Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 157: Ai chưa từng yêu mấy tên rác rưởi




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trong lòng Giang Yên Nhiên không khỏi bi thương: "Thích tôi? Đã nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng thích tôi. Vào thời điểm ba tôi rút vốn, lấy được dự án, giải trừ hôn ước anh lại nói là thích tôi? Tống Tử Hàng, anh thật biết chọn thời gian mà!"

Đáy mắt Tống Tử Hàng thoáng xẹt qua một tia lạnh lùng: "Yên Nhiên, nếu đây là trừng phạt em giành cho anh, vậy anh tình nguyện chấp nhận. Nhưng bây giờ anh thật sự biết lỗi rồi, chẳng lẽ em không thể cho anh cơ hội nào nữa sao?"

Giang Yên Nhiên cười lạnh: "Tống Tử Hàng, trong mắt anh, có phải tôi là người rất dễ lừa gạt hay không?"

Tống Tử Hàng vội nói lớn: "Yên Nhiên, anh thích em, anh thật sự thích em! Em muốn thế nào mới chịu tin tưởng anh đây? Nếu em không tin anh, vậy tại sao em lại phải làm vậy? Không phải vì muốn anh hồi tâm chuyển ý quay lại bên em hay sao? Anh thề sẽ không bao giờ rời bỏ em nữa! Sau khi tốt nghiệp chúng ta lập tức kết hôn có được không? Em tranh thủ thời gian khiến chú Giang giải trừ hôn ước như vậy, em có biết vì việc này hai nhà chúng ta đã có bao nhiều phiền phức hay không?"

Tia sáng cuối cùng trong con ngươi của Giang Yên Nhiên cũng bị dập tắt: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn cùng anh qua lại nữa thôi, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa."

"Yên Nhiên!" Tống Tử Hàng nhìn Giang Yên Nhiên thản nhiên rời đi, thở hổn hển tức giận.

Ký túc xá nữ sinh.

Sau khi trở về, Diệp Oản Oản phát hiện sắc mặt Giang Yên Nhiên có chút khó coi: "Cậu không tệ đấy!"

Giang Yên Nhiên cười khổ: "Nếu anh ta còn một chút cốt khí, có thể tớ còn coi trọng một chút. Nhưng không nghĩ anh ta vừa quay đầu liền cầu xin tớ tha thứ như vậy."

Diệp Oản Oản rất hiểu cảm giác tín ngưỡng đã từng tôn thờ lại bị bóp chết, thở dài nói: "Nén bi thương, ai lúc trẻ chưa từng yêu mấy tên rác rưởi!"

Giang Yên Nhiên bị cô chọc cho bật cười: "Nhắc tới mới phát hiện, chúng ta có chút đồng bệnh tương lân đó. Thật ra tớ rất tò mò, trước kia cậu thích Cố Việt Trạch như thế, sao bây giờ lại thông suốt rồi?"

Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Trong vô tình biết được một chút sự thật mà thôi."

Trong mấy ngày kế tiếp, bởi vì vẫn còn theo quy trình nên chưa chính thức công khai, cho nên chỉ có vài người biết, bên ngoài cũng không biết kết quả.

Bởi vì trước đây Tống Tử Hàng thổi phồng lên, các bạn học trong trường đều cho rằng Tống gia đã lấy được dự án này rồi, những người gặp Tống Tử Hàng đều tiến lên chúc mừng, tìm đủ cách để làm quen với anh ta.

Trầm Mộng Kỳ nhạy bén phát hiện những ngày qua Tống Tử Hàng có chút sao nhãng mình, cũng không biết bởi vì Giang Yên Nhiên thay đổi khiến anh ta động tâm hay là vì có vấn đề gì.

Bất luận thế nào, cô ta cũng không thể để cho con mồi trong tay mình chạy đi, vì vậy càng thêm ân cần với Tống Tử Hàng, thậm chí chủ động rủ anh ta ra ngoài.

Đang trong thời kì đặc thù, Giang Yên Nhiên bên kia vẫn không có ý định mềm lòng. Tống Tử Hàng vốn muốn từ chối, nhưng không chịu được cảnh người trong lòng mình hiếm khi chủ động như vậy, cộng thêm gần đây chịu quá nhiều áp bức bên phía Giang Yên Nhiên, tâm tình ứ đọng, vì vậy liền đáp ứng, cũng bỏ những việc trong nhà sang một bên.

Đang cùng Trầm Mộng Kỳ dạo phố, Tống Tử Hàng lần nữa nhận được điện thoại trong nhà.

Tống Tử Hàng tránh Trầm Mộng Kỳ đi nhận điện thoại: "A lô, mẹ, mọi việc thế nào rồi?"

Bên kia lập tức truyền tới âm thanh tức giận của mẹ Tống: "Tử Hàng, lần này Giang gia thật sự quá tuyệt tình! Đến bây giờ ba con vẫn chưa thấy được mặt của Giang Hải Triều. Chẳng qua chỉ cần đưa tay liền giúp chúng ta giải trừ khó khăn, nhưng ông ta tình nguyện mua thiết bị giá cao cũng không chịu hợp tác cùng chúng ta, đây rõ ràng là muốn cố ý ép chúng ta đi vào đường cùng!"

"Lão súc sinh đó lại đối với chúng ta như vậy!" Tống Tử Hàng giận dữ.