Khế Tử

Quyển 2 - Chương 79: Cô vọng*




*Cô: Cô đơn, cô quạnh; Vọng: Nghĩa là liều lĩnh ngông cuồng… (Không biết hiểu sao luôn).

Thanh âm Doanh Phong đến đó thì im bặt, Lăng Tiêu thật muốn túm cổ áo anh lớn tiếng chất vấn:

Anh hình như cái gì a?

Anh đem lời nói cho xong a!

Lăng Tiêu không cam lòng như thế, không cam lòng đến cơ hồ muốn tràn ra.

Vì cái gì chỉ có thanh âm của khế chủ mới có thể được nghe, dù chỉ một lần cũng tốt, em cũng muốn cho anh nghe được thanh âm của em, hy vọng toàn bộ ý tưởng, ngôn ngữ, mong đợi của em... đều có thể theo luồng sáng đó, chuyển đến bên anh.

Trong ánh nhìn cuối cùng trước lúc Doanh Phong bị cuốn vào lốc xoáy, nhìn thấy kim quang chợt hiện đến từ phương xa, có lẽ là một hằng tinh nào đó vừa ló đầu, hoặc có lẽ chính là ảo giác của anh lúc lâm chung.

Thật đáng tiếc, chút tinh thần lực cuối cùng thừa lại cũng không thể khiến anh nói xong câu nói kia.

Anh cảm thấy thân thể có điểm khác thường, tựa hồ có nguồn tinh thần lực đang cuồn cuộn không dứt rót vào trong cơ thể mình. Đầu tiên anh nghĩ đó là ảo giác, nhưng khi anh giơ tay lên, vài vết trầy da lưu lại khi chuyển tiếp trong không gian lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, ở ngoài da vờn quanh một tầng quang mang kim sắc nhàn nhạt, khiến anh dù thân ở trung tâm lốc xoáy cũng lông tóc vô thương.

Tinh thần lực liên tục tăng lên, đạt tới một mức trước nay chưa từng có, anh có thể cảm nhận được năng lượng lưu chuyển trong cơ thể, theo từng mao mạch nhỏ, lan tràn đến mỗi một đầu mút trên người.

Cỗ lực lượng kỳ dị này càng tụ càng lớn, cuối cùng thế mà lại ngưng kết thành một thanh âm quen thuộc, ở bên tai lặp lại vô hạn tuần hoàn vang lên:

—— Anh có nói hay không nha anh có nói hay không nha anh có nói hay không nha…

Nghe thanh âm đó, khóe miệng Doanh Phong không thể khống chế cong lên, thanh âm huyên náo quấy nhiễu người ta như thế, có nghe đi nghe lại trăm năm nữa cũng không chán, thì làm sao nỡ dừng lại ngay lúc này chứ?

Bỏ mặc tên đó một mình phiêu bạt trong vũ trụ, luôn làm cho người ta không yên lòng, nếu như có một chút khả năng, anh vẫn muốn ——

—— ở lại bên cạnh em.

Cảnh sắc trước mắt biến đổi, Doanh Phong và Lăng Tiêu trong vũ trụ mặt đối mặt, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Nhưng tay hai người vươn ra vừa mới sượt qua đầu ngón tay đối phương, còn chưa kịp nắm lấy nhau, đã tương hỗ văng ra, Lăng Tiêu bực dễ sợ, rõ ràng đã trở về, tại sao lại chạy nữa? Muốn cho anh một cái ôm mà cũng khó như vậy!

Doanh Phong đảo ngược cực từ trên người, lại truyền tống qua, lúc này không còn lực lượng nào tách họ ra nữa.

Giữa tinh vân sắc thái rực rỡ, bọn họ chặt chẽ gắn bó, sao chổi quét qua chân trời, kéo theo cái đuôi thật dài, một ngôi hai ngôi ba ngôi…

Lăng Tiêu chớp mắt vài cái.

—— Mưa sao băng?

Ở khoảng cách gần như thế, khó được Doanh Phong còn có thể xem hiểu thủ thế của cậu.

—— Là cụm sao chổi.

Thật lâu trước kia, từng bị người cho là điềm xấu, nhưng hôm nay, không còn ai so với họ may mắn hơn.

Mấy chiếc phi thuyền hiện thân ở Tinh Môn, liên tiếp gặp phải chuyện ngoài ý muốn khiến họ đề cao cảnh giác, cho đến khi thấy ký hiệu quân đội trên thân thuyền mới yên lòng.

Quân đội rề rà đến muộn mở cửa khoang, dưới tác dụng chùm sáng dẫn dắt, hai người rốt cục an toàn tiến vào khoang thuyền.

Lăng Tiêu vừa chạm đất liền khẩn cấp hỏi, "Anh mới nãy nói anh hình như cái gì a?"

"Không có gì."

“Anh nói nhanh một chút a, nói chuyện nói một nửa là đáng ghét nhất.”

Tóc đỏ cùng Băng Xán chạy vội đến, cắt ngang họ, "Lăng Tiêu! Doanh Phong! Các cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì," Lăng Tiêu định bước tới một bước, phát hiện mình cùng Doanh Phong còn bị hút dính vào nhau, đành phải duy trì loại tư thế xấu hổ này, "Các cậu thì sao?”

"Địch nhân cho nổ Hộ vệ hạm, cũng may chúng tớ đúng lúc bắn ra ngoài, không bao lâu sau trưởng quan bọn họ đã tới rồi."

"Trưởng quan? Phục Nghiêu thiếu tướng?"

“Ừ, binh lực ở trạm không gian phía trước bị bọn họ dùng kính tượng dẫn dắt đi, chờ khi chúng tớ phát hiện bản thể, họ đã chạy quá xa rồi. Chúng tớ đến cứu các cậu, trên đường lại gặp lốc xoáy, chờ lúc đuổi tới, nơi đó đã chỉ còn lại cái xác, chúng tớ còn tưởng rằng..."

Doanh Phong lờ mờ có ấn tượng, "Bọn họ cuối cùng hình như có nói mấy chữ ‘khởi động nhảy xuyên không gian’.”

“Nhảy xuyên không gian không giống chuyển tiếp qua Tinh môn, không có mục đích minh xác,” Thanh âm Phục Nghiêu đột nhiên chen vào, “mà là nhờ tạo ra một không gian uốn khúc, tùy cơ nhảy tới phụ cận Tinh môn.”

"Trưởng quan."

"Chào trưởng quan!" Hai người đều chào hỏi.

Phục Nghiêu gật đầu, "Nếu như chuyển tiếp qua Tinh môn, chúng tôi còn có thể biết được mục đích của các cậu, nhưng các cậu lại tùy cơ nhảy, dù tra xét từng cái thì cũng mất rất lâu.”

Lăng Tiêu khó hiểu, "Vậy các anh làm sao tìm được chúng tôi?”

“Đây chính là điểm kỳ quái nhất, " Tóc đỏ chen miệng nói, "Quân đội đột nhiên thu được một tin tức nặc danh, bên trong cung cấp toạ độ của các cậu."

“Tin tức nặc danh?”

“Phải a, nếu không phải địch nhân, còn ai biết vị trí của các cậu? Nhưng nếu như là địch nhân, tại sao phải mạo hiểm bại lộ tung tích mình mà báo chúng tớ cứu người, kì quái."

Lăng Tiêu cùng Doanh Phong liếc nhìn nhau, trong lòng đều mơ hồ xoay quanh một bóng người.

Phục Nghiêu mẫn tuệ nhận ra, "Thế nào? Các cậu có manh mối?"

"Không có, " Lăng Tiêu cướp lời, Doanh Phong thấy thế cũng không lên tiếng.

Phục Nghiêu hiển nhiên là không tin, nhưng vẫn tạm thời áp chế không đề cập tới.

"Phi Ưng phi thường giảo hoạt, trường kỳ đánh du kích với chúng tôi, quân đội nhiều năm qua cũng chưa thể tóm được nó. Lần này tuy lại để chúng chạy thoát, nhưng vội vàng chuyển tiếp đã bức bách họ phải thí xe bảo vệ tướng, chủ hạm giải thể, chúng tôi còn phát hiện rất nhiều xác của người trong đoàn hải tặc Độc Kinh dọc đường…”

"Bọn họ cấu kết với nhau,” Lăng Tiêu chen vô, “Hải tặc vẫn luôn cung cấp vật tư và tiếp tế cho họ."

Phục Nghiêu gật đầu tỏ vẻ hiểu, “Đoàn hải tặc toàn quân bị diệt, nhóm người trốn tránh nguyên khí đại thương, chuyện này không thể bỏ qua công lao của các cậu, không chừng sẽ được biểu dương đó."

“Biểu dương thì không cần," Tóc đỏ da mặt dày hỏi, "Có thể miễn giảm ba mươi giờ lao động nghĩa vụ không?”

Phục Nghiêu trừng mắt liếc cậu một cái, Tóc đỏ ngượng ngùng rụt đầu về.

"Đúng rồi, " Lăng Tiêu cuối cùng nhớ ra vấn đề mấu chốt, "Thiếu niên kia thế nào rồi?”

“Cậu ấy đang ở một chỗ tuyệt đối an toàn, đợi cùng chúng ta quay về mặt đất."

Lăng Tiêu nghe được đáp án một trong hai vấn đề cậu tâm tâm niệm niệm, lòng cũng nhẹ đi hơn nửa, song song với vui mừng cũng có cảm giác mỏi mệt nồng đậm ập đến.

“Nè,” cậu hữu khí vô lực treo trên người Doanh Phong, lay lay anh, “Anh hình như thế nào a, anh nói mau nha..."

Chỉ cần có được đáp án của vấn đề này, là cậu có thể yên tâm đi ngủ rồi.

Trong lúc họ vừa đi vừa nói thì đã đến khoang điều trị, nhân viên y tế nhìn thấy hai người giống như trẻ sinh đôi liền thể, hé miệng cười nói, "Biết các cậu không nỡ tách ra, nhưng giờ chúng tôi cần kiểm tra thân thể, phiền các cậu phối hợp một chút được không?"

Lăng Tiêu xấu hổ vùi đầu xuống, Doanh Phong thần sắc thản nhiên.

"Trên người chúng tôi có tác dụng của Cực từ hồn tinh, nửa giờ sau sẽ tự động giải trừ."

“Vậy a, thế thì chúng tôi trước tiên tiến hành xử lý ngoại thương một chút, sau đó mới kiểm tra tỉ mỉ thân thể của các cậu."

“Ngoại thương của tôi đã khép lại," Doanh Phong giơ một tay lên, lật qua lật lại mấy cái, “Tôi cũng không biết sao lại thế này, không chỉ có miệng vết thương đột nhiên khép lại, ngay cả tinh thần lực đều nháy mắt khôi phục."

“Trừ cái đó ra thì sao,” Phục Nghiêu lười biếng tựa vào cửa, "còn có hiện tượng khác không?"

Doanh Phong nhớ lại một chút, "Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi nhớ mang máng, bên ngoài thân thể hình như có ánh sáng…”

Ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, bao phủ thân thể, đem toàn bộ thương tổn ngăn cách bên ngoài.

"Đây không phải là ảo giác, xem ra khế tử của cậu trong lúc vô ý sử xuất ‘Phụng hiến’ (dâng tặng) mà bản thân lại không biết.”

“Phụng hiến?”

“Dâng ra toàn bộ lực lượng khế tử, khiến năng lực khế chủ tạm thời được đề thăng cực đại, trong khoảng thời gian ngắn miễn dịch hết thảy thương tổn, đó chính là ‘Phụng hiến’."

Doanh Phong nhíu mày, "Việc này đối với khế tử có ảnh hưởng gì?"

Phục Nghiêu không cho là đúng thõng tay xuống, "Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe.”

“Vậy nếu trước đó cậu ấy đã thừa nhận điện áp cực lớn, lại tiêm vào ‘đốt tẫn’ đời hai thì sao?”

Phục Nghiêu nhướng mày, "Cậu ta bị điện giật, tiêm ‘đốt tẫn’, dùng Phụng hiến, lại một đường tinh thần hăng hái, đến tột cùng là thường thức của tôi không đủ, hay là cậu đang mơ, cậu cho khế tử của cậu là siêu nhân sao?"

Doanh Phong cúi đầu, Lăng Tiêu còn vì ngượng ngùng mà chôn đầu trong ngực anh, bất quá thời gian này cũng quá lâu đi.

Anh nâng cổ đối phương, thật cẩn thận đem người lật qua, quả nhiên thấy được một cái mặt ngủ bất tỉnh nhân sự.

***

Lăng Tiêu mơ một giấc mộng dài, trong mộng Doanh Phong đáng giận cứ một mực nói với cậu ‘Anh hình như…”, mà khi truy vấn đoạn sau thì anh ta lại không chịu nói, quả thực rất khiến người ta muốn bóp cổ anh ta ép hỏi ra chân tướng.

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì a?!" Lăng Tiêu kìm lòng không đậu gào lên.

“Em tỉnh rồi?”

Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt ra, liền chứng kiến tên đầu sỏ trong mộng đánh chết không nói xuất hiện trước mắt.

"Đã đến mặt đất rồi sao?" Cậu ngơ ngẩn hỏi.

“Từ ba ngày trước rồi,” Doanh Phong bình tĩnh đáp, giấu đi lo lắng mấy ngày qua, "Em ngủ suốt ba ngày ba đêm."

Lăng Tiêu cũng không biết mình có thể ngủ lâu như vậy, rõ ràng lúc thiếu niên cũng từng tiêm ‘đốt tẫn’ còn cử hành nghi thức trưởng thành, cũng chỉ hôn mê mấy giờ mà thôi, sao trưởng thành rồi thân thể ngược lại trở nên hư nhược chứ?

Cậu trái phải đánh giá bốn phía, phát hiện nơi này cũng không phải ký túc xá.

"Đây là đâu?” Cậu hỏi.

“Trung tâm y tế, em vừa đáp xuống đất liền được đưa đến nơi này." Doanh Phong vừa nói vừa rung chuông gọi bác sĩ tới, làm kiểm tra toàn diện cho Lăng Tiêu.

“Các hạng mục phải khám đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, lần này thể lực của cậu cạn kiệt nhiều, sau này không được liều mạng như vậy nữa. Tuy thân thể của chúng ta có năng lực khôi phục mạnh, nhưng không có nghĩa là không hao tổn, nhiều ít gì cũng phải nghĩ đến năng lực gánh vác của linh hồn mình a." Bác sĩ oán giận nói.

"Có thể xuất viện chưa?" Doanh Phong hỏi.

“Cậu ấy hiện tại khỏe mạnh như một hầu nhi, ra tiền tuyến cũng không có vấn đề gì."

Hai người rời khỏi Trung tâm y tế một đoạn, Lăng Tiêu đột nhiên ai nha một tiếng, "Tiêu rồi!"

"Làm sao vậy?" Doanh Phong bị cậu bỗng nhiên kinh hoảng dọa sợ, nghĩ đã xảy ra chuyện ghê gớm gì.

“Chủy thủ của em rớt trên tàu của Thái Ân rồi, còn chưa có lấy về được.”

Thì ra là chuyện này, Doanh Phong yên lòng.

“Đi làm cái khác là được, khẩn trương như thế làm gì."

“Làm lại cái khác cũng đâu phải cái lúc đầu a… Có thể làm giống như đúc cái cũ  không?”

"Không thể."

Lăng Tiêu nước mắt lưng tròng, "Em muốn cái lúc trước.”

Doanh Phong cảm thấy biểu tình này của cậu có điểm buồn cười, kìm lòng không đậu nhéo mũi đối phương.

“Diễn ân ái, chết rất nhanh!” Không biết từ nơi nào nhảy ra mấy thiếu niên, bên tai hai người lớn tiếng kêu la.

Lăng Tiêu theo bản năng lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, mấy thiếu niên kia đạt tới mục đích, rất nhanh liền vui cười chạy đi.

“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu lúc này mới phát hiện bên ngoài so với ngày thường náo nhiệt hơn nhiều, “Sao thiếu niên đều ra đường hết thế?”

"Hôm nay là ngày Lễ thiếu niên.”

Lăng Tiêu ngẩn ra, thì ra đã đến ngày này a, Lễ thiếu niên những năm trước, đều là ngày hội náo nhiệt nhất Bích Không, bất quá cái câu khẩu hiệu đó là chuyện gì?

Nhưng chờ bọn họ trở lại Ngự Thiên, phát hiện những thứ đó đều chỉ là  chuyện nhỏ, ngay cả học viện quân đội nghiêm túc như vậy, đều bị bầu không khí lễ hội xâm lấn, hình chiếu biểu ngữ trái phải tùy ý có thể thấy được:

—— Thiếu niên bên người càng ngày càng ít, không ký khế ước các bạn tính chờ hồn phi phách tán sao! Hội ái hữu thiếu niên Ngự Thiên hoan nghênh bạn gia nhập!

—— Hãy cuồng hoan một phen đi rồi trưởng thành! Party hoan lạc cuối cùng của thiếu niên độc thân ngay đêm nay!

—— Tôi là thiếu niên, tôi tự hào! Câu lạc bộ thiếu niên cao tuổi mà bạn mong đợi đã đến!

—— Ai nói trưởng thành không thể ăn lễ thiếu niên? Hãy để khế chủ của bạn nói với bạn "Mua mua mua"!

Bọn Lăng Tiêu giữa một đường quảng cáo cuồng oanh lạm tạc trở lại ký túc xá, Tóc đỏ thấy Lăng Tiêu đã trở lại, lập tức xông tới hỏi han.

“Thân thể cậu sao rồi?”

"Hoàn toàn không thành vấn đề!" Lăng Tiêu đắc ý.

"Đúng rồi, cậu có một chuyển phát nhanh vũ trụ, hôm qua trong phòng ngủ các cậu không có nhà, tớ nhận thay cậu rồi.”

“Chuyển phát nhanh vũ trụ? Là cái gì?" Lăng Tiêu rất tò mò, cậu cũng đâu có bạn bè gì ngoài hành tinh đâu.

Tóc đỏ giao cho cậu một cái hộp, Lăng Tiêu lắc lắc, nghe nghe, chắc không phải là thứ gì gì đó nguy hiểm đi.

Chờ Tóc đỏ đi rồi, Lăng Tiêu mở hộp ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, nhất thời vui sướng khôn kể.

“Nhìn này!” Cậu cao hứng giơ lên chủy thủ ra hiệu cho Doanh Phong.

Doanh Phong cũng có chút ngoài ý muốn, cư nhiên có người đem chủy thủ của Lăng Tiêu chuyển phát nhanh cho cậu, người có thể làm thế, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một.

"Nhất định là người đó!" Lăng Tiêu hưng phấn nói, "Anh còn nhớ không? Bên người Thái Ân có một thiếu niên giống anh như đúc, không không, là người trưởng thành không phát dục, ổng tên là Phi Cảnh!"

Thì ra khế chủ của thầy hiệu trưởng tên Phi Cảnh, Doanh Phong nghĩ, còn có tâm tư chuyển phát nhanh, vậy tai nạn đó chắc không làm gì được họ.

Cứ thế một lát sau, Lăng Tiêu đã đem chuyện Phi Cảnh nói thất thất bát bát, cuối cùng nói, "Em cảm thấy khế tử của Phi Cảnh không chừng còn sống, em tính lên mạng phát một cái thông báo tìm người, xem có ai biết cái tên này không, có lẽ có thể có manh mối của khế tử ông ấy.”

Doanh Phong đè cậu lại, “Chuyện này không nhất thiết.”

“Vì sao?”

Doanh Phong chần chừ, nếu nói chân tướng cho Lăng Tiêu, cậu ấy nhất định sẽ khống chế không nổi mà đi tìm thầy hiệu trưởng, cùng với để thầy biết người mình chờ đợi nhiều năm đã đi lên con đường hoàn toàn tương phản với mình, chi bằng để thầy hoàn toàn không biết gì cả thì hơn.

Nghĩ đến đây, anh thuận miệng bịa lý do.

"Phi Cảnh cũng là kẻ đang trốn tránh, quân đội nhất định có bản ghi chép của ông ấy, em bây giờ lên mạng tuyên bố tin tức có liên quan ông ấy, nhất định sẽ bị theo dõi."

Lăng Tiêu lập tức uể oải, mình sao lại quên mất điểm này.

Nếu Phi Cảnh không trở lại, vậy ông ấy cùng khế tử không thể gặp lại; nhưng nếu ông ấy trở về, liền phải chịu phạt vì vứt bỏ khế tử, nghĩ tới nghĩ lui đều bế tắc.

Doanh Phong sờ sờ đầu cậu, việc này khiến tâm tình chán nản của cậu đỡ hơn.

“Ông ấy có thể trốn đi, thì nhất định quay về được, nếu ông ấy thật sự có tâm trở về tìm khế tử của mình, tự nhiên là không có ai ngăn được."

Phục Nghiêu gọi điện xin được vào, Lăng Tiêu hoảng sợ, lẽ nào đối thoại của bọn họ đều bị theo dõi?

“Các cậu chuẩn bị xong hay là chưa a?” Chỉ là nghe được thanh âm biếng nhác lại lộ ra vẻ ngạo mạn của hắn, Lăng Tiêu liền không tự giác muốn đứng nghiêm.

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?"

“Thật xin lỗi,” Doanh Phong tiếp lời, “Cậu ấy mới vừa tỉnh, tôi còn chưa kịp nói với cậu ấy.”

"Nói cái gì?" Lăng Tiêu càng hồ đồ.

“Em được biểu dương.”