vua của bầy sói, ngược lại giống như một con chó lớn dịu ngoan.

Cục Bông nhảy khỏi hố tuyết, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt nó ăn cơm.

Đối mặt với cục bông nhỏ xíu còn chưa lớn bằng chân trước của mình, Lang Vương tất nhiên sẽ không cướp thức ăn với nó, chỉ ăn tượng trưng mấy miếng, sau đó nhìn nó ăn no, rồi mới ngậm lấy đi tới bên đống lửa.

Cục Bông lười biếng ngáp một cái, dựa vào trên người nó ngủ thật say.

Củi đốt trong đống lửa không ngừng nứt ra, phát ra tiếng vang nhỏ vụn. Mọi người ôm kiếm ngồi xung quanh, trải qua một đêm yên tĩnh nhất từ khi xuất phát tới nay.

Liên Thành Cô Nguyệt ngẩng đầu nhìn màn trời, mày gắt gao nhíu lại.

Xem tình hình này, chỉ sợ ngày mai lại có một trận bão tuyết a…