Khẩu Vị Nặng

Chương 26: Bảo vệ Tiền Đường




Tiền Đường thi lại tiếng Anh đạt tới 61 điểm, tôi vô cùng hoài nghi cậu ấy thật sự đã đi khóc lóc với giáo viên tiếng Anh. Tóm lại cửa ải này cuối cùng cũng vượt qua. Nhưng Tiền Đường lại bắt đầu bận rộn, hơn thế còn bận rộn hơn cả lúc thi lại. Nguyên nhân là cậu ấy được một vị giáo sư khoa Vật lý coi trọng ( lời này nói ra nghe thật kỳ quái = =), chỉ đích danh muốn cậu ấy đi theo nghiên cứu. Tên nhóc này nào dám không theo, vì thế từ đó mỗi ngày sau khi tôi học xong, cậu ấy không chôn chân trong phòng thí nghiệm thì ngồi bên bàn, bày ra bộ dáng suy tư đối mặt với một đống tư liệu viết bằng tiếng ngoài hành tinh. Số lần về nhà giảm bớt, thời gian đi hẹn hò ăn cơm với tôi cũng giảm.

Ai ai ai, tôi dựa vào trước cửa sổ thở dài, bạn trai là người quá ưu tú cũng thật khóa chịu mà…

Kỳ thực tên nhóc này mới năm nhất thôi, so với nhóm nghiên cứu sinh chỉ là dạng tôm tép, tuy cậu ấy đủ thông minh, tiếp thu nhanh, hơn nữa quả thật có thiên phú với bộ môn vật lý, một khi giáo sư cao hứng, giao việc cho cậu ấy càng ngày càng nhiều, lại còn tự hào kêu cậu ấy cố gắng mà học hỏi. = =

Khó khăn lớn nhất Tiền Đường gặp phải ở phương diện này là tiếng Anh căn bản của cậu ấy quá kém, rất nhiều tài liệu xem không hiểu. Vì thế người này trong hoàn cảnh không bị tôi thúc ép lại nghiêm túc tự học tiếng Anh, đương nhiên chủ yếu là nhằm vào một ít thuật ngữ chuyên ngành. Lúc này, trí nhớ biến thái của cậu ấy rốt cuộc bắt đầu phát uy tác dụng, tiến bộ với tốc độ khiến người ta gần như có thể thấy được. Đây là việc vô cùng khủng bố.

Kết quả, danh hiệu mọi người đặt cho tên nhãi này dần dần từ “Trai đẹp khoa Vật lý” trở thành “Trâu bò khoa Vật lý”. Tôi cảm thấy đặc biệt tự hào, nhìn xem, người đàn ông của tôi thật lợi hại!

Chỉ có điều, người đàn ông lợi hại của em, anh hiện tại đang ở phương nào vậy…

Đang miên man suy nghĩ, Tiền Đường lại điện thoại tới. Tôi nhận cuộc gọi, đang suy nghĩ không biết có phải lại là gọi điện báo bận hay không? Được rồi, nhất định là điện thoại báo bận rồi … T_T

Đầu bên kia di động, giọng Tiền Đường có chút mỏi mệt, nhưng khó giấu được sự hưng phấn, “Tiểu Vũ, nghiên cứu này sắp xong rồi, cuối tuần chúng ta hẹn hò đi.”

“Ha ha ha ha ha…”

“Tiểu Vũ?”

“A, không có chuyện gì, tốt tốt, hi hi hi, em vui mừng thôi!”

Tiền Đường cười nhẹ vài tiếng, tôi dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm hiện tại của cậu ấy, dịu dàng, có chút yêu chiều. Cậu ấy nói: “Đồ ngốc.”

Hi hi hi, ngốc cũng được, bạn trai tôi thông minh là được rồi, tôi ngốc hay không thì có can hệ gì đâu, hi hi hi …

Khó khăn lắm mới hẹn hò được một lần, tôi quyết định trang điểm xinh đẹp một chút. Vì thế tôi lôi kéo Phạm Phong Tình, đánh giá cẩn thận ví tiền rồi mới ra ngoài, về phần tại sao tôi không tìm hai kẻ biến thái khác … Từ Thiên Tài là một kẻ quái dị trăm phần trăm, thẩm mỹ vô cùng độc đáo, tôi cũng không trông cậy gì vào cô nàng, về phần Trương Phú Bà, cô ấy và Chu Văn Trừng mua sắm giống hệt nhau, hợp ý cái gì liền trực tiếp quẹt thẻ… Mặc cả à? Đó là cái gì vậy, có ăn được không?

Vẫn là Phạm Phong Tình tốt nhất, thẩm minh cao, ánh mắt tinh tường, thủ đoạn ép giá cao minh, quả thật là ở nhà, du lịch hay ra cửa dạo phố đều là vũ khí thiết yếu. ^__^



Quần áo Phạm Phong Tình giúp tôi tỉ mỉ chọn lựa, nghe nói mặc vào có thể thể hiện khí chất, bộc lộ sự đặc sắc chính là một chiếc đầm bằng lụa màu tím có thắt lưng, cùng đôi giày cao gót 10cm. Tôi hào hứng đi đến điểm hẹn với Tiền Đường.

Cậu ấy đã đứng đợi ở đó, vừa quay đầu lại nhìn thấy tôi, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi mới cười giang rộng hai cánh tay nghênh đón tôi .

Tôi nhào vào trong lòng cậu ấy, “Thế nào, không nhận ra em sao?”

“Không phải” Tiền Đường hôn trán tôi, “Chỉ là cảm thấy, em đột nhiên trở nên rất đẹp.”

“Em vốn xinh đẹp mà!”

Khóe miệng Tiền Đường cong lên, “Phải.”

Tôi cùng Tiền Đường nắm tay đi trên đường, cậu ấy ở phía trước, tôi ở phía sau, giống như là đang dẫn tôi đi. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt xẹt qua cái cổ, nhất thời sửng sốt.

F**k f**k f**k, tôi nhìn thấy gì đây? Trên cổ cậu ấy có dấu son môi!!!

Tôi dừng lại, lửa giận bốc lên.

Tiền Đường thấy tôi không đi, nghi hoặc hỏi, “Tiểu Vũ, làm sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên khó coi như vậy?” Cậu ấy lo lắng nâng tay lên sờ mặt tôi .

Tôi né tránh, nhịn cơn giận xuống hỏi: “Tiền Đường, đêm qua anh làm gì?”

“Bởi vì nghiên cứu kết thúc, nên cùng các sư huynh ở phòng thí nghiệm đi chúc mừng một chút.”

“Chúc mừng như thế nào?”

“Karaoke, cả đêm luôn. Rốt cuộc là có chuyện gì, Tiểu Vũ?” Cậu ấy tiến lên một bước, muốn ôm tôi.

Tôi lui về phía sau, “Có con gái ở đó không?”

“Không có. Sao vậy, ghen tị sao?” Tiền Đường vẫn ôm lấy tôi, mỉm cười nắm cái mũi tôi.

Tôi dùng sức đẩy cậu ấy ra, “Tiền Đường, anh có biết trên gáy anh có cái gì không?”

“Không biết, có cái gì?” Tiền Đường sờ soạng cổ một phen, nhìn thấy trên ngón tay dính màu đỏ, sửng sốt.

Tôi cười lạnh, “Không có thời gian ở cùng em là thế này sao? Mẹ nó, em thật sự muốn biết rốt cuộc anh có thời gian đi cùng ai!” Nói xong, tôi không thèm nhìn cậu ấy, xoay người bước đi.

Tiền Đường tiến lên giữ chặt tôi, vội vàng la lên: “Tiểu Vũ, chuyện không phải như vậy đâu.”

“Được, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

“Anh …” Tiền Đường nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Anh tạm thời chưa nói rõ được.”

“Đi chết đi!” Tôi hất cậu ấy ra, chạy mất.

Tiền Đường ở phía sau hô to: “Tiểu Vũ, anh sẽ cho em lời giải thích, hãy tin anh! Anh yêu em!”



Về nhà, tôi tự nhốt mình trong phòng, cả đầu đều nghĩ tới cái vết đỏ kia. Dấu son môi, dấu son môi … Aaaa, tôi cũng chưa từng dùng son môi!

Tôi lăn ra ngủ một lát, rồi bò dậy tìm chút gì để ăn, cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn. Tiếp đó tôi liền cảm thấy không bình thường. Với hiểu biết của tôi về Tiền Đường, nếu cậu ấy thật sự thích người khác, chắc cậu ta sẽ trực tiếp lật bài ngửa với tôi, chứ không che che đậy đậy như vậy. Hơn nữa, tuy rằng tên nhãi này có đôi khi lòng dạ hẹp hòi một chút, nhưng tôi vẫn có lòng tin đối với nhân phẩm của cậu ấy. Lúc trước, khi hai chúng tôi còn chưa ở bên nhau, cậu ấy cho rằng tôi có bạn trai, chẳng phải vì không muốn làm kẻ thứ ba, mà đã che dấu tình cảm của bản thân hay sao? Loại chuyện như bắt cá hai tay này tôi vẫn cảm thấy cậu ấy không có khả năng làm được.

Huống hồ biểu cảm hôm nay của cậu ấy cũng không giống như giả bộ, quan trọng hơn là, hừ hừ, người nhớ thương Tiền Đường nhà tôi còn rất nhiều nha!

Tôi trở lại phòng ngủ gọi điện thoại, vừa vặn Từ Thiên Tài và Phạm Phong Tình đều ở đó, bọn họ nghe nói sự tình hôm nay, lại nghe phân tích của tôi, nhất trí công nhận trình độ giác ngộ của tôi đã tăng cao .

Tôi nằm lỳ ở trên giường, vuốt ve ảnh chụp của Tiền Đường, cười lạnh, kẻ thứ ba, đi tìm chết đi!

Tuy rằng trên cơ bản tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi cũng không có ý định lập tức nói cho Tiền Đường biết. Mặc dù cậu ấy có vẻ vô tội, nhưng tính cảnh giác cũng cần đề cao một chút.

Anh đó, sức hấp dẫn đã lớn như vậy thì phải biết đề phòng bọn háo sắc chứ, lúc này không thèm để ý tới anh nữa, coi như là cho anh một bài học sâu sắc.



Ngày thứ hai trở lại trường học, tôi vốn định tìm Tiền Đường cùng đi ăn chút gì đó coi như giảng hòa, thuận tiện cho cậu ấy biết tôi thông minh ra sao, kết quả vừa lấy di động ra, liền thấy cậu ấy gọi tới.

Đây là tâm linh tương thông sao, chậc chậc, nếu không làm sao anh lại thua trong tay em được!!

Tôi đắc ý nhận điện thoại, giọng nói của Tiền Đường rất bình tĩnh: “Tiểu Vũ, em ở đâu?”

“Ở ký túc xá, làm sao vậy?”

“Hiện tại có thể xuống dưới một chút không? Anh ở dưới lầu ký túc xá của em, còn có… ừm, em cứ xuống rồi sẽ biết.”

Cái gì mà thần bí như vậy? A, chẳng lẽ là quà xin lỗi? Hi hi hi hi…

Tôi chạy như bay xuống lầu, tiếp đó tôi liền hiểu rõ lời Tiền Đường mới vừa nói, còn có cái gì? Còn có cô nàng đậu cô-ve!

Tôi đại khái đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cố ý làm mặt lạnh nhìn bọn họ, “Sao vậy?”

Tiền Đường nhìn về phía cô nàng đậu cô-ve, “XXX, phiền cậu giải thích rõ ràng mọi chuyện với Cốc Vũ, nhớ xin lỗi nữa.” (T_T tác giả thật là ba chấm, tên nhân vật phụ cũng lười đặt, cô nàng đậu cô-ve thì thôi đi, bây h lại còn XXX)

Cô nàng Đậu cô-ve nhìn nhìn tôi, rồi lại nhìn Tiền Đường, cuối cùng giơ cằm lên, kiêu ngạo nói: “Cốc Vũ, tôi và Tiền Đường đã ở cùng nhau, anh ấy nói anh ấy yêu tôi .”

Khuôn mặt Tiền Đường tối lại, “Cậu nói cái gì?!” Tôi nhìn thấy cậu ấy nắm chặt tay lại, ước chừng cũng ngại người trước mắt này là nữ, không thể động thủ, nhưng ánh mắt cậu ấy thì giống như khủng long sắp phun lửa.

Tôi cười lạnh, cô diễn loại tiết mục này với tôi đúng là hoàn toàn sai rồi, tôi vốn không có ý định truy cứu chuyện này, chỉ nghĩ náo loạn với Tiền Đường một chút rồi cho qua. Nhưng hôm nay chính cô tự nghịch họng súng, nếu bà đây không trừng trị cô thì thật có lỗi với thầy giáo môn tư tưởng đạo đức của tôi.

“Tiểu Vũ” Tiền Đường nhìn về phía tôi, xấu hổ mà khẩn thiết. Tôi lại nhẹ nhàng đẩy cậu ấy ra, mỉm cười, “Đây là ân oán giữa phụ nữ bọn em, trước tiên anh cứ đứng sang một bên.”

Nói xong, tôi đi đến trước mặt cô nàng đậu cô-ve, khóe miệng cong lên đầy tà ác, ngay sau đó “Chát” một tiếng, một cái tát liền rơi trên mặt cô ta, “Dám giành đàn ông với bà đây, cô chắc là chán sống lắm rồi nhỉ?”

Cô nàng Đậu cô-ve cô hiển nhiên là bị tôi đánh đến choáng váng, sửng sốt một hồi lâu, đợi đến khi dấu tay trên mặt hiện lên, mới nhớ tới cái từ gọi là “Oan ức”. Cô ta bụm mặt nhìn Tiền Đường chờ mong, nước mắt vòng quanh, chờ Tiền Đường nói giúp cô ta, tiếp đó có thể hợp tình hợp lý thống khổ mà chảy nước mắt.

Tiền Đường cũng bị dọa, cậu ấy khiếp sợ nhìn tôi, không nói được gì.

Kỳ thực tôi cũng có chút hối hận, khó khăn lắm tôi mới tạo lập được hình tượng cô gái dịu dàng đáng yêu, nay bởi vì một cái tát mà hoàn toàn bị hủy rồi! Bạo lực chua ngoa như vậy, không biết Tiền Đường có ghét bỏ hay không nữa?! (⊙_⊙)

Bởi vậy, mang theo một chút chột dạ cùng với nỗi oan ức lo sợ bị ghét bỏ, tôi phụng phịu nhìn về phía Tiền Đường, “Thế nào?”

Tiền Đường phục hồi tinh thần, cậu ấy sờ sờ đầu tôi, cười rất dịu dàng, tán thưởng một cách chân thành: “Tiểu Vũ, em… thật quá bảnh!” Cậu ấy kéo tay tôi, vừa đi vừa nói: “Tiểu Vũ, chúng ta đi ăn khuya nhé.”

“Được, em muốn ăn vằn thắn.”

“Anh muốn ăn xíu mại.”

“Được, cho anh bánh nhân trứng gà hạt tiêu.”

“Tiểu Vũ, anh sai rồi.”

“Hừ!”

“Anh yêu em.”

“Hừ!”

“Em không tha lỗi cho anh, anh sẽ hôn em.”

“Hừ! … khốn kiếp, anh hôn thật sao! Tránh ra, chú ý địa điểm chứ!”