Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 7




Trên mặt đã chứa đầy nước mắt, cô giống như một con rối không có linh hồn. Bỗng dưng cô hoảng hốt nhìn thấy, Lâm Chu đi đến bên người cô, ôn nhu mỉm cười mà nói:

"Chị, chị gả cho em được không?"

Không phải Lâm Chu, đây là em trai cô - Tần Sơ. Thiếu chút nữa cô đã quên, bọn họ lớn lên rất giống nhau.

"Chị, gả cho em đi, em thật sự rất thích chị a...,em thích chị đã rất nhiều năm." Tần Sơ tiếp tục nói.

Cô nhìn khuôn mặt hắn y hệt Lâm Chu, ma xui quỷ khiến Tần Mộc lại gật gật đầu.

Bọn họ dọn tới một thành phố khác, nơi không có ai nhận biết bọn họ mà kết hôn. Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng bình thường, cứ như vậy mà năm năm đã trôi qua.

Từ sau khi Lâm Chu chết, tính cách Tần Mộc liền trở nên trầm mặc ít nói, vì được kết hôn với cô nên Tần Sơ vô cùng thỏa mãn, so với lúc trước càng thêm ôn nhu, càng thêm tinh tế mà chăm sóc cô.

Một ngày nọ, Tần Mộc đang đi trên đường. Đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại.

"Này, A Mộc, em đang ở nơi nào?"

Là bạn tốt của Lâm Chu gọi tới.

"A Mộc, em trai em đang ở bên cạnh em sao?"

"Không có, làm sao vậy?"

"Không có liền tốt, em có biết anh phát hiện cái gì không? Ngày mà Lâm Chu mất......"

Sau khi cúp điện thoại, cả người Tần Mộc hoàn toàn rơi vào trạng thái khϊếp sợ. Cô chảy ra nước mắt của sự hận thù, lúc sau, cô mím môi, cười đến có chút tàn khốc.

"Chị, chị đã về." Tần Sơ từ trong phòng bếp đi ra, đột nhiên hắn nhìn thấy một chồng giấy trắng ở trên bàn. Tâm hắn trầm trầm.

"Chị...... Đây là cái gì......"

"Không cần gọi tôi là chị." Tần Mộc lạnh lùng mà nói: "Ký tên đi, chúng ta ly hôn."

Tần Sơ chậm rãi đi đến, nửa quỳ ở trước mặt cô, thanh âm sủng nịch như dỗ dành đứa trẻ nhỏ: "Chị, có cái gì thì cùng em nói, không cần ly hôn được không?"

"Ký tên đi, về sau tôi với cậu không có bất cứ quan hệ gì." Tần Mộc chán ghét mà ném hắn ra.

Lúc sau hắn mới nhận ra được lời cô nói hoàn toàn là nghiêm túc.

"Không, em cầu xin chị, làm ơn đừng rời khỏi em." Tần Sơ ôm chân cô, Tần Mộc cảm giác được trên đùi có cái gì đó lạnh lạnh ướt ướt. Cô cúi đầu xuống thì liền thấy...Tần Sơ khóc.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn làm, tâm Tần Mộc vẫn lạnh xuống, cô dùng sức đẩy hắn ra: "Cút ngay!"

Tần Sơ bị cô đẩy ra, biểu tình hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đôi mắt hắn lại sáng lên, hắn xoa xoa nước mắt trên mặt, giơ khuôn mặt tinh xảo lên.

"Em còn có mặt mũi......Đúng, em còn có gương mặt này, chị, chị xem em lớn lên trông rất giống hắn, mấy năm nay càng ngày càng giống hắn đúng không?" Hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tần Mộc, trong mắt không giấu nổi được sự si mê cùng điên cuồng: "Chị, chị xem, đây là mặt hắn, chị không thể cùng em ly hôn, chị sẽ vứt bỏ hắn sao?"

Nhắc tới Lâm Chu, Tần Mộc càng thêm phẫn nộ, cuối cùng một tia mềm lòng của cô đối với hắn liền biến mất.

Cô cười lạnh nói: "Chỉ bằng cậu mà cũng đòi so sánh với Lâm Chu? Hắn là do cậu gϊếŧ đi? Cái gì tôi cũng đều đã biết, nể tình ở chung nhiều năm nên tôi không báo cảnh sát. Nhưng cậu... cậu làm tôi thật ghê tởm."

Cô nói xong liền đẩy cửa mà rời đi.

Cả người Tần Sơ run rẩy. Toàn thân hắn đều tản ra hơi thở điên cuồng, hắn cố nén nước mắt, khóe miệng giơ lên lại có chút tàn khốc: "Là chị không cho em cơ hội a..."

Tần Mộc mua vé xe để rời đi, cô đang đứng chờ tại nhà ga. Nhưng cô không biết, ở một cái góc khuất nọ không ai chú ý đến, có một cái bóng đen xẹt qua, cổ cô đau xót, không lâu sau liền hôn mê bất tỉnh.

Cô tỉnh lại ở một căn phòng xa lạ, đây là bố cục màu sắc mà cô thích nhất. Tay chân đều bị xiềng xích khoá lại, không cách nào nhúc nhích.

"Chị, chị tỉnh rồi, có đói bụng không?" Tần Sơ mặc một cái tạp dề, hắn bưng bữa sáng đi đến, vẻ mặt ôn nhu cười cười mà nói.

"Tần Sơ, mày là kẻ điên!" Tần Mộc hung tợn mà nhìn chằm chằm hắn.

Cho dù Tần Mộc có chửi rủa hắn như thế nào, Tần Sơ đều mắt điếc tai ngơ, hắn ôn nhu mà đút bữa sáng cho cô ăn, sủng nịch trên mặt nhiều đến không hòa tan được.

"Tao không ăn, mày cút ra ngoài cho ta, mày là kẻ điên!"

"Đúng vậy, chị......Em thật sự điên mất rồi, là chị đem em bức điên, chị đã quên rồi sao?" Tần Sơ cười nhạt, ngữ khí vẫn ôn hoà như cũ: "Cái kẻ mật báo cho chị biết cũng đã chết, hắn phá hư hạnh phúc của em cùng chị, hắn xứng đáng bị trừng phạt. Bất quá không sao, từ nay về sau sẽ không có ai có thể quấy rầy chúng ta, nơi này chỉ có chúng ta, không có người khác a......"

Hết thế giới 3

__________________________