Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 55




Editor: Chi Chi

***

Từ Qua ngẩn người, lập tức vòng tay quàng cổ Lục Thịnh. Bọn họ hôn nhau giữa không gian u tĩnh, tay Từ Qua dần di chuyển xuyên qua mái tóc Lục Thịnh, vuốt ve da thịt của anh.

Cô cảm thấy ngạt thở, chẳng còn hơi sức nghĩ đến những chuyện khác, mãi đến khi Lục Thịnh dừng lại cô mới mở đôi mắt mờ mịt ra. Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ, đầu Từ Qua ông một tiếng, ánh mắt mơ màng dần trở nên tỉnh táo.

“Đội trưởng Lục—— “

Lục Thịnh đưa tay lau vệt nước ở khóe môi Từ Qua, nhìn cô chăm chú, “Hử?”

Giọng nói của anh khiến nhịp tim cô tăng tốc nhanh chóng, Từ Qua như bị điện giật, tay vẫn quàng trên cổ anh, gương mặt lập tức nóng bừng như lửa đốt. Cô không nỡ thu tay về, tóc của anh không dài, ngón tay xuyên qua tóc anh rất dễ chịu khiến lòng cô ngứa ngáy.

Lục Thịnh thấy cô không nói lời nào, anh nhướng mày, “Muốn làm gì?”

Muốn làm anh!

Trong đầu Từ Qua toàn là ba chữ này nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng, cô cụp mi, yết hầu nhấp nhô, đè nén cảm giác nóng hừng hực trong lòng.

“Đừng sờ lung tung.” Từ Qua vẫn luôn vuốt ve đầu anh, Lục Thịnh bị cô vuốt ve, cơ thể trở nên khô nóng, phía dưới nổi lên phản ứng, anh vội vàng kéo tay Từ rời khỏi người mình, “Ăn mì nhé? Anh lấy mì cho em.”

Giọng của anh rất trầm, Từ Qua không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này là gì, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

Ăn mì không bằng ăn anh! Từ Qua chỉ muốn ăn anh.

“Cám ơn anh.”

Lục Thịnh múc hai bát mì hoành thánh rồi bưng lên, để xuống bàn ăn, “Đến đây.”

Từ Qua nhìn bóng lưng thon dài của Lục Thịnh, vội vàng chà tay vào người, trong lòng bàn tay của cô toàn là mồ hôi. Từ Qua đi theo sau Lục Thịnh, cô kéo ghế ngồi xuống, Lục Thịnh cầm bình dấm đến.

“Em muốn không?”

“Không cần.” Từ Qua lập tức lắc đầu.

Lục Thịnh ngồi xuống đối diện, ngước mắt nhìn cô, trải qua một cơn giày vò, cổ áo Từ Qua lỏng lẻo bung ra, để lộ một mảng da thịt lớn, “Chỉnh lại quần áo.”

Từ Qua giật giật cổ áo, cầm thìa xúc mì hoành thánh, “Ừm.”

Lục Thịnh thu tầm mắt lại, cô đột nhiên đến nhà anh, đêm nay có lẽ không ngủ được. Anh vừa định ăn mì thì chân bị cô đụng vào, anh lập tức nhìn Từ Qua, Từ Qua cúi đầu ăn mì như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Thịnh nhíu mày, Từ Qua đặt chân lên chân anh, đúng là—— muốn ăn đòn.

Trong lòng hai người đều có tâm tư riêng, bữa cơm này ăn chẳng có mùi vị gì, Từ Qua thấp thỏm trong lòng, cô không thể tấn công Lục Thịnh, chuyện này khá xấu hổ.

Điện thoại của Lục Thịnh đột nhiên đổ chuông, anh đứng dậy, “Anh đi nghe điện thoại.”

Từ Qua: “…”

Điện thoại có thể đừng xuất hiện nữa được không! Không biết xấu hổ à!

“A lô.”

Lục Thịnh cầm điện thoại đi ra cửa nghe máy, không biết đối phương nói gì mà anh chỉ ừ một tiếng rồi cúp máy. Từ Qua cầm ly sữa lên uống một ngụm, mắt liếc trộm Lục Thịnh. Lục Thịnh đứng trầm tư ở cửa ra vào một lát, anh cầm lấy chìa khoá đổi giày rồi đi ra ngoài, “Khoan hãy đi, anh sẽ quay lại ngay.”

Đầu óc Từ Qua suy nghĩ lung tung, khó hiểu đáp, “Vâng.”

Lục Thịnh mở cửa đi ra ngoài, Từ Qua đặt ly xuống, liếm sạch sữa dính bên khóe môi. Không biết Lục Thịnh bảo cô ở lại đây làm gì, chẳng lẽ là bắt cô rửa chén?

Từ Qua nhìn bát đũa trên bàn, lại cầm ly sữa lên uống, sau khi uống hết ly sữa, cô đứng dậy thu thập bát đũa, cửa liền mở ra. Cô quay đầu nhìn lại, Lục Thịnh bước vào, ném chìa khoá rồi đi đến trước mặt Từ Qua, “Để anh rửa.”

Hơi thở đàn ông ập vào mặt cô, anh bước đến từ phía sau, bóng anh che phủ bên dưới, bàn tay to cướp bát đũa trong tay cô rồi quay người bỏ vào bồn rửa. Từ Qua đứng cách anh một khoảng, cô ngập ngừng nói, “Vậy em —— về nhé?”

“Đợi đã.” Lục Thịnh mở nước rửa chén, không có ý để Từ Qua đi.

Từ Qua tựa vào bồn rửa, nhìn gáy Lục Thịnh, nói, “Đã khuya rồi.”

“Ừ.” Lục Thịnh trả lời ngắn gọn, không hề có một lời thừa thãi.

Ánh mắt Từ Qua chạy dọc theo gáy anh đi xuống dưới, cuối cùng dừng ở mông của anh, cô rất muốn sờ vào đó, “Ngày mai còn phải đi làm sớm.”

Lục Thịnh không nói gì nữa, trong không gian chỉ còn tiếng nước chảy.

Từ Qua không thể thể tự biên tự diễn được nữa, cô vuốt mũi, “Đội trưởng Lục.”

Lục Thịnh đóng vòi nước, rút giấy lau khô tay, quay người nhìn thẳng vào mắt Từ Qua, “Hử?”

Từ Qua bị anh nhìn thì người cứng lại, há to miệng không nói nên lời, Lục Thịnh ném giấy, xoay người bước đến trước mặt Từ Qua, tay chống lên cái bàn sau lưng cô, “Hử?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh khiến Từ Qua mê mẩn, trong không gian tràn ngập hơi thở của anh khiến Từ Qua không thở nổi.

“Em —— “

Lục Thịnh cúi đầu ngăn chặn môi cô, một hôn rất dịu dàng. Bờ môi anh mềm mại, có mùi khói thuốc rất nhạt, Từ Qua trợn to mắt nhìn Lục Thịnh, anh rời khỏi môi Từ Qua.

“Từ Qua.”

Giọng nói khàn khàn ẩn chứa tình cảm sâu sắc, Từ Qua nhìn bóng mình trong đôi mắt anh, giọng cô run run, “Lục Thịnh.”

Lục Thịnh hôn chóp mũi rồi đến môi cô, anh đột nhiên bế thốc Từ Qua lên. Từ Qua giật mình, vội vàng ôm chặt bả vai Lục Thịnh, anh bế Từ Qua bước nhanh về phòng ngủ. Vào trong phòng anh đặt Từ Qua xuống giường, đè lên người cô, đôi mắt nhìn thẳng mắt Từ Qua, “Tối nay ở lại đây.”

“Hả?” Từ Qua nghệch ra.

Lục Thịnh không cho cô thời gian suy nghĩ, cúi đầu hôn cô, nụ hôn này dịu dàng như trước, mà mạnh mẽ hơn khiến Từ Qua hô hấp khó khăn. Hoàn hồn lần nữa thì quần áo trên người đã bay mất, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh. Cơ thể săn chắc không một chút mỡ thừa của anh phơi bày dưới ánh đèn.

Từ Qua trở nên hưng phấn, mũi hơi ngứa, cô sợ mình lại chảy máu mũi bèn đưa tay bịt miệng lại, “Thật?”

Lục Thịnh đang xé áo mưa thì ngừng lại, ngước mắt nhìn cô, “Được không?”

Từ Qua bị sắc đẹp mê hoặc, không cần suy nghĩ đã gật đầu, cong môi mỉm cười, “Được.”

Lục Thịnh cũng cười, nụ cười đẹp vô cùng khiến Từ Qua mê mẩn, cô bổ nhào vào người Lục Thịnh. Chờ hoàn hồn lại thì cô đã ghé sát người Lục Thịnh chịu đựng cơn đau.

Lục Thịnh sờ trán cô, “Đau?”

Mồ hôi trên người họ hòa vào nhau, Từ Qua chôn mặt trong ngực của anh, “Kích thước lớn…”

Lục Thịnh: “…”

Bất động vài giây, Lục Thịnh rút khỏi người cô, lật người ép Từ Qua ở dưới thân, anh tiến vào trong một lần nữa. Lần này thông thuận hơn nhiều, hai người đều là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, không kéo dài bao lâu Lục Thịnh đã đầu hàng.

Từ Qua vẫn chưa nếm được vị gì, chuyện này không giống những gì tiểu thuyết viết!

Cô mờ mịt quay đầu nhìn Lục Thịnh, bờ môi Lục Thịnh mím thành một đường thẳng, lông mày cau lại. Không gian yên tĩnh im lặng, Từ Qua kéo chăn đắp lên người, “Ngày mai phải đi làm sớm.”

Lục Thịnh quay lưng về phía cô, anh kéo áo choàng lên người, “Ừ, anh đi tắm.”

Trong không khí tràn ngập xấu hổ, Từ Qua chôn mặt trong chăn, “Vâng.”

Lục Thịnh rời khỏi phòng ngủ, Từ Qua vùi đầu vào gối, chỉ cảm thấy buồn cười. Cơn buồn ngủ kéo đến, Từ Qua nhắm mắt dần mơ màng, lúc nửa tỉnh nửa mê chợt có người vén chăn lên, Từ Qua híp mắt nhìn đỉnh đầu anh, cô giơ tay kéo chăn thì bị hụt.

“Lục Thịnh…”

Những nụ hôn của Lục Thịnh rơi xuống dày đặc, anh vừa mới tắm rửa nên làn da hơi lạnh. Từ Qua gian nan lùi về phía sau, “Em buồn ngủ…”

Anh không nói chuyện, thuận đường hôn xuống cổ cô, toàn thân Từ Qua run rẩy, lập tức tỉnh táo lại. Lục Thịnh ngẩng đầu, động thân tiến vào, Từ Qua mở to mắt thở dốc, đưa tay muốn chạm vào tay Lục Thịnh, anh đè tay cô xuống gối.

Lần này Lục Thịnh bền bỉ đến đáng sợ, giữa cơn mê loạn đầu óc Từ Qua trống rỗng, cô nắm chặt tay Lục Thịnh như con cá chết khát, thở dốc dồn dập.

“Lục Thịnh —— “

Lục Thịnh cúi đầu hôn cô, mãi đến lúc kết thúc, não Từ Qua vẫn trống rỗng. Sau khi xong xuôi, Lục Thịnh ôm cô trong ngực, hôn tai của cô, “Thoải mái không?”

Từ Qua đã bay lên trời.

Linh hồn đã rời khỏi xác, phi thăng.

Cô nằm trong lòng Lục Thịnh, nhắm mắt lại, “Muốn chết rồi.”

Lục Thịnh cười khẽ, anh không hề buồn ngủ. Trái lại Từ Qua rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mặt dán trên da anh, hô hấp đều đều. Lục Thịnh ôm cô nằm trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra ban công phòng khách châm một điếu thuốc.

Trong bóng đêm, ánh lửa hồng bùng cháy rất nhanh.

Anh xoa bóp mi tâm, mệt mỏi nhưng không ngủ được.

Lục Thịnh luôn có cảm giác hắn sắp xuất hiện, hắn sẽ giết chết Từ Qua như giết chết cha mẹ anh. Lục Thịnh ngậm thuốc lá, bàn tay siết chặt, hầu kết nhấp nhô, một luồng khói tràn vào phổi, anh xoay người che miệng ho khan dồn dập, tàn thuốc rung rung rớt xuống da anh, khiến cơn đau nhói lên từng hồi.

Lúc Từ Qua tỉnh lại bên người cô không có ai, sờ lên chăn thì thấy lạnh, tối hôm qua Lục Thịnh không ngủ trong này? Lòng cô chợt lạnh. Từ Qua xoay người ngồi dậy, lập tức cảm nhận được đau nhức kéo đến, xương cốt như muốn nứt ra.

Đúng lúc này cửa phòng ngủ bị mở ra, Từ Qua ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Lục Thịnh, cô vội vàng kéo chăn che người mình, cảm thấy ngượng ngùng, “Đội trưởng Lục.”

Lục Thịnh nhặt áo choàng tắm ở dưới nền nhà đặt lên trên giường, “Em muốn mặc quần áo gì? Anh xuống dưới lấy.”

Từ Qua lắc đầu, “Không cần đâu, em xuống lầu thay.”

Lục Thịnh nhìn Từ Qua một chút, phần cổ lộ ra ngoài của cô có vết đỏ, anh chỉ chỉ bên ngoài, “Anh đang làm điểm tâm, em thay quần áo xong thì lên ăn cơm.”

“Vâng.”

Từ Qua vẫn ôm chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thịnh, cô nhìn thấy một vết tím xanh giấu dưới cổ áo của anh, cô nghi ngờ không phải mình cắn đấy chứ.

“Vậy anh ra ngoài trước.”

“Vâng.” Từ Qua vội vàng gật đầu.

Lục Thịnh ra ngoài khép cửa phòng ngủ, Từ Qua vội vàng cầm áo choàng tắm mặc vào người, chợt liếc thấy hộp áo mưa trong thùng rác, hôm qua anh nửa đường ra ngoài, có phải là đi mua thứ này không?

Từ Qua suy nghĩ miên man, buộc dây áo choàng tắm rồi đi ra ngoài, Lục Thịnh không có trong phòng bếp. Từ Qua đảo mắt nhìn xung quanh, bất ngờ bắt gặp Lục Thịnh đang hút thuốc ở ban công, cô lập tức thu tầm mắt lại.

Lục Thịnh cũng dập thuốc bước đến, anh càng đến gần thì Từ Qua càng căng thẳng lùi đến cửa, cô cầm lấy chìa khoá, “Em đi về trước.”

Lục Thịnh dừng bước, gật đầu, “Ừm, đi đi.”

Từ Qua kéo cửa, xông ra ngoài nhanh như chớp, về đến nhà mình mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Thịnh mặc áo sơ mi sáng màu, quần dài màu đen, dáng vẻ cấm dục phối hợp với dấu hôn trên cỗ, trông hấp dẫn vô cùng. Từ Qua suýt chút nữa đã không kiềm chế được sắc tâm nhào đến. Giày vò thêm lần nữa, người Từ Qua sẽ hỏng mất.

Cô định đi tắm nhưng bước vào nhà tắm mới nhận ra không có nước nóng, đành phải từ bỏ ý định. Cô thay quần áo xong thì chuông điện thoại vang lên, Từ Qua cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi là Lâm Phong, bắt máy, “Lâm Phong?”

“Trần Tĩnh Nhã đã xảy ra chuyện.”

Hết chương 55.