Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 59




Lần này thi đua Toán học này, áp dụng hai chế độ quyết đấu và chế độ thi đấu, tự do lựa chọn đối thủ, lên đài PK, bên thắng tiến vào vòng tiếp theo, kẻ bại bị đào thải.

Trên cầu thang trường học, ánh đèn đại lễ sáng tỏ, học sinh xếp sau khán đài tràn đầy, thậm chí có không ít bạn học không có chỗ trống để ngồi, đứng tại cửa thoát hiểm, chờ đợi cuộc tranh tài bắt đầu.

Đám tuyển thủ thì theo khối, phân biệt ngồi ở trên hàng phía trước.

Ôn Niệm Niệm nhìn toàn bộ đấu trường xung quanh ――

Tuyển thủ dự thi giống như những năm trước, nhiều nhất là số người cao tam, nhìn qua tựa hồ như ngồi đầy một cái phương trận.

Cao nhị và cao tam trung học cũng có tên mười hai tuyển thủ, cao nhất ít nhất, cũng chỉ có bốn người ở tổ báo danh dự thi.

Trước khi bắt đầu tranh tài mười phút, phương hướng cao nhị mới rối loạn tưng bừng.

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ôn Loan chống cáng chậm rãi ra trận.

Khí chất lạnh như băng, làm cho người ta có loại cảm giác u ám sống nguội.

Anh ngồi xuống vị trí bên trên chỗ cao nhị, giống như sợ sẽ lây nhiễm bệnh dịch, có mấy năm sinh bên người lập tức đổi vị trí, không muốn ngồi sát bên anh.

Xúi quẩy.

"Niệm Niệm, đó thật là anh của cậu." Quý Trì thấp giọng hỏi cô.

Ôn Niệm Niệm điểm gật đầu: "Ừm, anh họ."

"Chân của anh ấy... Là xảy ra chuyện gì?"

"Năm đó tốt nghiệp tiểu học, bị thương ở tai nạn xe cộ, chân trái tàn tật suốt đời."

"Quá đáng tiếc." Quý Trì cảm thán nói: "Tiểu ca ca đẹp trai như vậy, dĩ nhiên cả một đời đều..."

Cậu không nói thêm gì đi nữa...

Đúng là thật sự rất đáng tiếc, Ôn Niệm Niệm cũng không khỏi cảm thán, lấy thiên phú của Ôn Loan, nếu như không có bị tàn tật, tiền đồ tương lai không biết ánh sáng loá mắt cỡ nào.

Toàn bộ Ôn gia, không có bất kỳ một con cái có thể sánh vai cùng anh, cái gì mà Ôn Lan, ở trước mặt anh thật là không đủ nhìn.

Mà bây giờ... lại trở thành bị người từ bỏ.

Cũng khó trách Ôn Loan chán ghét tham gia tụ hội gia đình Ôn gia.

Những vãn bối ở chỗ tự hội Ôn gia tư thái nịnh nọt, trong mắt anh, không biết buồn cười cỡ nào.

Lúc này, Quý Trì đột nhiên hỏi Căn Di: "Cậu... Cậu thấy thế nào?"

Ôn Niệm Niệm quay đầu, nhìn thấy lon nước trong tay Căn Di, bị cô ấy siết chặt tới biến hình.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Quý Trì muốn tiếp nhận lon nước trong tay Căn Di, ném vào thùng rác.

Ánh mắt Căn Di từ trên người Ôn Loan rút trở về, cái gì cũng không nói, gương mặt nóng lên, huyệt thái dương xuất hiện gân xanh.

Ôn Niệm Niệm nhìn Ôn Loan, lại nhìn Căn Di một chút, trong lòng có điểm khả nghi.

Rất nhanh, người chủ trì lên đài, sau một đoạn lời dạo, đám tuyển thủ hai hai tổ 1 lên đài pk.

Chọn được cao tam thi đấu trước, lên đài chính là nam sinh mặc áo lên cao cổ màu đen.

Ôn Niệm Niệm nhớ kỹ, hắn tên Phùng Siêu, là tiểu tùy tùng trong nhóm người Mã Tuyền, ngày đó cũng tới phòng nghiên cứu và thảo luận đi tìm phiền phức.

Sau khi lên đài, ánh mắt khinh miệt lướt qua phương hướng cao nhất.

Quý Trì che ngực nói: "Xong rồi, tớ có dự cảm,vòng thứ nhất bị đào thải."

Quả thật sợ cái gì thì thứ đó đến, sau Phùng Siêu quét mắt về đấm cao nhất, ánh mắt rơi ổn định trên người Quý Trì.

"Chính là cậu."

Quý Trì chỉ có thể kiên trì đứng lên, trong miệng một mực lải nhải lấy: "Xong rồi, cái này thật sự không xong rồi."

Ôn Niệm Niệm nói: "Đừng để sư phụ mất mặt."

Quý Trì quay đầu làm ra một bộ biểu lộ sống không còn gì luyến tiếc, ý là mặt mũi ngày hôm nay ném đi.

Hai người đi tới giữa lễ đài, phía sau bọn họ chính là bảng chiếu cùng bảng đen, trên bảng chiếu sẽ xuất hiện một đề, hai người đồng thời tính toán trên bảng đen, tính đúng thì thắng, sai lầm thì thua, nhưng nếu ba đề đầu tiên hai bên đều chính xác, như vậy từ đề thứ tư trở đi, sẽ tính thời gian, ai làm được trước, coi như thắng.

Quý Trì khẩn trương che ngực, một cách hết sức chăm chú nhìn bảng chiếu.

Đề thứ nhất: Trên sông có đường vòng cung hình cầu hình vòm, lúc mặt nước cách vòm 5 mét, độ rộng mặt nước vì 8 mét thuyền lên rộng thêm 4 mét, cao 2 m, sau thuyền chuyên chở lộ ra một phần trên mặt nướ cao 0.7 5 mét, hỏi lúc nước dâng cách đường vòng cung bao nhiêu, thì thuyền nhỏ không thể thông hành?

Coi như là món ăn khai vị, kiểm tra kiến thức căn bản đường vòng cung, tương đương một đề đơn giản.

Mà Ôn Niệm Niệm cũng nhớ kỹ, đề tương tự như vậy, cô lặp đi lặp lại lặp đi lặp lại giảng cho Quý Trì, nếu như cậu làm không được, coi như đừng kêu cô tiếng sư phó.

Quả nhiên, thời điểm Quý Trì nhìn thấy đề, thở dài một hơi, tay run rẩy cầm phấn viết bắt đầu tính toán trên bảng đen, vẽ mặt phẳng góc vuông tọa độ, bắt đầu tính toán.

Rất nhanh cậu liền có câu trả lời: Khi mặt nước dâng tới lúc cách đường vòng cung 2 m, thuyền nhỏ không thể thông hành.

Đương nhiên, lúc cậu đặt bút, Phùng Siêu sớm viết xong đáp án, dương dương đắc ý chờ.

Ôn Niệm Niệm thấy Quý Trì viết ra đáp án, thở dài một hơi, dùng sức vỗ tay vỗ tay: "Được đó! Tiếp tục như thế!"

Toàn trường, chỉ có một mình Ôn Niệm Niệm vỗ tay bang bang.

Quý Trì quay đầu nhìn cô một cái, rất giống như đứa trẻ được thưởng, lộ ra mỉm cười ngượng ngùng.

Các bạn học rận mang vẻ mặt khinh bỉ.

Một đề đơn giản như vậy, làm đúng có cái gì đáng phải kiêu ngạo, xem ra trình độ cao nhất, cũng chỉ có như vậy.

Đề thi thứ hai là một đề tập hợp, cũng là nội dung vừa tiến độ cơ sở, nhưng mà hơi khó khăn.

Rất nhanh, Phùng Siêu viết ra đáp án. Mà sau khi hắn viết xong, Quý Trì mới bắt đầu đặt bút.

Cậu viết rất chậm, vừa viết vừa suy nghĩ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cậu, đung khẩu hình nói: "Không cần gấp gáp, từ từ viết."

Quý Trì bỏ ra năm phút đồng hồ, cuối cũng đem đạo đề này làm ra.

Mặc dù mất nhiều thời gian, nhưng tốt xấu làm được, mà lại làm đúng.

Cậu thở dài nhẹ nhõm.

Đề thi thứ ba, là một đề phương vị giác trận doanh pháo binh, độ khó tăng lên gấp đôi, Phùng Siêu nhìn thấy đề thi này, sau khi suy tư gắn gọn, bắt đầu viết đắp ấn lên trên bảng đen, nét bút dùng sức, phấn viết từng chữ từng chữ rơi xuống.

Mà Quý Trì tuyệt vọng quay đầu ngắm Ôn Niệm Niệm.

Thật sự không có đầu mối.

Kỳ thật không thể trách cậu, đạo đề này đã vượt ra khỏi lớp tri thức cao nhất, cậu không làm được rất bình thường.

Đúng như lão Vương nói, cậu có thể đem tri thức học qua nhớ kỹ cũng không tệ rồi.

Quý Trì bỏ mình ở đề thi thứ ba, không có mất mặt gì, đổi vai với bất kỳ một bạn học cao nhất nào, đại đa số cũng sẽ không làm được đề này.

Đây chính là lí do vì sao mỗi năm một lần thi đua Toán học luôn luôn là cao tam đoạt giải quán quân.

Lần thi đua này, được xưng là thi đua dò xét cao tam, tiền thưởng cũng đừng nhìn thành vàng hỏi thăm các bạn học vất vả ôn tập.

Các đồng học cao nhất, trên cơ bản là pháo hôi cùng thi.

Quý Trì bị đào thải, đi xuống lễ đài, cao tâm bên kia phát ra từng tiếng cười cợt, Phùng Siêu trở l vị trí của mình, quay đầu cùng Mã Tuyền vỗ tay, vẻ mặt đắc thắng.

"Làm tốt lắm."

"Loại kia yếu gà, từ từ nhắm hai mắt cũng có thể treo lên đánh hắn."

Quý Trì bĩu môi, nhìn Phùng Siêu một chút, Phùng Siêu hướng hắn so cái đứng đấy ngón cái động tác, im ắng hình miệng tựa như nói: "Rác rưởi."

Lớp mười bên này các bạn học hống náo loạn lên: "Có gì đặc biệt hơn người."

"Cấp ba đánh lớp mười, ngươi còn đắc ý đúng thế."

"Có bản lĩnh ngươi tuyển cấp ba pk a."

Cấp ba bên kia đồng dạng không cam lòng yếu thế đáp lại: "Liền đánh các ngươi thế nào."

"Thua không nổi đừng đến dự thi a."

"Đúng đấy, lúc đầu loại này tranh tài cũng không phải là cho các ngươi những này trẻ con miệng còn hôi sữa chuẩn bị."

Hai bên lúc đầu tại riêng phần mình phàn nàn, không nghĩ tới nói nói lại còn cãi vã ――

"Uy, các ngươi cấp ba nhiều học được hai năm không tầm thường a!"

"Chính là so với các ngươi không tầm thường thế nào."

Trong lúc nhất thời, hai bên trận doanh giương cung bạt kiếm, lớp mười một bị bọn họ kẹp ở giữa, trên mặt hiển hiện xấu hổ biểu lộ.

Từng cái niên cấp các lão sư lập tức quát bảo ngưng lại các bạn học cãi nhau chửi rủa, giáo vụ chủ nhiệm nghiêm nghị nói ra: "Lại ồn ào, toàn bộ hủy bỏ tư cách tranh tài!"

Các bạn học dồn dập im lặng, một lần nữa ngồi xuống.

Bởi vì là thứ nhất vòng là cấp ba thắng được, dựa theo quy tắc, bên thắng tuyển người, vòng thứ hai vẫn như cũ là cấp ba lựa chọn pk đối thủ.

Mã Tuyền bên người một cái nữ hài tử đứng lên lễ đài, giương mắt liếc mắt Ôn Niệm Niệm một chút, nói ra: "Ngươi có lá gan đi lên cùng ta so a."

Bởi vì vừa mới trải qua Quý Trì yếu đuối, cấp ba đối với lớp mười biến đến vô cùng khinh thị, chỉ hi vọng mau đem những này chướng mắt gia hỏa đào thải, lại bắt đầu cao thủ chân chính quyết đấu.

Ôn Niệm Niệm không chút do dự tiếp nhận rồi khiêu chiến, sải bước đi lên lễ đài.

Lớp mười các bạn học gặp nàng chọn lựa Ôn Niệm Niệm, dồn dập bắt đầu ồn ào ――

"Lá gan thật là lớn, lại dám tuyển Ôn Niệm Niệm."

"Nàng còn không biết sự lợi hại của nàng đi."

"Ta nhìn rất treo, Ôn Niệm Niệm lợi hại hơn nữa, không có học qua đề, nàng sẽ làm a?"

Cấp ba kia tên nữ sinh tên là Tưởng Hân Di, cũng là niên cấp xếp hạng thứ mười học sinh xuất sắc, cấp ba các bạn học bao quát Mã Tuyền ở bên trong, đều là lòng tin mười phần, chờ lấy Tưởng Hân Di treo lên đánh Ôn Niệm Niệm.

Coi như lần trước Ôn Niệm Niệm tại Mã Tuyền trước mặt phô bày siêu phàm trí nhớ, nhưng vậy thì thế nào, chỉ có học sinh khối văn mới có thể đọc sách giáo khoa đâu, cái nào chân chính Toán học thiên tài sẽ nhàm chán như vậy đem sách giáo khoa học thuộc?

Đạo thứ nhất đề không khó, thuộc về lớp mười hàm số tri thức điểm, Tưởng Hân Di vài phút liền tại trên bảng đen viết xuống đáp án, mà nàng đặt bút hoàn thành một nháy mắt, Ôn Niệm Niệm cũng đồng thời viết xong đáp án.

Đề thi thứ hai, đề thi thứ ba, cũng không tính là quá khó, Ôn Niệm Niệm cùng Tưởng Hân Di đồng thời viết xong trình tự.

Dưới trận người xem bắt đầu xì xào bàn tán đứng lên, cấp ba các bạn học có chút không giữ được bình tĩnh, lúc đầu coi là Tưởng Hân Di đối chiến lớp mười Ôn Niệm Niệm, là dùng tuyệt đối ưu thế áp đảo treo lên đánh nàng, lại vạn vạn không nghĩ tới, hai người làm ba đạo đề, đều còn không có quyết ra thắng bại.

Tưởng Hân Di cũng có chút luống cuống, nghiêng đầu nhìn Ôn Niệm Niệm một chút.

Nàng không nhanh không chậm buông xuống phấn viết, biểu lộ như thường, không có chút nào bất luận cái gì khẩn trương hoặc là tâm tình hưng phấn, thật giống như bình thường làm luyện tập đề đồng dạng dễ dàng.

Tiếp xuống, người chủ trì tuyên bố hai người tiến vào tranh đoạt từng giây đoạt chiến làm dịu, nói cách khác, tiếp xuống đề mục, muốn bắt đầu tính toán thời gian, ai thời gian tiêu đến ít, đáp án chính xác, như vậy ai liền chiến thắng.

Mà đoạt chiến khâu đạo thứ nhất đề, liền đem đang ngồi tuyệt đại đa số bạn học đều làm khó.

Đạo đề này độ khó, vượt xa trước ba đạo đề:

F(x) có nghĩa khi x thuộc (0; dương vô cùng) và số thực x thỏa mãn đẳng thức sau: 2+x = 2-x cùng (7+x)! = (7-x)!, nếu x= 0 thì x! =0, gọi N là các giá trị tại f(x)= 0 trong khoảng từ [-1000;100]. Tìm giá trị nhỏ nhất của N.

Không ít bạn học lấy bản nháp giấy ra bắt đầu tự tính toán, thế nhưng tính toán nửa ngày, cuối cùng từ bỏ.

Quá khó.

Tưởng Hân Di nhặt phấn lên viết, bắt đầu ở trên bảng đen viết trình tự tính toán, hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu theo khuôn mặt rơi xuống.

Khoảng cách làm bài, cô ta nhìn Ôn Niệm Niệm một chút, Ôn Niệm Niệm còn đang nhìn đề, cũng không bắt đầu làm.

Cô ta thoáng thở dài một hơi.

Loại đề có độ khó này, đối với học sinh cao tâm mà nói, sợ đề đều xem không hiểu.

Ngay lúc lòng Tưởng Hân Di tràn đầy coi Ôn Niệm Niệm muốn vứt bỏ thi đấu, Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên cầm bút lên, trực tiếp viết một trên bảng đen: giá trị nhỏ nhất của N tương đương 401.

Không có bất kỳ trình tự tính toán gì, cô trực tiếp ở trên bảng đen, viết ra đắp án cuối cùng!

Toàn trường an tĩnh mười giây, triệt để sôi trào.

Ngay cả giám khảo ở hàng phía trước lặp đi lặp lại việc so sánh đáp án trong tay, xác định Ôn Niệm Niệm viết 401 là câu trả lời chính xác.

Trợn mắt hốc mồm.

Tưởng Hân Di nghe được tiếng người chủ trì tuyên bố người thắng Lợi chính là Ôn Niệm Niệm, phấn trong tay gãy.

Cô ta khó có thể tin nhìn qua nữ sinh bên người, cùng với Nmin=401 lẻ loi trên bảng đen, khó có thể tin.

Ôn Niệm Niệm làm sao có thể không tính toán... trực tiếp viết ra đáp án?

Đây tuyệt đối không có khả năng!

Tưởng Hân Di cảm giác được sự thông minh của mình bị vũ nhục, cô ta cũng coi là học sinh xuất sắc trong mắt lão sư, thế nhưng hiện tại không thể làm đề, Ôn Niệm Niệm sao có thể... Làm ra được?

Hơn nữa còn tính nhẩm...

"Cô ta khẳng định biết đáp án!" Tưởng Hân Di đỏ bừng mặt, nói với ban giám khảo: "Không công bằng, cô ta trình tự tính đều không viết ra! Khẳng định sớm đã biết đáp án!"

Ban giám khảo cũng có chút khó khăn, để lọt đề là chuyện tuyệt đối không thể nào, thế nhưng... Ôn Niệm Niệm xác thực chỉ thông qua tính nhẩm làm được đề này, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Ôn Niệm Niệm nhìn bộ dáng Tưởng Hân Di mất khống chế, liếc mắt, quay người cầm lấy phấn viết, không suy tư, trên bảng đen bang bang viết xuống trình tự tính toán, cuối cùng suy luận ra đáp án Nmin=401.

Cô đem phấn viết ném vào trong hộp, mạn bất kinh tâm* nói: "Hiện tại tâm phục khẩu phục?"

(P/s: Mạn bất kinh tâm [漫不经心]: “Mạn”[漫]: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. “Kinh tâm” [经心]: Lưu ý, lưu tâm.... Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tuỳ tiện tiện, không để ở trong lòng, hay thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới.)

___________________

[ Kỷ có lời muốn nói ]

Halo halo, chào buổi tối.

Giờ Kỷ cùng Đầu Gỗ đang cố đẩy nhanh tiến độ của bộ truyện, ra nhiều chap cho mọi người đọc, cái kết của bộ truyện khá là khó hiểu cho lên phải ra đồng loạt cùng một lúc để mọi người dễ hình dung.

Ra nhiều chap đồng nghĩa là các bạn hãy tặng sao truyện, hành động này là không bắt buộc, nhưng nếu các bạn muốn chúng mình có động lực, xin hãy nhẹ nhàng ấn sao, điều đó chả mất phí gì cả.

Một lần nữa cảm ơn các bạn!:>>