Khế Ước Quân Hôn

Quyển 1 - Chương 44: Làm sao để tha thứ cho cô?




Không tưởng tượng được Vân Đóa lại đến gặp Mạc Sở Hàn, càng không thể ngờ cô ấy đã giúp Lâm Tuyết giải thích chuyện đính hôn với hắn. Nhưng, bây giờ giải thích còn ý nghĩa sao? Cho dù Mạc Sở Hàn hiểu lầm, Lâm Tuyết cũng không thể tha thứ cho những hành động không bằng cầm thú hắn đã gây ra.

Giết chết Vân mẫu mình kính yêu nhất, cô vĩnh viễn không thể tha thứ hắn!

*

Hai ngày sau, Lâm Tuyết đợi cuộc huấn luyến nhảy dù mà Lương Tuấn Đào đặc biệt bố trì cho mình, hơn nữa huấn luyện không chỉ diễn ra trong sư đoàn, còn mời rất nhiều Thủ trưởng Quân ủy tới quan sát thực nghiệm, tràng diện thập phần long trọng.

Phó Chủ tịch Quân ủy Lãnh Lệnh Huy và Ủy viên Quân ủy Lương Đống đúng giờ có mặt tại hiện trường, hai vị lão thành còn tự tay bắn súng chào mừng đợt huấn luyện nhảy dù lần này. Mặt khác Sư đoàn 706 còn đặc biệt mời Thiếu tướng Không quân Thành phố Lãnh Bân và Phu nhân Hà Hiểu Mạn đến tham dự, Tướng quân Bộ đội Đặc chủng Lý Ngạn Thành cũng tới góp mặt, mang theo con gái Lý Văn San cùng con rể mình là Vân Thư Hoa, mặt khác còn có nghĩa tử Mạc Sở Hàn của ông ta, Mạc Sở Hàn cũng dẫn theo vị hôn thê Thư Khả như thường lệ.

Khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Tuyết , Vân Thư Hoa dành cho cô một ánh nhìn chăm chú hàm xúc, Lâm Tuyết nhợt nhạt kéo môi, biểu đạt mình đã hiểu ý anh ta.

"Đồ yêu tinh thối không biết xấu hổ, ở trước mặt lão nương còn dám đánh mắt đưa tình với lão công ta!" Lý Văn San mở miệng mắng chửi ngay tại chỗ, nếu không kiêng kị Lương Tuấn Đào bên cạnh, cô ta đã muốn động thủ đánh Lâm Tuyết.

Lương Tuấn Đào kéo Lâm Tuyết ra phía sau, thân hình to lớn như ngọn núi bảo hộ cho cô, hắn che chắn trước mặt Lâm Tuyết rồi quay ra đối phó với Lý Văn San chua ngoa đang ghen tị. Hai tay bắt chéo trước ngực, Lương Tuấn Đào mị mâu cười lạnh: "Bà già, nội tiết lại mất cân bằng sao?"

Lý Văn San dù ngang ngược nhưng đã nhiều lần bị Lương Tuấn Đào độc mồm độc miệng tổn thương, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô ta thấy thần sắc hắn không được tốt, cũng không dám làm càn, lập tức thu lại rất nhiều, chỉ trả lời một câu: "Trông coi nữ nhân của anh đi!" Sau đó Lý Văn San vội vàng chấm dứt tranh cãi, kéo Vân Thư Hoa tránh đi thật xa.

Chờ bọn họ rời khỏi, Lương Tuấn Đào không vui xoay người lại răn dạy vợ mình: "Xem đi, đây là kết quả của việc dám tùy tiện đầu mày cuối mắt với đàn ông khác, anh không trừng trị em thì cũng có người khác giáo huấn em thôi."

Đáng tiếc, Lâm Tuyết không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt u lạnh của cô ngưng lại trên người Mạc Sở Hàn và Thư Khả cách đó không xa. Hai người bọn họ ghé tai nói nhỏ, xem ra tình cảm rất quyến luyến, đằm thắm vô cùng.

Mắt thấy tất cả, khóe miệng Lâm Tuyết không khỏi hé ra một tia chế giễu chua sót. Việc Vân Đóa giúp cô giải thích với hắn có ý nghĩa gì không? Không phải ở trước mặt Lâm Tuyết hắn vẫn cố tình cùng người ta chọc vào mắt cô sao? Thư Khả mang thai, Mạc Sở Hàn tất nhiên cực kì quan tâm cưng chiều, hắn mới là người không để ý Lâm Tuyết nỗi khổ riêng hay không?

Mạc Sở Hàn lãnh khốc vô tình tàn nhẫn chỉ nhằm vào cô còn đối với Thư Khả, hắn vĩnh viễn dịu dàng,đa tình, khoan dung !

Tựa hồ nhận ra Lâm Tuyết đang nhìn chăm chú, Thư Khả ngẩng đầu, con mắt sáng đảo qua, cô ta đắc ý ôm eo Mạc Sở Hàn, hờn dỗi không muốn cho hắn hôn . Khi được hôn đền bù như nguyện, Thư Khả đắc ý mỉm cười nhìn Lâm Tuyết khoe khoang.

Lâm Tuyết cũng cười, cay đắng giễu cợt đến cực điểm: hai kẻ kia từng là hai người thân thiết nhất nhất bên cạnh mình, hiện tại lại biến thành hai lưỡi dao nhọn đâm vào mình, không có lúc nào Lâm Tuyết quên nhắc nhở bản thân, tổn thương bọn họ gây ra cho cô khoan vào tận tim đâm vào tận xương.

"Này, bà xã!" Lực đạo trong bàn tay to của Lương Tuấn Đào đặt trên eo nhỏ có chút lớn, bóp đến mức suýt chút nữa Lâm Tuyết kêu lên.

Nhờ thấy đau mà lấy lại tinh thần, ánh mắt cô lập tức rời khỏi đôi nam thanh nữ tú đang tận lực ân ái kia, Lâm Tuyết ngoái đầu liếc Lương Tuấn Đào một cái. Có thể dùng lực lớn như vậy siết cô, người này đúng là xấu xa hết sức.

Lương Tuấn Đào dứt khoát kéo cô vào ngực, hắn cúi đầu xuống, cắn một cái lên cánh hoa hồng nhuận kia, lần này lực đạo vừa phải, khiến Lâm Tuyết không thấy đau, môi cũng không bị rách. Hắn tà tứ nhếch môi nói: "Thấy người ta hôn môi thì thèm sao?"

Che lấy cái miệng bị cắn, Lâm Tuyết xấu hổ tức tối đến nỗi mặt mày ửng đỏ. Người đàn ông này. . . Quả thực không có bất kì lời nào nào hình dung được sự ti tiện của hắn

Kéo bàn tay mềm đang che miệng của cô ra, Lương Tuấn Đào dùng ngón trỏ thon dài chạm nhẹ vào khóe miệng sưng đỏ, cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng rực của hắn phun nhẹ trên khuôn mặt thanh tú khiến Lâm Tuyết cảm nhận được hết thảy. Cho đến khi hơi thở cô trở nên dồn dập, muốn lui về phía sau tránh né, hắn một tay giữ lấy Lâm Tuyết, mị hoặc nói nhỏ bên tai: "Nhìn xem lão công đứng trước mặt em ưu tú cỡ nào, em không cần thấy hối hận vì những gã đàn ông oai qua liệt tảo(1) "

"Phì!" Lâm Tuyết cười rộ lên. Lương Tuấn Đào đúng là có bản lĩnh, dù tâm tình cô có hỏng bét tệ hại , chỉ cần hắn muốn trọc cô cười, Lâm Tuyết phải cười!

"Ngoan, đến đây cùng lão công khen ngợi một chút." Cô cười như gió xuân lướt nhẹ chọc cho lòng hắn ngứa ngáy, Lương Tuấn Đào cũng không quan tâm đang ở chỗ đông người, hắn bá đạo ôm giữ eo nhỏ , bao phủ lên đôi môi Lâm Tuyết, đầu tiên là mút nhẹ chỗ bị mình cắn sưng phù, sau đó cạy mở hàm răng, tiến thẳng vào trong, dịu dàng câu dẫn cái lưỡi thơm tho cùng mình dây dưa.

"Ưm " Lâm Tuyết bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, nhưng lý trí vẫn tồn tại. Trời ạ, đây là chỗ nào chứ, cái tên có thói quen t*ng trùng lên não này lại bắt đầu động tình! Hai tay cô dùng sức đánh mạnh mẽ lên lưng Lương Tuấn Đào, ý bảo hắn buông mình ra!

Đã nhấm nháp đủ tư vị ngọt ngào của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào như chưa muốn buông cô ra, hắn ôm chặt cô gái mặt đang ửng hồng, hô hấp dồn dập vào vòm ngực rộng lớn rắn chắc của mình, sau đó đối diện với ánh mắt đủ loại sắc thái chung quanh, khuôn mặt không có chút đỏ, hơi thở không gấp gáp, Lương Tuấn Đào giương môi tự giễu: "Không còn cách nào khác, bà xã có mị lực quá lớn, khiến tôi không lúc nào là không muốn hôn cô ấy! Tôi quen miệng thành nghiện, mắt mọi người nhìn qua cũng thấy thích, mấy chuyện vui vẻ này nên cười ha ha!"

"Ha ha. . ." Tất cả mọi người bị lời nói của hắn chọc vui vẻ, lúc đầu còn cảm thấy có chút chướng mắt nhưng cũng không tiện nói ra. Vài vị lão Thủ trưởng thì lắc đầu cười nói: "Cái cậu Đào Tử này, càng ngày càng miệng lưỡi càng trơn tru, chỉ có như vậy đã chọc mọi người vui vẻ."

Trong một tràng cười hi hi ha ha , chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn xanh mét, hắn siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, có thể thấy hắn mất rất nhiều khí lực ngầm chịu đựng mới không xông lên đánh nhau với Lương Tuấn Đào.

"Sở Hàn, em muốn ăn hạt dưa, anh bóc cho em ăn ăn đi." Thư Khả thấy tình hình không ổn, vội vàng phân tán sự chú ý của Mạc Sở Hàn. Đồng thời, cô ta cũng thập phần không cam lòng, vì sao Lâm Tuyết có thể dễ dàng khống chế Mạc Sở Hàn cảm xúc chứ?

Vốn là cố tình khoe khoang để Lâm Tuyết thấy cảnh mình và Mạc Sở Hàn có bao nhiêu ân ái, không ngờ lại thành như thế, kết quả kẻ phải lúng túng xấu hổ lại là mình, Thư Khả.

Mạc Sở Hàn căn bản không nghe thấy lời cô ta nói, mọi sự chú ý của hắn đều đặt trên đôi vợ chồng đang ôm ấp ngọt ngào kia . . . Đúng vậy, vợ chồng! Con tiện nhân Lâm Tuyết ấy đã cùng Lương Tuấn Đào lĩnh giấy hôn thú! Nghĩ đến đây Mạc Sở Hàn liền nghén răng ken két. Lâm Tuyết, đồ tiện nhân nhà cô ! Cô làm sao để tôi thứ cho cô? Làm sao để tha thứ cho cô đây?