Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 4-3




- Em quá non nớt. - Khi cô ở vườn trẻ chơi trò "ta và ngươi là một nước, ngươi không thể chơi với người khác" thì không biết anh đã cùng với phụ nữ lăn được mấy vòng ở trên giường rồi, loại yêu đương mầm đậu cấp non giống như cô này, nỗi lòng làm sao có thể giấu giếm được qua mắt anh.

- Đúng đấy, em đúng là non. - Cho rằng anh lại muốn đùa cợt cô, ai ngờ thái độ anh nghiêm túc nói một câu ——

- Theo đuổi sao đây? Em muốn cái gì?

- Cái gì là muốn cái gì? Hỏi như vậy rất kỳ quái, theo đuổi anh đương nhiên là muốn bạn trai, chẳng lẽ là ăn cơm. . . . . . - Ách, nói như vậy hình như kỳ quái hơn, không nhịn được nghĩ đến thứ rất tình sắc, cô đỏ gò má.

Xong rồi, anh sẽ càng cười nhạo cô đến thương tích đầy mình hơn. . . . . .

- Được. 

Hả? Quan Tử Dung đã chuẩn bị bị cái miệng độc làm nhục một lần nữa, bị câu trả lời của anh làm cho sửng sốt dữ dội.

- Được, được cái gì? - Hỏi rõ ràng thì tốt hơn, tránh cho tự mình đa tình rồi mất hồn rồi.

- Cái gì cũng được. Em muốn quan hệ gì, đều có thể. Chỉ cần em không phải khóc.

Anh sẽ có thể thương lượng. . . . . . thật tốt một chút hay không?

Quan Tử Dung thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), không nhịn được hoài nghi mình đang nằm mộng.

- Thật. . . . . . có thể không?

- Có thể.

- Vậy. . . . . . em có thể ôm anh được không?

- Ôm đi.

Cô cẩn thận đặt tay ở bên hông anh, nghiêng người nhẹ nhàng gối mặt tựa vào bả vai anh.

- Vậy về sau em không muốn đi chơi, có lập trường nói muốn ở lại chăm sóc bạn trai, sẽ không ngại phiền đuổi em ra khỏi cửa có đúng không?

Nghe, thật đúng là uất ức đầy bụng mà! Anh cười khổ.

- Em không muốn đi, vậy thì không cần đi.

- Này, vậy em sẽ nói cho anh biết. . . . . . - Cô nhỏ giọng, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: Em thích anh, rất thích, rất thích đó. . . . . .

Anh chậm chạp không có tiếng đáp lại, cô lo lắng giương mắt nhìn trộm anh.

- Anh —— không cần tình yêu có phải không?

Đúng. Anh không hề muốn tình yêu, nhưng cố tình người đó là cô, anh không cần tình yêu, là cô muốn cho anh. . . . . .

- Em vui vẻ là tốt rồi. Cô bé nhỏ, anh rất sợ em khóc. - Anh không biết, tình yêu sẽ đưa bọn họ đi đâu, tương lai có quá nhiều biến số không biết, giờ khắc này, anh chỉ nghĩ đến, không muốn có ánh sáng buồn bã trong mắt cô, không muốn dạy cô thất vọng d đ l-ê q/uý đ?ôn.

- Sẽ không đâu. - Lần đầu, chủ động gần gũi anh, nhanh chóng chạm môi một cái trên má anh, sau đó giống như làm chuyện xấu, xấu hổ tránh về bả vai anh - Anh đừng cự tuyệt em... em cũng sẽ không khóc.

Đã thể nghiệm kiến thức các loại ham muốn trần trụi cấm kỵ trưởng thành trong thế giới, kiểu hôn không phóng khoáng này, ngay cả tán tỉnh cũng không thể gọi, lại ngoài ý muốn làm ấm tim.

- Ừ. - Anh đáp nhẹ tiếng. Nói nhiều lời như thể, thể lực có hơi riêu hao, anh mệt mỏi nhắm mắt lại - Để cho anh ngủ.

- Được, anh ngủ, em sẽ ở bên cạnh cùng với anh.

Mặc dù từ đầu đến cuối anh không hề nói một câu thích cô, nhưng người này để ý cảm nhận của cô, chỉ cần cô vui vẻ, hết thảy là thái độ mặc cô ta cần ta cứ lấy, không phải là thích biểu hiện sao?

Cô quyết định đem những lời nói không có chút tình, len lén coi thành lời ngon tiếng ngọt mà trân quý.

Trước khi ngủ, cảm giác bờ môi đụng chạm âm ấm, cùng với, năm ngón tay nắm lấy quấn quýt vững vàng kiên định, anh biết, lúc này trong mơ sẽ không còn có ác mộng như trước.

Ai cũng không có tâm tư chú ý bóng dáng ở cửa phòng bệnh, lẳng lặng đứng nghiêm hồi lâu, lui ra không tiếng động, không đi quấy nhiễu hai người gắn bó.

Cô không nuốt lời, mỗi hồi mở mắt ra, cô ng chưa bao giờ để anh không tìm được cô, giống như một bước cũng không hề rời đi, còn luôn luôn kèm theo thức ăn ngon nóng hổi.

Thức ăn này rốt cuộc là ở đâu ra?

Cô cười cười nói: 

- Tự em nấu! Anh ngã bệnh cần bổ sung dinh dưỡng, em không muốn tùy tiện dùng ăn ở bên ngoài. Đúng rồi, ngày mai anh muốn ăn cái gì?

Bạn gái tân nhiệm mới ra lò bận rộn kinh khủng, vừa cho ăn, vừa gọt trái cây, ngay cả bình chuyền cũng học xong thay thế nào.

Anh hỏi cô: 

- Trường học đâu? Mấy ngày rồi em không có lên lớp, không cần học bổng sao?

- Không sao. - Cô đi học vốn cũng không phải là vì học bổng. Lần đầu tiên, nhìn thấy một mình anh phát sốt cao, bị vứt bỏ ở trong bóng tối; lần thứ hai, là hình ảnh anh cô đơn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. . . . . . đau lòng như vậy, cô không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ ba, cô muốn luôn ở bên cạnh anh, không để cho anh có cơ hội được cắn nuốt cô đơn.

- Anh khát không? Có muốn uống trà hạnh nhân hay không? Hay là ăn quả nho? Em giúp anh lột vỏ. . . . . .

- Chớ gấp, dựa sát chút. - Thăng cấp làm bạn gái đến nay, gắn liền với thời gian ba ngày mười tám giờ bốn phút lẻ tám giây, kể từ lần đầu tiên ngây ngốc nghe lời tiến lên, sau khi bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cô đã hiểu dụng ý câu nói này của anh, mặt đỏ lên xấu hổ đón lấy anh, tùy anh tận tình càn rỡ giữa răng môi.

Tiếng gõ cửa quy luật ở phía sau vang lên, cô vội vàng muốn lui ra, bị anh giữ chặt vững vàng, kiên quyết hưởng dụng hết mỗi một tấc ngọt ngào bên trong khoang miệng của cô.

Tiếng cửa mở truyền đến, nhưng phía sau thủy chung yên lặng, chờ khi anh rốt cuộc nguyện ý buông cô ra, cô đã đỏ mặt đến sắp tụ huyết não, xấu hổ không ngẩng đầu lên gặp người được nữa.

Hơn nữa —— người tới nghe nói là bạn tốt có giao tình vài chục năm với anh.

Sau đó cô mới biết, người kịp thời đưa Lương Vấn Hân đến bệnh viện là anh ta, tờ giấy trên bàn cũng là anh ta để lại.

Lương Vấn Hân đang ngủ thì anh ta đã tới một lần, thấy cô đang chăm sóc anh, không nói gì liền lẳng lặng xoay người rời đi.

Cũng còn chưa có cơ hội chính thức giới thiệu lẫn nhau, cũng làm người ta nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô xấu hổ mà muốn tránh anh ra, để cho anh và bạn tốt cùng hàn huyên một chút, cố tình là năm ngón tay Lương Vấn Hân nắm chặt, kiên quyết giữ cô lại ở bên người.

Viên Mạnh Trinh nhìn thẳng anh, vẻ mặt phức tạp:

- Anh tới thật?

- Như anh thấy. - Lương Vấn Hân đáp lại.

- Anh hi vọng tôi nói gì?

- Cái gì cũng không phải nói, chỉ cần chúc phúc tôi thì đủ rồi.

- Nếu như đây mới thật sự là điều anh muốn, được, tôi chúc phúc cho cả tôi và anh. Hi vọng của anh lần này, đúng.

Có qua có lại, vẻ mặt hai người đàn ông này đều bí ẩn ý vị sâu xa, cô tự nhận tuệ căn chưa đủ, không ngộ ra đạo lý huyền diệu, cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Người đàn ông nói xong, lẳng lặng xoay người rời đi, mà Lương Vấn Hân lại có thể không bất ngờ một chút nào, thậm chí không có giữ người.

Đây là bạn tốt sai vặt của anh à?

Quả nhiên vật họp theo loài, Lương Vấn Hân kết bạn cũng không thể bình thường chút nào.

Cô nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, ở ngoài phòng bệnh gọi anh ta lại.

- Cái đó —— - Mở miệng, mới phát hiện ra mình hoàn tòan không biết được tên của đối phương – À thì, tôi chỉ muốn nói, cám ơn anh.

Cô cảm thấy, giao tình của người này và Lương Vấn Hân không phải bình thường, bất luận là loại nào, cô đều chân thành cảm kích người tốt thật lòng đối với Lương Vấn Hân này.

Bước chân Viên Mạnh Trinh dừng lại, quay đầu nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: 

- Xin đối xử với anh ấy thật tốt, anh ấy bị rất nhiều đau khổ trong tình yêu.

Cô há miệng, đang muốn hỏi chút gì đó, anh ta đã xoay người bỏ đi.