Khế Tử

Quyển 1 - Chương 58: Thập Ác




*Thập ác: Mười tội nặng nhất

Toàn trường kinh hãi: cái gì?!

Vô luận là thí sinh, huấn luyện viên, hay là sinh viên đến vây xem, đều bày ra một loại trạng thái ngốc trệ tạm thời, so với tràng vỗ tay như sấm dậy khi Lăng Tiêu kết thúc, Doanh Phong giữa một mảnh lặng ngắt như tờ im lặng đi xuống trường thi.

Không ai vì anh mà hò reo, bao gồm cả người được coi là thân mật nhất với anh.

Qua hơn nửa ngày, huấn luyện viên làm giám khảo mới tìm về được quyền khống chế đầu lưỡi của mình, “Làm, làm sao có thể, lợi dụng tinh thần lực trực tiếp công kích, loại phương pháp tác chiến cổ xưa này không phải đã sớm bị loại bỏ sao?"

Thật lâu trước kia, người Thiên Túc quả thật từng sử dụng tinh thần lực kết hợp với thể năng trời sinh xuất sắc của họ mà tác chiến, ở niên đại đó tạo nên lực sát thương khủng bố, khiến địch nhân nghe danh đã sợ mất mật.

Nhưng từ sau khi hồn tinh ra đời, mọi người đem tinh thần lực vận dụng phát huy tới cực hạn, không còn ai biết sử dụng tinh thần lực trực tiếp công kích. Nếu như nói cứ một điểm tinh thần lực có thể tạo thành một điểm thương tổn, thì dưới hồn tinh phụ trợ, thương tổn này có thể được đề thăng gấp năm lần.

Vì lợi ích mang đến không cao, người hiện đại, dù có biết loại thủ đoạn tác chiến này, cũng sẽ không dùng, huống chi nó sớm đã bị bài trừ khỏi chương trình học đại cương, ngay cả rất nhiều sinh viên cấp cao cũng chưa chắc nắm giữ.

Nhưng không thể phủ nhận, dưới tình huống không có hồn tinh, không còn gì so với trực tiếp sử dụng tinh thần lực công kích hữu hiệu hơn. Vị thí sinh khế chủ đến từ Bích Không này, trong ngày trường mở cửa đã dùng thuấn gian di động khiến các huấn luyện viên lưu ý đến năng lực tinh thần vượt qua bạn cùng lứa tuổi của mình, thì ra hành động ngày còn cách  xa thật xa mới đạt tới cực hạn của cậu ta.

Huấn luyện viên không tin tưởng lật xem hồ sơ của cậu ta, trên đó viết thanh thanh sở sở, khoảng chừng một tháng trước, người này vẫn chỉ là một thiếu niên, cho dù là giáo dục sơ đẳng, cậu ta cũng chỉ tiếp nhận mười năm. Hôm nay tới hiện trường, có không ít người lớp mười một, mười hai, thậm chí là học sinh lưu ban, ngay cả nhóm họ đều không thể độc lập chiến thắng sinh vật cấp song S, lại bị một học sinh mới lớp mười giật vị trí đầu, thậm chí là miễu sát.

"8 giây 13, đây là kỷ lục Ngự Thiên từ ngày thành lập trường đến nay đi?” Một huấn luyện viên thì thào tự nói.

“Trong này còn tính luôn thời gian con gấu chạy tới đó,” một huấn luyện viên khác hảo tâm nhắc nhở.

“Phương thức tác chiến nguyên thủy như vậy, cậu ấy thật sự không phải là người cổ đại xuyên tới chứ?”

“Nếu là cậu ấy, tôi cũng không kinh ngạc."

Các huấn luyện viên nhất tề quay đầu, nhìn thấy chính là Phục Nghiêu thiếu tướng ra ngoài làm nhiệm vụ phong trần mệt mỏi trở về.

"Trưởng quan? Ngài đã trở lại?"

Lúc trước nhận được thông tri khẩn cấp, ở khu vực vũ trụ lân cận có vật thể bay bất minh ẩn hiện, sau đó qua xác nhận, liều lĩnh xâm nhập chính là chiến hạm hải tặc chuyển tiếp thất bại, thoát ly đường hàng không vũ trụ, Phục Nghiêu phụng mệnh đi bao vây tiễu trừ.

Mới vừa kết thúc chiến đấu thậm chí còn chưa về lại cục, cấp trên lại hạ lệnh hắn đến khu mỏ nào đó ở vùng phụ cận tiêu diệt kẻ xâm nhập nơi đó, chuyến đi này chính là hơn nửa tháng.

Đây là lần đầu tiên Phục Nghiêu bước trên đất đai tổ quốc kể từ ngày đó vội vàng chia tay, liền ngựa không dừng vó tới quan sát cuộc thi tuyển sinh của Doanh Phong bọn họ.

Là người từng xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Doanh Phong, Phục Nghiêu —— báo cáo kiểm tra sức khoẻ bên quân đội khác biệt với của sơ cấp học viện, toàn bộ số liệu bất kể lớn nhỏ đều toàn bộ liệt kê ra —— đối với biểu hiện vừa rồi của anh, có thể nói là tuy ngoài sở liệu, nhưng lại hợp lẽ.

Hắn không phải không nghĩ tới Doanh Phong sẽ sớm tiếp xúc tinh thần lực, mà là không nghĩ tới chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cậu ấy có thể đem tinh thần lực đề thăng mạnh như vậy.

“Các chú cảm thấy, miễu sát một sinh vật cấp nhị S như vậy, cần bao nhiêu tinh thần lực?" Phục Nghiêu hỏi.

"Này..." Hai huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, "Nếu như không dựa vào hồn tinh, ít nhất cần 70 điểm đi."

"Đúng vậy, nhưng các chú không nên quên, người ở kề bên sống chết, có thể bộc phát gấp đôi tinh thần lực."

Sở dĩ nhất động bất động đứng chờ tại chỗ, chính là vì một sát na sống còn.

Sớm một giây, tinh thần lực không thể bùng nổ; trễ một giây, liền có thể bị trùng kích tan xương nát thịt. Doanh Phong có được, không chỉ là tinh thần lực vượt xa bạn đồng lứa, còn có lực chuyên chú tuyệt đối xuất sắc, lực phản ứng, lực ý chí, cùng với gan dạ sáng suốt hơn người.

“Giả sử cậu ta hiện tại tinh thần lực hạn mức cao nhất là 35, vậy cũng là trình độ bình thường của sinh viên học tập ba tháng trong trường quân đội, nhưng cậu ta bây giờ còn chưa nhập học, lấy năng lực học tập của cậu ta, ba tháng sau chú cảm thấy có thể là bao nhiêu?”

Huấn luyện viên nuốt một ngụm nước bọt, "Đạt tới giá trị đỉnh hẳn là không có vấn đề... Đi?"

Phục Nghiêu không phủ nhận dự đoán của hắn, “Tôi đã xem qua số liệu báo cáo hai người bọn họ, loại đề thi này căn bản không thể làm khó họ, trái lại đề tiếp theo với họ mà nói, mới là vấn đề."

"Không thể nào? Đề kế tiếp căn bản chính là tặng điểm, cho dù trong kỳ tuyển sinh trước cũng rất ít thí sinh không qua,” huấn luyện viên không tin.

"Vậy chờ xem đi," Phục Nghiêu nói như khẳng định.

Từ khi Doanh Phong bước ra đến giờ, có không ít tầm mắt đều trộm dừng trên người anh. Đối với bạn đồng trang lứa, lực chiến đấu của anh đã không thể dùng khủng bố để hình dung, đối thủ cạnh tranh có thực lực cách biệt như vậy, sẽ không kích thích ý chí chiến đấu của đối thủ, mà chỉ làm kẻ khác kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi).

Lăng Tiêu từ sau khi đèn xanh sáng lên, mày chưa từng giãn ra. Là người cộng tác, cậu lẽ ra phải là người đầu tiên sau khi kết thúc chúc mừng anh, nhưng cho đến giờ phút này, đôi môi của cậu thủy chung mím chặt.

Vượt qua Doanh Phong là mục tiêu phấn đấu lớn nhất của cậu mười năm qua, sau đó vì bất khả kháng, mục tiêu này biến thành cố hết sức đuổi kịp. Nhưng một màn hôm nay, mới khiến cậu nhìn rõ ở một nơi không thể nhìn thấy, Doanh Phong tiến bộ đáng sợ đến mức nào, chênh lệch giữa họ, có lẽ vĩnh viễn không thể thu hẹp.

Vì phản ứng dị thường này của cậu, hai chữ ‘chúc mừng’ của Băng Xán đã ra đến miệng lại nuốt xuống, Tóc đỏ thì không hiểu gì cứ liên tục truy vấn:

“Cậu vì sao không vui a? Người lợi hại như thế không phải địch nhân, là đã đủ hoan hô một trăm lần. Huống chi cái tên tám giây đánh chết gấu đâu phải ai khác, là khế chủ của cậu, cậu nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng, nếu mà là tôi thì đã nhào lên từ sáng sớm rồi a.”

Lăng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn cậu ta, “Đến lượt cậu lên sân rồi a, lát nữa có cơ hội cho cậu nhào lên rồi.”

Tóc đỏ cũng nghe huấn luyện viên đang gọi tên mình, cậu phi thân lên sân, giữa cánh đồng tuyết trắng xoá một mảnh, một đầu tóc đỏ có vẻ phá lệ nổi bật.

Loại hình chiến đấu của cậu chủ yếu dùng lực lượng áp chế, thoạt nhìn không có tính đáng thưởng thức như Lăng Tiêu, lại phi thường thực dụng. Ấn tượng ban đầu của Lăng Tiêu với cậu ta là chỉ được cái mạnh miệng, sau đó là đối khế chủ phi thường chân chó, một hồi chiến đấu xem hết, mới phát hiện thực lực của cậu ấy cũng không tầm thường.

Mười bốn giây năm, Tóc đỏ trong thời gian quy định giải quyết con gấu địa cực của mình, trở thành khế tử thứ hai đánh bại đối thủ cấp S.

Khế tử mạnh, khế chủ nhất định không yếu, quả nhiên kế tiếp biểu hiện của Băng Xán lại khiến mọi người đại khai nhãn giới. Hoàn toàn tương phản với Tóc đỏ, anh càng am hiểu tác chiến cự ly xa, hoa tuyết dương khởi, băng lăng sắc bén, đều thành công cụ chiến đấu của anh. Thân ảnh anh quỷ mị, động tác phiêu dật, Lăng Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể đem chiến đấu biểu diễn ưu nhã như vậy, nếu cho anh đủ thời gian, chỉ sợ hạ luôn đối thủ cũng không phải chỉ nói suông.

Giám khảo không hẹn mà cùng gật đầu, một mình đấu sinh vật cấp SS đối với nhóm khế chủ ở tuổi này mà nói, so với khế tử khiêu chiến sinh vật cấp S là khó khăn hơn nhiều, bởi vậy họ thường căn cứ vào biểu hiện của thí sinh trong vòng mười lăm phút để chấm điểm. Người vừa rồi biểu hiện khá xuất sắc, nếu xếp vào số thí sinh năm rồi, nói không chừng có thể đạt điểm cao nhất, ai mà ngờ được năm nay lại lòi ra một quái vật, chẳng ai sánh bằng.

Xem hết một hồi đấu phấn khích, Lăng Tiêu đã sống lại từ cảm xúc sút kém vừa rồi.

Cậu đẩy Tóc đỏ, “Cậu không phải muốn nhào lên sao?”

Tóc đỏ quả thật hưng phấn nhào tới, Lăng Tiêu phảng phất như có thể nhìn thấy cái đuôi của cậu ta ở sau người vẫy a vẫy.

Còn hơn cả thực lực của hai người, cậu càng hâm mộ tình cảm của họ, ở bên xem hết một hồi họ thân mật với nhau, Lăng Tiêu đột nhiên ý thức được có người một mực theo dõi mình, cậu vừa nghiêng đầu, vừa vặn đối mắt với Doanh Phong.

—— Huống chi cái tên tám giây đánh chết gấu đâu phải ai khác, là khế chủ của cậu, cậu nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng.

Thanh âm Tóc đỏ vang lên bên tai.

Kiêu ngạo sao... Đó là loại cảm giác gì?

A, thật tốt quá, người ở trên đài hào quang vạn trượng đó, chính là khế chủ của tôi. Cái loại tâm tình hận không thể khiến toàn bộ người trên thế giới biết đến, hẳn chính là kiêu ngạo đi.

Hai người đối diện thật lâu, đến mức Lăng Tiêu có chút không được tự nhiên.

“Anh nhìn cái gì?” Cậu hỏi.

Chắc không phải vì mình không có giống tóc đỏ, cũng không giống mấy khế tử khác cao hứng nghênh đón anh ta đó chứ?

“Anh có nhìn tôi tôi cũng không nhào qua đâu.”

Huống hồ tôi nghĩ nếu nhào qua mới càng kỳ quái đi? Tám phần sẽ bị đẩy trở về đi?

Doanh Phong không nói một lời quay đầu đi, chuyện vừa rồi tựa như không phát sinh.

Cái gì nha, Lăng Tiêu chẳng hiểu ra sao.

Năm sân, một buổi sáng, vòng đầu cuộc thi đã toàn bộ chấm dứt. Chuyên ngành của họ, chỉ tuyển mười lăm đôi tức ba mươi sinh viên, bởi vậy có gần một nửa thí sinh bị phán không hợp lệ, quá trình sàng lọc có thể thấy rất nghiêm khắc.

Nhưng không hợp lệ không có nghĩa là mất đi tư cách, chỉ cần trong ba vòng thi có thể qua hai vòng, là có thể tiến vào vòng cuối cùng sàng lọc bằng sức người, đương nhiên, đó chính là nội bộ học viện thảo luận kết quả.

Lúc nghỉ trưa, Tóc đỏ nhiệt tình mời Lăng Tiêu cùng ăn cơm trưa.

"Mọi người sau này sẽ là đồng học, cùng đi ăn cơm đi!"

Ngụ ý, hai đôi chúng ta trúng tuyển là không thành vấn đề!

Lăng Tiêu xem hết trận đấu buổi sáng, cũng bắt đầu sinh ra ý muốn cùng đối phương tiến thêm một bước kết giao.

"Tốt, chúng tớ có xe, lên xe chúng tớ đi đi.”

"Các cậu còn mua xe rồi?” Tóc đỏ ngạc nhiên nói, "Chúng tớ hồi sáng vẫn là ngồi phi hành khí của học viện tới, tiền gửi ngân hàng của chúng tớ chỉ đủ mua một chiếc dành cho một người, khế chủ nhà tớ nói từ từ.”

“Đó còn không phải bởi vì em suốt mười hai năm cũng không để dành được một đồng sao?” Băng Xán đi tới, không lưu tình vạch trần cậu ta.

Lăng Tiêu cùng Doanh Phong liếc nhau một cái, cảnh tượng này nhìn quen mắt dữ dội.

Không đúng!

"Nhưng tiền xe là tớ một mình kiếm tới!" Lăng Tiêu cố gắng ưỡn ngực.

“Cậu nói rất đúng." Doanh Phong cũng không phủ nhận.

Một hàng bốn người đi ra cổng trường, Lăng Tiêu lấy ra chìa khóa xe ấn nút, Ly phi sa cực kỳ phong cách cách đó không xa từ tư thế chờ tiết kiệm diện tích đổi thành xe thể thao, trước sau chỉ dùng vỏn vẹn hai giây.

Tóc đỏ nhìn đến choáng váng, "Đây đây đây, đây là xe của mấy cậu?”

Lăng Tiêu muốn học theo bộ dạng bình tĩnh của Doanh Phong giả bộ bức người, đáng tiếc trông mèo vẽ hổ, thủy chung không được như Doanh Phong thoạt nhìn thuần tự nhiên như thế.

"Người bạn thổ hào (ý nói giàu có)!” Tóc đỏ kích động ôm đùi Lăng Tiêu, chữ thập trên trán Doanh Phong giật một cái, xách cổ áo cậu ta ném cho Băng Xán, người kia thuận theo tự nhiên tiếp được, dù trong lòng anh cũng rất kinh ngạc, nhưng biểu hiện so với Tóc đỏ bình thường hơn.

"Xe của các cậu thật không tồi, rất khiến người khác hâm mộ, " Băng Xán khen.

Lăng Tiêu chủ động ngồi vào ghế lái, "Lên xe đi."

Tóc đỏ muốn ngồi ngay ghế lái phụ, bị Băng Xán bắt xuống, nhét vào chỗ ngồi phía sau, lúc trước mua xe này chính là để sau khi Lăng Tiêu rút máu có chỗ để nằm, không gian rộng mở, bốn người ngồi cũng dư dả.

Họ tùy tiện tìm một gian nhà ăn quanh đó, mọi người dần dần quen thuộc, chuyện có thể nói cũng ngày càng nhiều, Băng Xán cũng lựa lúc hỏi ra vấn đề mà anh nghi ngờ đã nửa tháng.

"Hai người các cậu sau nghi thức trưởng thành, có từng bị buộc chia cách phải không?”

Lăng Tiêu không rõ anh vì sao đột nhiên hỏi chuyện này, "Không có a, làm sao vậy?"

“Lần trước lúc tôi kiểm tra tình huống thân thể của cậu, phát hiện cậu ngoại trừ bị mất nhiều máu, còn có tổn thương tinh thần cường độ thấp, hẳn là kỳ rối loạn hoặc kỳ nguy hiểm nghỉ ngơi không đủ tạo thành, các cậu…”

Anh nói rồi nói, phát hiện hai người đối diện biểu tình không bình thường, ý thức được mình có thể đã nói lời không nên nói.

"Thật có lỗi, tôi không phải cố ý dòm ngó chuyện riêng tư của cậu," anh áy náy nói.

"Ha ha không có gì, " Lăng Tiêu cứng cỏi giữ vững tinh thần, "Lúc ấy có chút xung đột, đều qua rồi.”

Khi cậu nói lời này, Băng Xán âm thầm quan sát phản ứng Doanh Phong, phát hiện cậu ấy bất động thanh sắc dùng dư quang ánh mắt đánh giá Lăng Tiêu. Lại nghĩ tới vừa rồi khi Doanh Phong thắng trận xuống khỏi sàn thi đấu, Lăng Tiêu không có nửa điểm biểu hiện, chỉ sợ ‘đều qua rồi’ trong lời cậu, cũng không thật sự hoàn toàn qua.

Băn khoăn trên người hai người đó nhiều lắm —— tổn thương tinh thần, mất máu quá nửa, không thể dùng thuốc, tinh thần lực cường đại của khế chủ, còn có cái xe siêu cấp xa hoa… Quá khứ của họ, nhất định cất giấu câu chuyện phi thường phức tạp.

“Là tôi đường đột,” anh tìm đề tài lướt qua chuyện này, đây có lẽ là khúc nhạc đệm duy nhất bên bàn cơm trưa, sau khi xong bữa cơm này, bốn người đều trao đổi phương thức liên lạc, đều mặc nhận đối phương là đồng học tương lai.

Cuộc thi buổi chiều bắt đầu, căn cứ theo quy định, những ai chưa thi, thì đều không thể nhìn nội dung trong trường thi, cũng không thể có được gợi ý gì từ bất luận kẻ nào.

Lăng Tiêu đợi một lát, rốt cục đến phiên bọn họ, cậu và Doanh Phong phân biệt được mời vào hai phòng riêng nhỏ, trong phòng ngoại trừ một cái ghế dựa, cũng chỉ có một miếng che mắt đa dụng, Lăng Tiêu vừa nhìn thấy miếng che mắt liền hiểu rõ, đề thi thứ hai là tác chiến giả thuyết.

Cậu đeo miếng che mắt, đi vào một mảnh sân bãi trống trải, đối thủ của cậu ngay trước mặt cách không xa, là một con Khủng long bạo chúa (Tyrannosaurus Rex) cao lớn hung mãnh.

—— Đối thủ này có điểm khó đối phó. Đây là phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu, bất quá cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, giống như dĩ vãng, dẫn đầu đối Khủng long bạo chúa triển khai tiến công.

Mà ở bên kia, trên chiến trường của Doanh Phong xuất hiện chính là một con Hầu tử cao ngang người, nó vừa ra sân liền thẳng hướng mình tiến đến, Doanh Phong trước đó không lâu đã cạn kiệt toàn bộ tinh thần lực, huống chi đây là tác chiến giả thuyết, tinh thần lực không có nổi chút tác dụng nào, liền cũng dùng thuần thể năng nghênh chiến.

Đối thủ của Lăng Tiêu so với trong tưởng tượng của cậu còn cường hãn hơn, có vài lần đem cậu đánh bay, cậu ở trên sân nhảy qua nhảy lại các kiểu, Khủng long bạo chúa lại bình ổn đứng ở trung ương, ngay cả một bước cũng không bị đánh lui, bộ dáng vững như Thái Sơn đó, làm cậu nhớ tới một người.

Doanh Phong sắp bị con Hầu tử này phiền chết, đông một đầu tây một đầu đột kích, quả thực không thể an tĩnh, thật muốn trảo nó đè ra đất hung hăng đập một trận, nét đặc trưng hoạt bát hiếu động này, cũng làm anh nghĩ đến một người.

Trên sân đấu sáng lên mười ngôi sao, cứ qua một đoạn thời gian lại tắt đi một ngôi, Lăng Tiêu theo bản năng cho rằng đó là máy đếm thời gian.

Những thí sinh đã thi xong, thông qua hình chiếu toàn tức nín thở quan sát trận đấu này, vì sự ngoạn mục của trận chiến mà hô to thỏa mãn.

Huấn luyện viên ngồi ghế giám khảo, lại lắc đầu liên tục, thở ngắn than dài, đây là tuyển thủ hạt giống được mọi người nhất trí coi trọng, sao có thể như vậy.

Thời gian còn không nhiều lắm, Doanh Phong rốt cục nhắm chuẩn thời cơ, vô cùng tinh chuẩn bắt lấy cổ Hầu tử, dùng sức ấn ngã xuống sàn, cũng trước khi nó kịp giãy ra đè đầu gối lên bụng nó.

Mặc dù là trận đấu giả thuyết, một đạp nặng nề của Khủng long bạo chúa, vẫn giẫm cho lục phủ ngũ tạng Lăng Tiêu đều đau như đao cắt.

Lăng Tiêu bị gắt gao ghìm chặt cổ, lực nắm của đối phương ngày càng chặt, cậu không thể hô hấp.

Dưỡng khí dần bị rút hết, ý thức dần dần rời xa, cậu vô pháp tin tưởng mình sẽ bại ở nơi này.

Giờ đã không còn là thua, hay thắng, mà là ranh giới giữa sinh và tử, cậu rất nhanh sẽ chết ở chỗ này, chết dưới tay Khủng long bạo chúa.

Không đúng! Ý thức đã thoát ly thể xác bị cậu không khoan nhượng lôi một phát trở về, tay Khủng long bạo chúa ngắn như vậy, làm sao có thể một chân giẫm lên bụng cậu một tay bóp cổ cậu được, đang giỡn với mình hả?

Cậu muốn nói dừng, nhưng một chữ cũng không nói được, cái trò chơi đối chiến hư cấu chết tiệt này, sao phải làm giống thật như vậy chứ.

Ngay khi Lăng Tiêu sắp buông tha, lực lượng đang bóp chặt cổ cậu đột nhiên đình chỉ, trong mơ mơ màng màng, Lăng Tiêu thấy con Khủng long bạo chúa mở miệng.

"... Lăng... Tiêu?"

Một trận sương khói đi qua, hai người đều khôi phục nguyên trạng, Lăng Tiêu hữu khí vô lực nằm trên mặt đất, đầu gối Doanh Phong đè trên bụng cậu, tay phải còn gắt gao chế trụ yết hầu cậu.

Những ngôi sao trên sân còn lại ba ngôi khi kết thúc, một âm thanh chói tai vang lên, hai người đồng thời quay đầu, phía trên sáng lên đèn đỏ.

Lăng Tiêu cùng Doanh Phong, trong vòng thi tuyển sinh thứ hai, thất bại.