Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 12




Ngay sau buổi trưa, một chiếc xe ô tô tiến vào con đường đến căn nhà của bà Dixon. Wyatt quan sát từ chỗ ngồi trên bậc tam cấp, chiếc xe tuần tra đen trắng dừng lại trước cổng vài mét. Khi Anders Conway bước ra khỏi đó, Wyatt không thể cưỡng lại việc trêu chọc ông ta.

“Ông đi lạc sao?”

Conway cười tươi. Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, ông ta chưa hề dễ dãi như vậy và giờ đây người đàn ông to lớn mắt đen này có vẻ không hề để bụng.

“Cậu có thể nghĩ vậy, không phải sao?”

Wyatt hướng về chiếc ghế mây tựa bên tường. “Mời ngồi.”

Anders lắc đầu. “Có lẽ để lần khác. Tôi chỉ đến cập nhập thông tin điều tra.”

Wyatt không hề che giấu vẻ ngạc nhiên. “Ý ông là thực sự có một cuộc điều tra?”

Conway cau mày. Ông tiếp tục. “Đúng, có đấy. Và tôi đến để nói với hai người, bất kể nghĩ thế nào về năng lực của Glory Dixon, tôi tin có người ngoài kia muốn làm hại cô ấy.” Sau đó, ông gãi đầu và ngồi xuống chiếc ghế mặc dù đã từ chối trước đó. “Vấn đề là, thật khó hiểu. Tại sao có người muốn hãm hại cô ấy? Mẹ kiếp, nửa thị trấn sợ cô ấy và nửa kia nghĩ rằng Glory hơi bị...”

“Điên?”

Cả hai giật mình khi Glory tiến ra từ trong nhà. Lúng túng vì bị nghe lén, Conway nhảy khỏi ghế, giật cái mũ xuống, mặt đỏ bừng.

“Cô Dixon, tôi thực sự xin lỗi vì đã để cô nghe thấy việc này và cá nhân tôi không có ý như vậy.” Conway nói. “Tôi chỉ đang nói sự thật.”

Cô đã nghe điều đó hàng trăm lần trước kia và nó chẳng khiến cô thích thú tẹo nào. “Ông đang nói gì về một cuộc điều tra?” cô hỏi.

Conway nhẹ người và có vẻ biết ơn vì Glory đã đổi chủ đề câu chuyện.

“Chúng tôi tìm thấy một phần dấu tay trên chiếc xe cố gắng gây tai nạn. Sẽ mất một thời gian để chờ kết quả và chắc cô hiểu, nếu tên này chưa từng có tiền án chúng tôi sẽ không có cách nào nhận dạng hắn chứ?”

Cô gật đầu.

“Và vì cái giá phải trả để có tấm vải, tôi đã gửi nó đến viện Nghiên cứu Tội phạm ở thủ đô. Đừng nghĩ chúng tôi sẽ tìm ra điều gì, nhưng ít nhất chúng tôi đã cố thử, phải không?”

Ông buộc lại đai súng và nghiên cứu một cái nút trên tấm ván dưới chân. “Tôi đến để nói vậy, tôi xin lỗi. Khi cô đến yêu cầu giúp đỡ, tôi đã bỏ rơi cô, và tôi có thể hứa chuyện này sẽ không lặp lại.”

Khi cảnh sát trưởng đưa tay ra, Glory không do dự. Cô bắt tay ông thật chặt, tuy chỉ chút xíu, nhưng vô cùng ý nghĩa, cô cảm thấy được minh oan.

“Cảm ơn vì đã tới,” cô đáp. “Tôi đánh giá cao việc này hơn ông nghĩ.”

Conway gật đầu. “Vậy, thế đấy,” ông nói. “Tôi nghĩ mình nên quay lại thị trấn. Không thể để hai viên cảnh sát kia lại quá lâu. Nhân dịp này, họ sẽ để các vé phạt nằm chơi, rồi vài người dân sẽ thắc mắc với tôi rằng tại sao họ có thể quay đầu xe trên phố chính trong một ngày mà chẳng làm sao. Rồi đến hôm sau thì lại bị phạt. Thêm nữa, chúng tôi có một tên trộm đêm qua. Có kẻ đã phá cửa sau của gara và trạm bơm nhà Henley, tung tăng vào trong lấy đi một bộ lốp xe. Từ đó có thể nói, bọn trộm mang theo phần khung và lồng lốp xe ngay tại cửa hàng.”

Conway lắc đầu, tiến về phía xe tuần tra. “Tôi nói cho hai người biết, bọn trộm cắp dạo này có nhiều can đảm hoặc ít não hơn ngày xưa. Và việc tìm ra dấu vân tay làm chứng cớ tại cái hố dầu mỡ đó là không thể. Gần như mọi người dân thị trấn ra vào chỗ đấy. Không có cách nào tính toán ai để lại cái gì hay bao giờ, ông già Henley rất giận dữ. Gặp hai người lúc khác nhé,” ông nói rồi bỏ đi.

Conway lái xe xa dần và Glory quay lại với Wyatt, một nụ cười ấp ủ trên môi.

“Em không ngờ ngày này sẽ đến,” cô nói.

“Ngày gì?”

“Cái ngày có ai đó ngoài gia đình chịu tin em.”

Anh bế cô trên tay và ôm vào lòng. “Sau buổi sáng nay, em làm sao để quên được năm mươi thành viên có lẻ của gia đình anh, những người nghĩ em đã treo mặt trăng?” Anh nâng cằm và hôn lên chóp mũi cô khi nó nhăn lại hoảng hốt.

“Năm mươi?”

Wyatt nhoẻn cười. “Anh đã bớt đi cho em đỡ sợ rồi đấy.”

Glory cựa người trong vòng tay anh. “Chừng nào có anh, em không sợ sinh vật sống nào hết,” cô thì thầm.

Wyatt ôm lấy người yêu cùng niềm vui đong đầy. “Thưa quý cô, cô làm tôi hạnh phúc quá.”

Một ngọn gió nhẹ trêu đùa tóc cô, nâng niu những sợi tơ dài, lấp lánh trên tay anh. Không thể khước từ lời mời gọi của chúng, Wyatt vuốt tay dọc theo chiều dài mái tóc và mê mẩn với ánh sáng mặt trời trong đó.

“Wyatt, có điều này em muốn nói với anh.”

Ngay lập tức, cuộc vui dừng lại. Giọng nói cùng ánh mắt cô có vẻ rất nghiêm túc.

“Em nói đi.”

Cô bước ra, cầm lấy tay anh và dẫn về phía bóng râm của rừng cây che phủ khúc sông sau nhà.

Wyatt đi theo, hiểu rằng khi nào sẵn sàng cô sẽ kể. Khi họ tới dưới bóng cây. Glory ngồi xuống một hòn đá mát, phủ đầy rêu, sau đó vỗ nhẹ xuống nền đất bên cạnh, ra hiệu cho Wyatt ngồi cùng, và anh làm theo.

Trong lúc sắp xếp suy nghĩ, cô nghịch ngợm với mái tóc mình. Nó bám quanh cổ và mặc dù dưới bóng râm, đôi vai cô vẫn bị nóng. Glory lơ đãng kéo tóc qua vai, dùng ngón tay thay lược chia làm ba phần và bắt đầu tết.

“Em có một giả thuyết,” cô nói trong lúc cột đuôi tóc bằng một dải dây nhỏ lấy từ trong túi. “Em không biết giải thích thế nào, nhưng em nghĩ cái xác bị vùi trong hố rác có mối liên hệ tới những việc xảy ra với mình.”

Một cơn rùng mình cảnh báo cho bản năng tự bảo vệ của Wyatt, anh nhìn cô hoảng hốt. “Anh không thích điều này.”

Cô nhún vai, nhìn trầm tư xuống bờ sông, quan sát dòng nước nhỏ bé không ngừng tuôn chảy. “Em cũng thế. Nhưng chẳng liên quan.”

“Điều gì khiến em nghĩ vậy?” anh hỏi.

“Vài điều mà cảnh sát trưởng Conway nói, về chuyện mọi người sợ em ấy.” Cô quay đầu nhìn Wyatt bằng ánh mắt chăm chăm màu xanh trong trẻo. “Nếu ai đó nghĩ món quà của em giống như, ừm, em không biết... một quả cầu phù thủy chăng? Nếu họ làm việc xấu... thực sự xấu và họ nghĩ rằng tất cả việc em phải làm là nhìn vào họ và biết được chuyện đó?”

Trái tim Wyatt nảy lên, sau đó ổn định lại. “Ý em là... việc xấu giống như phạm tội giết người rồi vứt xác đi?”

Cô gật đầu.

Đôi mắt anh nheo nheo suy nghĩ về điều cô vừa nói. Anh cân nhắc nhiều hơn về nó, nhiều hơn về mối liên hệ.

“Nó sẽ giải thích tại sao, phải không?”

“Về một thứ duy nhất” cô đáp, cằm hơi run.

“Lại đây,” anh nói dịu dàng và Glory rời khỏi hòn đá, tiến vào trong lòng anh, ngồi giữa hai chân duỗi thẳng, thả lỏng lưng tựa lên lồng ngực rộng lớn của Wyatt. Khi anh kéo cô lại gần, quàng tay ôm và dụi cằm lên đỉnh đầu cô, Glory tận hưởng cảm giác an toàn được che chở, bao bọc bởi người đàn ông đã đánh cắp trái tim mình.

Chốc lát, thế giới bên ngoài dường như ngừng tồn tại. Đối với Glory và Wyatt, chẳng còn gì ngoài hai người, cùng âm thanh xào xạc khi cơn gió nhẹ khẽ luồn qua tán lá, tiếng chim gọi nhau đến từ vòm mái xanh ngát trên đầu, tiếng róc rách nước chảy trong nhánh sông phía dưới và tiếng kêu khàn khàn của một con sóc trên ngọn cây bắt ngang qua nhánh sông.

***

Bo Marker quay lại với nhiệm vụ. Hắn đã có đạn cho súng, lốp cho cái xe tải và một niềm hứng khởi mới để kết thúc công việc đã hứa với Carter Foster. Giờ đây, Bo chỉ muốn tiền của Carter, hắn cần trả cho Frankie vì đã giúp đỡ trong vụ trộm cắp đêm qua.

Tuy vậy, Bo không hoàn toàn ngu ngốc. Hắn không định đến nơi nào gần nông trại của gia đình Dixon. Hắn vẫn chưa dứt cơn ác mộng về người đàn ông xua đuổi mình, và vẫn hy vọng không phải gặp ông ta một lần nữa.

Khi lái xe dọc theo đường nhánh, Marker liên tục tìm kiếm một chỗ tốt để che giấu chiếc xe và chính mình. Một địa điểm gần đường chính từ trên núi xuống. Con bé nhà Dixon cùng thằng đàn ông của nó không thể ở trên đấy mãi. Chúng vẫn phải xuống đây, ít nhất là vì thức ăn. Khi đó, hắn sẽ đợi. Và lần này, chắc chắn không còn gã người tuyết Kentucky với một khẩu súng sau lưng khi hắn đang ngắm bắn nữa.

Hài lòng với kế hoạch của mình, Bo tiến tới sục sạo con đường, trong lúc đó Carter Foster đang mỗi giờ một chìm sâu hơn vào địa ngục do chính mình tạo ra.

Carter đang chạy. Bụng của hắn nảy lên theo mỗi bước chân lảo đảo và trái tim đập mạnh trong lồng ngực, làm hắn sợ mình sẽ chết ngay lập tức. Cùng với mỗi bước chân, tiếng đôi giày nện xuống nền nhà cũ kỹ của trụ sở tòa án vang lên chói tai dưới mái vòm cao vòi vọi.

Hắn đẩy tung cửa vào phòng xử án ngay khi thẩm phán định giơ búa.

“Xin lỗi tôi đến muộn. Ngài Thẩm Phán. Có thể thứ này sẽ khiến phiên tòa hài lòng, tôi đã tìm được một lệnh của tòa chống lại công ty đang kiện thân chủ tôi.”

Thẩm phán vươn người qua bàn, đóng ghim Carter bằng ánh mắt nghiêm khắc và lạnh nhạt.

“Luật sư bào chữa… đây là lần thứ ba anh chậm chạp phiên tòa của tôi tuần này. Nếu như thế một lần nữa, tôi sẽ khép anh tội coi thường tòa án.”

Carter tái nhợt. “Vâng, thưa ngài. Tôi xin lỗi. Thưa ngài.”

Và buổi sáng trôi qua.

Khi họ hoãn phiên tòa trong ngày, đã gần ba giờ chiều. Bụng Carter kêu gào vì đói. Hắn đã không ăn bữa sáng sớm nay và buộc phải bỏ qua bữa trưa. Ngay lúc này, Carter chẳng quan tâm khách hàng của mình có bị kéo đi và phanh thây không, điều duy nhất trong đầu hắn là đồ ăn.

Hắn lại chạy ra khỏi tòa, quăng cặp táp lên ghế xe và chuẩn bị ngồi vào thì nghe thấy có người gọi tên. Khẽ chửi rủa, Carter quay lại và mặt cắt không còn giọt máu. Cảnh sát trưởng đang tiến đến từ bên đường.

“Này Foster,” Conway gọi và đấm nhẹ vào lưng như một kiểu chào hỏi.

Carter nặn ra một nụ cười. “Cảnh sát trưởng, lâu rồi không thấy ông. Hình như từ lần cuối chúng ta cùng tham gia một phiên tòa phải không?”

Conway gật đầu và xem xét tình trạng của Foster. Giả thiết hôm trước của ông hoàn toàn chính xác. Foster trông như vừa bị kéo xuống ống dẫn nước thải. Anh ta cần cắt tóc. Quần áo nhàu nhĩ như mặc cả đi ngủ và bên dưới mắt có hai bọng nước to tướng.

“Này, tôi định nói chuyện với anh.” Conway đáp.

“Ồ? Về việc gì?” Carter thót tim, hắn sợ đến mức có thể chết luôn được.

“Vợ anh và tất cả,” Conway nói, không biết phải bày tỏ lòng xót thương thế nào với một người bạn vừa bị vứt bỏ.

“Chuyện gì về vợ tôi chứ?” Carter hỏi, giọng cao đến ba quãng tám.

Conway nhún vai và ước mình chưa bao giờ bắt đầu cuộc hội thoại này. Foster đáng mến tiếp nhận chuyện này không tốt như ông hy vọng.

“Được rồi, anh biết đấy, cô ấy đã đi xa và tôi nghe nói...”

“Cô ta bỏ trốn, ông biết mà,” Carter cắt ngang, “Cô ta đã dọa làm thế từ nhiều năm trước nhưng tôi không tin. Tôi đoán một người đàn ông lúc nào cũng nên tin vợ mình. Để có thể ngăn chặn những vấn đề sau đó, ông cũng nghĩ vậy chứ?”

Trong lúc nói, hắn nghiến răng và ước rằng mình đừng có huyên thuyên như vậy, nhưng cứ hễ thấy sợ hãi là hắn lại nói rất nhiều.

“Tôi nghĩ anh nói đúng,” Conway đáp. “Dù thế nào thì, tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất tiếc.”

Carter thở dài, gắng nở nụ cười. “Cảm ơn! Ông thật sự tốt bụng, cảnh sát trưởng.”

Conway gật đầu và sau khi Carter vào trong xe, ông hỏi, “Anh có nghe tin gì về cô ta không?”

Qua ánh mắt trên gương mặt Carter, cảnh sát trưởng nghĩ hắn ta đang bị nhồi máu cơ tim. Miệng hắn mấp máy nhưng không nói nên lời. Cuối cùng, hắn hắng giọng, xoay xở được một tiếng cười run run.

“Thực sự mà nói, tôi có,” hắn đáp “Tôi sắp trở thành người ly hôn tại Mexico. Không buồn cười sao? Tôi là một luật sư, và cô ta cảm thấy cần đến Mexico để hoàn tất thủ tục pháp luật.”

Conway gật đầu mặc dù ông không thấy nhiều sự hài hước trong hoàn cảnh này. Tiếp đó, ông nhún vai, tin rằng mỗi người đều có quyền giải quyết khó khăn theo cách riêng của mình.

“Được rồi, bảo trọng nhé.” Conway nói. “Tôi nghĩ mình sẽ sớm gặp lại anh.”

Carter tái nhợt. “Tại sao?”

“Tại sao à… trên tòa, anh bạn. Trên tòa.”

Carter tưởng tượng mọi kiểu nói bóng gió để giải thích cho vận xui của mình, và trong cơn hoảng loạn, hắn ngã vào trong xe, phóng đi vội vã, để lại phía sau một đám khói từ ống xả cùng tiếng lốp xe nghiến lên mặt đường.

Cảnh sát trưởng lắc đầu và thong thả tiến vào tòa án, thầm biết ơn số phận may mắn vì bản thân đã ly dị từ nhiều năm nay. Khi bị vứt bỏ, lòng tự trọng sẽ tổn thương ghê gớm.

Mãi tới buổi chiều muộn ngày hôm đó, cảnh sát trưởng mới nhận được một cuộc điện thoại làm ông nghĩ theo hướng hoàn toàn khác.

“Cảnh sát trưởng, đường dây số hai gọi ông,” liên lạc viên hét lên, Conway trợn tròn mắt nhận điện thoại. Một ngày nào đó, họ phải trang bị thêm hệ thống liên lạc giữa các bộ phận. Hét lên từ phòng này tới phòng khác có vẻ không chuyên nghiệp lắm.

“Cảnh sát trưởng Conway,” ông lẩm bẩm, di chuyển chồng tài liệu trên bàn để tìm tờ giấy trắng cùng cây bút.

“Conway, tôi là Lane Monday. Tôi nghĩ mình nên gọi để xem cuộc điều tra về nhà Dixon tiến triển đến đâu rồi.”

Conway hài lòng điểm ra các việc mình đã làm từ lần nói chuyện trước giữa họ. Khi viên cảnh sát liên bang vừa ý, ông còn thỏa mãn hơn.

“Tốt đấy,” Lane nói. “Đó chỉ là một trong các lý do tôi phải gọi điện thoại. Tôi đã dự định quay lại sau một hoặc hai ngày, nhưng do gia đình có việc khẩn cấp nên kế hoạch thay đổi đôi chút.”

Conway cau mày. “Tôi hy vọng không có việc gì xấu.”

“Không, là nhờ Glory Dixon,” anh nói khẽ, nghĩ về đống hỗn độn ở nhà, về Toni cùng Joy và tự thấy mình là người may mắn.

“Việc xảy ra thế nào?” Conway hỏi.

“Tất cả những điều tôi có thể kể là cô ấy biết có một cơn lốc xoáy quét qua nhà tôi sáng nay, từ trước khi nó tới. Nếu Wyatt không gọi đến trong trạng thái hoảng loạn và hét bảo chúng tôi ra khỏi nhà, tôi không biết mình và Toni sẽ ra sao, một cái cây xuyên qua cửa sổ, đè lên cũi con bé nhà tôi. Nếu như nó vẫn nằm trong đó...” Anh không thể kết thúc câu chuyện.

“Đúng vậy, sẽ rất tồi tệ,” Conway nói, rùng mình trước hình ảnh câu chuyện gợi ra.

Lane đổi hướng nói chuyện, không muốn nhấn mạnh nỗi kinh hoàng vẫn còn nguyên trong đầu.

“Đó không phải lý do tôi gọi,” anh tiếp, “mà là vấn đề người mất tích trong câu chuyện về xác phụ nữ trong hố rác của Glory.”

Conway nghịch cây bút và tự hỏi có nên thú nhận với viên cảnh sát liên bang rằng mình không nghĩ nhiều tới câu chuyện này không. Nhớ lại cơn giận dữ trước đó của Monday, ông quyết định không nói gì.

“Được thôi, anh có gì?” Cảnh sát trưởng hỏi.

“Tôi biết ông từng nói không có báo cáo về người mất tích?”

“Đúng vậy, sao nữa,” Conway đáp.

“Tôi đã kiểm tra với FBI. Theo tôi biết, họ là chuyên gia về bắt cóc tống tiền và mất tích. Người tôi nói chuyện gợi ý rằng đôi khi một người thực sự mất tích trong nhiều tuần, thậm chí là nhiều tháng trước khi được phát hiện. Thường do người thân, gia đình hoặc cộng đồng tin rằng họ đang trong một chuyến đi chính đáng đến đâu đó.”

“Anh ta kể lại trường hợp bà vợ của một nhà buôn dầu tuyên bố chồng mình đang trên chuyến đi không báo trước tới Nam Mỹ, ông ta đã chết trong vụ tai nạn máy bay ở đó. Hãy hình dung họ ngạc nhiên ra sao khi phần còn lại của cái xác được phát hiện sau nhiều tháng trong lưới đánh cá của một ngư dân tại bờ biển Carolinas.”

“Ôi, quỷ tha ma bắt,” Conway nói. Hình ảnh ấy làm ông ta giật mình, không nói được gì hơn.

“Dù thế nào thì, ý tôi là ông có thể suy nghĩ điều tra theo hướng này.”

“Đúng vậy cảm ơn,” Conway lầm bẩm rồi cúp máy.

Ông ngã người xuống ghế, đặt chân lên bàn, đan hai tay sau cổ và suy nghĩ sẽ làm gì với điều Monday nói. Làm thế nào mà một câu chuyện tình cờ lại có thể thành một lời cảnh báo về nguy hiểm đang treo trước mặt? Và làm thế nào... ?

Ông giậm chân xuống sàn, đập tay lên bàn.

“Mẹ k…”

Nhảy dựng lên, bước ra ngoài, cảnh sát trưởng chăm chú nhìn qua đường vào tấm biển tại văn phòng Carter Foster.

Ra Ngoài Ăn Trưa.

Với một người được cho là đang than khóc vì mất vợ, anh ta rõ ràng không hề đánh mất sự ngon miệng. “Liệu có phải…” ông lẩm bẩm, rồi chau mày, quay gót hùng hổ tiến vào văn phòng.

“Này!” cảnh sát trưởng quát to.

Một viên cộng sự chạy tới.

“Tôi muốn anh kiểm tra bến xe buýt, quầy bán vé ở mọi sân bay trong khoảng cách lái xe, mọi địa điểm cung cấp việc chuyên chở khác mà anh có thể nghĩ ra.”

“Vâng, thưa sếp,” viên cảnh sát đáp. “Tôi đang tìm điều gì vậy?”

Conway vỗ nhẹ vào người cấp dưới, hạ thấp giọng với điệu bộ bí mật. “Tôi muốn anh tìm ra một chứng cớ buộc tội. Tôi muốn biết làm thế nào và từ đâu Betty Jo Foster rời thị trấn và, nếu có thể cùng ai. Tôi không muốn rời khỏi đây tối nay và phát hiện tất cả mọi người đều biết việc anh đang làm.”

Tay cảnh sát mở to mắt.

“Điều tôi đang nói là... làm việc của mình và giữ kín cái miệng,” Conway gầm gừ.

“Vâng, thưa ông,” anh ta đáp và ra khỏi cửa.

***

Bo hắt hơi và bất chợt tỉnh giấc. Tiếng động làm hắn giật mình chộp lấy khẩu súng trước khi kịp nhận ra đó là âm thanh của bản thân. Hai chân đã cứng, mông tê cóng và cái bụng bị ấn vào bánh lái của chiếc xe tải nhỏ gây khó chịu. Hắn há miệng ngáp, duỗi thẳng người, cảm thấy cần giải tỏa “nhu cầu”.

Hài lòng với điểm đỗ xe được che giấu hoàn hảo khỏi con đường, Marker mở cửa và rời khỏi ghế, để nguyên cánh cửa trong lúc giải quyết “nhu cầu”. Rên rỉ vì đôi chân phản đối trọng lượng cơ thể, hắn quay lại với công việc.

Đúng lúc đó, một chiếc xe phóng như bay qua chỗ ngoặt và hướng lên đồi. Tin chắc bản thân không bị trông thấy, Marker quay ra nhìn.

Tim hắn giật thót và miệng thì chửi rủa. Hắn hốt hoảng chộp lẩy khẩu súng trường mà quên mất đang dùng tay làm việc khác. Đã quá muộn để ngắm bắn, Marker nhìn theo ánh đèn hậu từ xe Wyatt Hatfield đang biến mất trên đồi mà chán nản.

Căm ghét vận xui của mình, hắn đá vào đống đất trút giận. Giờ thì chẳng thể nói trước bao lâu nữa chúng quay lại.

***

Wyatt mang thực phẩm vào nhà sau khi nài nỉ Glory lên giường nằm nghỉ. Kể từ tiên đoán về cơn bão, cô bị đau đầu nhẹ. Đây không phải trường hợp hiếm thấy trong số điều tương tự từng xảy ra nhưng lần này, cô không thể rũ bỏ cảm giác khó chịu.

Glory vừa đặt đầu xuống gối thì anh bước vào cùng hai viên thuốc trong tay.

“Đây, em yêu,” anh nói. “Xem nó có giúp được em không.”

Cô cầm lấy cốc nước và thuốc bằng vẻ biết ơn rồi nuốt chúng thật nhanh. Glory đặt cái cốc lên bàn, nằm lại giường.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc em,” cô nói.

Wyatt nghiêng người, khẽ hôn lên má. “Anh thích vậy mà,” anh thì thầm. “Giờ em có thể ngủ đi.”

Cô cau mày. “Em không muốn ngủ. Quá muộn rồi. Nếu em ngủ bây giờ, đến tối sẽ không ngủ được.”

Một nụ cười tự mãn lướt qua miệng Wyatt. “Ồ, được đấy,” anh nói. “Anh có thể nghĩ ra vài thứ khác để chúng ta làm thay vào đó.”

Mặc dù bị đau, cô bật cười và lăn tròn, nhắm mắt theo lời yêu cầu. Mình yêu cái cách anh ấy nghĩ, cô nhủ thầm.

“Mặc xác cái đầu anh đi, phần còn lại của anh thế nào?” anh hỏi và ra ngoài để cô cười một mình.

Mặc dù quả quyết không ngủ nhưng Glory nhanh chóng đầu hàng và gà gật trong khi Wyatt đi lang thang hít thở khí trời. Thật khó để đầu óc tập trung tới thứ gì ngoài sự an toàn của Glory nhưng anh biết mình cần nghỉ ngơi, tạm thoát khỏi tình trạng căng thẳng mà hai người đang phải sống.

Vài phút sau, anh đã lang thang ra vùng lân cận ngôi nhà gỗ và cẩn trọng không đi quá xa. Chẳng có việc tốt hơn để làm, Wyatt nhặt một cành cây rồi quay lại bậc tam cấp, ngồi gọt đẽo. Làm việc này không cần chút sáng tạo nào hết. Một việc giết thời gian.

Đẽo được một đống vỏ bào rồi, anh bỗng nghe thấy ai đó tới từ bụi rậm. Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, anh nhìn lên với niềm thích thú, chứ không phải sợ hãi. Edward Lee nhẹ nhàng tiến ra từ rừng cây, Wyatt đứng dậy.

“Mẹ nói tôi có thể mang cho hai người ít bánh quy.” Cậu đưa Wyatt cái gói trước khi nói thêm. “Đây là loại ưa thích của tôi.”

Wyatt cười và mở túi. “Cậu có muốn một ít không?”

Edward Lee ngoái đầu nhìn lại. Cha cậu đang ở ngay sau lưng, đi bộ với vẻ thoải mái của một người thanh thản, cũng như hài lòng trước sự hiện diện của cây súng trường đeo sau lưng.

“Cha ơi, Wyatt nói con có thể lấy ít bánh của anh ấy”

Liam Fowler ngoác miệng cười. “Vậy ta nghĩ con nên lấy mấy cái, con trai.”

Edward Lee ngoác miệng cười trong khi thọc cả hai tay vào gói, lấy ra mỗi tay hai cái bánh và ngồi xuống ăn.

“Cậu có thêm rắc rối nào không?” Liam hỏi.

Wyatt lắc đầu. “Không và tôi nghi ngờ việc đó là nhờ có ông cùng các bạn của mình.”

Liam gật đầu rồi lơ đãng vuốt râu, sắp xếp lại những lọn quăn, dày và đen nhánh.

“Tôi không hiểu tại sao Glory lại phải chịu đựng việc này,” ông nói.

“Cô ấy có một giả thuyết,” Wyatt đáp. “Từ việc Anders Conway nói. Ông ta kể rằng rất nhiều người sợ Glory.”

Liam gật gù. “Đó là sự thật. Thật xấu hổ nhưng là sự thật. Rất nhiều người sợ điều họ không hiểu”

“Ông có ngại cô ấy không?” Wyatt hỏi.

Liam mỉm cười và nhìn xuống con trai mình. “Không nhiều hơn tôi sợ Edward Lee. Vậy, điều cô ấy nắm được là gì?”

“Không lâu sau khi tôi tới, Glory có một hình ảnh. Cô ấy trông thấy kẻ nào đó che giấu chứng cớ của một tội ác khủng khiếp. Tuy nhiên, chỉ ở trong đầu. Glory tin dù là ai phạm tội thì hắn sợ rằng nhờ năng lực đặc biệt của mình, cô có thể chỉ vào mặt hắn và kể ra tội lỗi đó. Gã này đang cố gắng giết Glory để giữ cho bí mật của bản thân được an toàn.”

Liam nhăn nhó. “Nghe thật độc ác nhưng rất hợp lý. Tôi biết Glory từ khi nó chào đời. Rafe Dixon là một trong số những người bạn thân nhất của tôi. Tôi đã từng thấy nhiều người lớn tuổi làm dấu thánh khi cô ấy đi ngang qua, chỉ bởi vì Glory có khả năng thấu thị.”

Wyatt lắc đầu, không tin nổi.

Ăn hết bánh rồi, Edward Lee bắt đầu chú ý xung quanh.

“Wyatt, Hoa Bìm Bìm của tôi đâu?” cậu hỏi, cắt ngang cuộc đối thoại nghiêm túc của hai người.

“Cô ấy đang chợp mắt.” Dứt lời, anh liền thấy thông cảm với vẻ mặt thất vọng của chàng trai trẻ.

Cánh cửa sau lưng cậu bật mở, Edward Lee nhảy lên.

“Hoa Bìm Bìm! Cô dậy rồi!”

Vẻ vui sướng ngập tràn trên khuôn mặt, cậu quàng tay quanh cổ cô, ôm chặt cô và nhoẻn cười khi được chào mừng bằng một cái thơm lên má.

“Tôi nghe thấy có tiếng nói,” cô đáp, cười với Liam cùng con trai ông.

“Mẹ gửi bánh quy,” Edward Lee nói.

Wyatt cười khúc khích. Anh có thể thấy chuyện bánh trái này sẽ đi tới đâu và đưa gói bánh cho Glory.

“Chúng là loại ưa thích của tôi,” Edward Lee nhắc nhở cô.

Glory bật cười. “Cậu có mấy cái rồi?”

“Mới hai cái,” cậu đáp.

“Vậy biết đâu cậu có thể lấy thêm hai cái nữa?”

Liam cười lớn trước cách xin xỏ khéo léo của con trai.

“Đừng ăn hết, con trai!” ông thúc. “Mẹ làm cả một lọ đầy ở nhà cho con mà.”

Edward Lee gật đầu và nhai, không thể trả lời cha bởi bánh quy trong miệng.

“Mọi người muốn vào trong không?” Glory hỏi. “Tôi sẽ pha một ấm cà phê.”

Liam mỉm cười và cọ tay vào một bên má cô bằng cử chi dịu dàng, khe khẽ.

“Không, cảm ơn, cô gái. Ta chỉ ghé qua chào xem thế nào thôi. Bọn ta tốt nhất nên về nhà trước khi thằng con trai ta chén tất cả đồ ăn của hai người.” Và ông gửi một cái liếc đài, đồng thuận về phía Wyatt trước khi vẩy nhẹ chiếc mũ với cả hai.

“Phải cẩn thận đấy, nghe chưa?”

Wyatt gật đầu. “Ông cũng thế nhé. Hãy cẩn thận.”

Khi họ đi khỏi, Glory đợi Wyatt nói điều gì đó, bất cứ điều gì để phá vỡ ánh mắt căng thẳng đang nhìn cô. Nhưng im lặng vẫn tiếp tục nên cô mở lời trước.

“Gì vậy?” cô hỏi.

“Anh kể cho Liam giả thuyết của em.”

Gương mặt cô không còn chút cảm xúc nào. Cô sẽ không cho phép mình quan tâm xem liệu cha Edward Lee có nghi ngờ mình không.

“Vậy thì?” cô hỏi.

“Ông ấy nói nó hợp lý.”

Trạng thái căng thẳng dần biến mất, cô ngồi xuống bậc thềm, thò tay vào túi lấy một cái bánh quy.

“Một cái chứ?” cô hỏi, đưa cho Wyatt.

Anh lắc đầu và ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua vai cô.

“Điều anh muốn là em an toàn và hạnh phúc. Điều anh không biết là làm sao để tạo nên hạnh phúc. Sự chờ đợi này khiến anh phát điên.”

Cô gật gù đồng ý, trầm tư nhai chiếc bánh quy, thưởng thức vị cay từ quế, bột yến mạch cùng nho khô. Sau khi ăn xong, Glory phủi hai tay vào bên quần, rồi ngắm nghía mũi giày.

Wyatt có thể thấy cô đang suy nghĩ nhưng anh không biết nên hỏi hay đợi cô kể vào lúc thích hợp.

Cuối cùng, tính nóng vội đã chiến thắng, anh giật nhẹ bím tóc để thu hút sự chú ý.

“Vậy em sẽ nói cho anh biết mình đang nghĩ gì hay để anh phải đợi dài cổ?”

“Em nghĩ mình nên quay lại bãi rác.”

Wyatt lưỡng lự. Anh không muốn nhớ lại những gì cô phải chịu đựng lần trước. Để bản thân trải qua giày vò một lần nữa giống với việc tự trừng phạt nhiều hơn là làm một việc khôn ngoan.

“Nhưng tại sao, em yêu? Em biết nó đã làm gì với em vào lần đầu tiên rồi đấy.”

Cô thở dài rồi tựa đầu lên ngực anh và cảm nhận sự thoải mái trong vòng tay Wyatt.

“Bởi vì nếu em đúng về lý do bị hãm hại, thì điều từng xảy ra ở đó có ảnh hưởng đến sự an toàn của em. Khi nó xảy ra lần trước, em đã sốc vì khiếp sợ và đẩy hình ảnh ra khỏi đầu trước khi nó kết thúc.” Giọng cô chìm dần trong nỗi thất vọng. “Thậm chí em không biết nếu chúng ta quay lại, nó có xảy ra lần nữa không, nhưng nếu thế, biết đâu em sẽ thấy điều gì đó cho chúng ta một gương mặt... hoặc một cái tên. Như cảnh sát trưởng Conway nói, thứ gì đó chắc chắn để tiếp tục.”

“Anh không thích... nhưng anh sẽ đưa em đi.”

Cô lả đi trong tay anh. “Cảm ơn, Wyatt. Cảm ơn”

Anh cau mày. “Đừng cảm ơn vội,” anh cảnh báo. “Đống lộn xộn này chưa qua đâu.”