Khâu Vá Lại Trăm Năm

Chương 22: Chương 22:




 
Mỹ nữ áo đỏ từ bên cạnh đi qua, đuôi tóc đen nhánh nhẹ nhàng lắc lư theo bước đi của cô, trong không khí dường như có luồng hoa mai di chuyển.
 
Đàn ông ngồi trong nhà hàng ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp đi ngang qua kia, quên cả ăn cơm, mãi đến khi bị bạn gái hung hăng đạp một cái mới hồi phục tinh thần.
 

Nhiếp Đình Đình từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy vị trí vốn là Tư Tắc ngồi đổi thành Úc Thành, nào có còn gì không hiểu, em họ ăn cây táo rào cây sung nhà mình kia liên hợp với người ngoài hố mình. Ban đầu cô còn bất ngờ tiểu tử trước kia mời thế nào cũng không mời được vậy mà lại cùng cô dạo phố, hóa ra là tới làm máy bay yểm trợ cho người ta.
 
Mặc dù bố của Nhiếp Đình Đình phải gọi mẹ của Tư Tắc là chị, nhưng mẹ của Tư Tắc sinh ra anh muộn. Khi còn bé một đám anh chị em vô cùng náo nhiệt chơi cùng nhau, chỉ có tên đó cầm sách trốn trong góc, còn không cho phép người khác đi quấy rầy mình.
 
Úc Thành thấy cô đi tới, có chút căng thẳng đứng lên giúp cô kéo ghế ngồi chỗ đối diện ra.
 
Nhiếp Đình Đình lạnh lùng nhìn anh một cái, vỗ váy ngồi xuống, môi đỏ khẽ mở: “Có bản lĩnh rồi Úc Thành, ngay cả em trai tôi cũng bị anh thua mua rồi?”
 
Úc Thành vòng về vị trí của mình, rũ mắt xuống, giọng điệu yếu ớt: “Em kéo tất cả phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen, anh đi tìm em cũng không chịu gặp anh.” Nói xong bày ra một vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Cho dù là chia tay cũng phải cho anh lý do chứ, không thể không rõ ràng như thế liền phán quyết tử hình anh được.”
 
“Cái này phải hỏi chính anh, có tiểu thanh mai rồi chưa đủ còn tới trêu chọc tôi làm gì.” Nhiếp Đình Đình vén tóc dài rối lên để sang một bên, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, lớp áo đỏ càng làm nổi bật sự trắng muốt như ngọc.
 
Úc Thành bị động tác của cô lấy mất hồn đi, lúng ta lúng túng lặp lại một lần: “Tiểu thanh mai, người nào?”
 
“Ba ----” Nhiếp Đình Đình khép thực đơn lại, liếc xéo anh: “A, người nào? Tình cảm còn không chỉ có một người?”

 

“Không phải! Anh không có! Sao lại thế!” Úc Thành trong nháy mắt bộc phát ra khao khát đường sống mãnh liệt: “Anh và cô ấy không có gì cả, cô ấy xem anh như anh em trai.”
 
“Không có gì cả? Trận bóng rổ nào của anh mà cô ta không đưa nước đưa khăn mặt cho anh? Anh ngã bệnh cùng anh truyền dịch, đưa đồ ăn cho anh, so với tôi còn giống bạn gái anh hơn.” Nhiếp Đình Đình cười lạnh một tiếng: “Muốn anh em trai sao không bảo mẹ của cô ta sinh một đứa? Phiền nhất là loại mang danh là nữ hán tử nhưng lại không biết mấy chữ tránh nghi ngờ viết như thế nào.”
 
“Tôi tới tìm anh còn chỉ trích tôi không quan tâm anh, không biết chăm sóc anh.” Nhiếp Đình Đình bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy chán ghét đến sợ: “Cô ta có ý gì? Tính là anh em trai cái gì?”
 
Úc Thành vuốt mặt một cái, chán nản nói: “Xin lỗi em, là anh không xử lý tốt.”
 
“Xùy, chỉ sợ lúc đó trong lòng anh cảm thấy vô cùng thoải mái mới đúng chứ.” Ngón tay Nhiếp Đình Đình gõ gõ lên bàn: “Chuyện lúc trước đừng nhắc lại nữa, tôi hiện tại tương đối tò mò, anh làm thế nào thuyết phục Tư Tắc thông đồng với anh?”
 
“Là cậu ấy chủ động đồng ý.” Úc Thành sờ lên mũi, vẻ mặt áy náy: “Em họ không dính khói lửa trần gian kia của em, hiện tại chỉ sợ là hạ phàm rồi.”
 
*
 
Tài xế taxi là một ông chú trung niên rất có tình cảm, trên đường đi trong xe đều mở bài của Đặng Lệ Quân, từ đến .
 
Tâm tình của Yến Chân giờ phút này có lẽ là không được gọi là ngọt ngào, chua giống như ăn chanh.
 
Đàn ông quả nhiên đều là móng heo, mặc kệ là đẹp trai cỡ nào thì đều như thế. Bên kia thì cùng cô nàng xinh đẹp dạo phố, quay đầu liền tìm đến cô, bảo cô đợi là cô phải đợi sao, vậy cô chẳng phải là rất mất mặt à.
 
“Có việc gì có thể nói trong điện thoại.” Yến Chân dùng vai kẹp lấy điện thoại, một bên từ trong túi lấy ra cái gương nhỏ, nhìn thấy cái mũi sưng đỏ còn có chút xanh của mình, cái này bảo cô làm sao mà gặp người ta?”
 
“Tôi rất nhanh là đến rồi.” Tư Tắc kiên trì.
 
“Không đợi.” Yến Chân so với anh còn kiên trì hơn.
 
Tư Tắc nhìn điện thoại bị cúp máy, nhíu mày một cái, đây là xù lông rồi? Giống như Úc Thành nói, hiểu lầm quan hệ của anh và Nhiếp Đình Đình, nên khóc?
 
Yến Chân thả điện thoại vào lại trong túi, ngẩng đầu liền đón nhận ánh mắt từ phía trước cùng hai bên trái phải.
 
“Làm gì mà đều nhìn tớ như vậy?”
 
BA người đột nhiên bốp bốp bốp vô tay cho cô.
 
Tưởng Âm Âm: “Có chí khí.”
 
Nhậm Khởi Phi: “Lợi hại.”
 
Cổ Lệ Mễ Nhiệt: “Giỏi giỏi.”

 
Yến Chân hất cằm lên kiêu ngạo: “Tớ không sợ.”
 
Tài xế lái xe ngồi phía trước nở nụ cười: “A… cô gái là cãi nhau với bạn trai rồi?”
 
“Ha ha ha, nhớ năm đó tôi cũng làm nam thần trong khối đấy.” Bác tài sờ lên tóc càng ngày càng thưa thớt của mình, thổn thức nói: “Thời gian không tha cho con người, đảo mắt liền biến thành ông chú dầu mỡ trong miệng người trẻ tuổi các cô cậu.”
 
Xe đến trường học, mấy người xuống xe, liếc mắt liền thấy Tư Tắc đứng ở cửa trường học. Thân hình đẹp trai thẳng tắp làm cho nữ sinh đi ngang qua cũng không nhịn được mà liếc trộm anh, có lẽ là hơi thở tránh xa người ngàn dặm của anh quá rõ ràng, đều không có ai dám tới bắt chuyện.
 
Yến Chân giật mình một cái, nhanh chóng lấy túi che mặt, người này sao lại về còn nhanh hơn bọn họ.
 
“Đến đây rồi đến đây rồi.” Nhậm Khởi Phi nhỏ giọng nhắc nhở cô.
 
“Tụi tớ đi trước một bước, cậu đừng lung lay, cáo từ.” Tưởng Âm Âm nói xong, không nghĩa khí chút nào, đi theo hai người khác cùng nhau chuồn thật nhanh.
 
Yến Chân chỉ có thể trơ mắt nhìn một đôi giày màu đen cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở nơi cách nửa bước chân.
 
“Sao lại che mặt?” Cô nghe thấy anh mở miệng: “Định đứng ở đây luôn sao?”
 
Yến Chân xoay đầu hai bên nhìn một chút, cửa trường học người đến người kia, quả thực có không ít người đang nhìn về phía bọn họ, cô không dám buông túi xuống, thúc giục nói: “Muốn nói gì thì mau nói đi.” Nói xong thì giải tán.
 
Tư Tắc thở dài: “Úc Thành nói vừa rồi em khóc.”
 
..
 
Cô khóc lúc nào? Mũi bị đụng ch ảy nước mắt là phản ứng s1nh lý bình thường có được không?
 

“Em có gì muốn nói với tôi không?”
 

 
Không phải, người anh em này mất trí nhớ rồi sao? Rõ ràng là tự mình tìm cô, bảo cô nói cái gì? Úc Thành này là ai? Nói linh tinh gì vậy!
 
Càng ngày càng có nhiều bạn học chậm bước chân nhìn chằm chằm hai người, Yến Chân quýnh lên, bất chấp cả che mặt, kéo Tư tắc đi về phía sau hàng cây xanh, mượn cây chặn các loại ánh mắt nhiều chuyện xung quanh mới cảm thấy tự do một chút.
 
Sau đó cô liền nghe Tư Tắc nói: “Mũi của em…”
 
Yến Chân vội vàng dùng tay che lại: “Không có gì, vừa rồi va vào ở cửa ra vào.”
 
Cửa trung tâm thương mại? Cho nên, thật ra là vì đau?
 
Ánh mắt vốn dĩ có chút mong đợi của Tư Tắc đột nhiên trở nên ảm đạm.
 
“Đi xem bác sĩ đi.”
 
Yến Chân che mũi gắng chống đối: “Không cần đâu, qua mấy ngày là tốt rồi, mới vừa rồi vô cùng đau, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.” Cũng không muốn trải nghiệm loại kinh nghiệm xem bệnh năm phút đăng ký hai giờ kia nữa, xem bác sĩ chẳng phải là còn phải ở cùng với anh sao, cô hiện tại muốn quay về phòng, không muốn bị anh trông thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
 
Quả nhiên là bởi vì đau, Tư Tắc lại thở dài trong lòng.