Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 115




Giải quyết xong số bốn cùng số năm cản đường, ta muốn đi xem Vương Gia liền bị Hoàng đế phái người tới ngăn cản, còn trực tiếp ngăn ta lại cung điện của mình, Hoàng đế cũng không xuất hiện, chính là không để cho ta đi gặp Vương Gia. Tình trạng tâm lý của hắn ta không cần nghĩ cũng biết, ôi nha, ta thích Vương Gia chừng nào, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ hắn chật vật như vậy sao được? Không chịu được lại đi cầu tình, tới tổn thương tâm của người làm phụ thân như hắn sao?

Sao có thể được, Hoàng đế thấy ta không chết tâm với Vương Gia đã sớm khó chịu lâu rồi.

Ta rưng rưng đau lòng một lát, sẽ không kiên trì nữa, tinh thần chán nản trở về, bắt đầu rầu rĩ đến không được, vẻ mặt lo lắng giả bộ u buồn. Mấy ngày này ta bị tổn thương Hoàng đế cũng không gặp, hiện tại vì một trảo của Hoàng đế ta liền ra cửa gặp Vương Gia, điều này có thể khiến Hoàng đế không nghĩ ngợi thêm sao?

Ta giả bộ thật lâu, lần này Hoàng đế cũng không tới nhìn ta rồi, đại khái chính là sợ ta cầu cạnh cho Vương Gia. Ta mừng rỡ tự tại, lẳng lặng chờ đợi nửa đêm lại tới, hiện tại Vương Gia đã bị nhốt vào Thiên Lao, phán quyết cho hắn còn chưa xuống, nghe nói Hoàng đế vẫn còn đang cho tâm phúc chỉnh lý lại tội trạng của Vương Gia.

Đợi đến nửa đêm, Sẹo ca cùng A Tam lặng lẽ trở lại, hai người bọn họ lật tung vương phủ rồi, cũng mang toàn bộ đồ ngọc khả nghi trở lại, một chút xíu nữa sẽ thử, chúng ta tìm được trong đó một Ngọc Phật không trọn vẹn. Vật này rất được quý trọng cất giấu trong góc tối phía sau bức họa trong thư phòng, đoán chừng nếu không phải bị vỡ Vương Gia sẽ luôn luôn mang trên người.

ọc, ta mặc áo choàng đen vào, để Sẹo ca mở đường cho chúng ta, chúng ta muốn len lén đi xem Vương Gia.

Dĩ nhiên, khi đi là len lén đi, mà quay về có thể bị phát hiện hay không căn bản cũng không quan trọng, vì vậy ta một chút cũng không có uất ức bốn người lên một lượt, mặc dù trên mặt nổi vẫn là hai người ta cùng Lục Trúc.

Ta cùng Lục Trúc đều mặc áo choàng màu đen, Sẹo ca mang theo ta bay khỏi chỗ ở của ta, thẳng hướng mục tiêu.

A Tam không có khinh công, mang theo Lục Trúc đi chậm hơn chúng ta một chút, vất vả một hồi mới tập hợp với chúng ta ở bên ngoài thiên lao thủ vệ canh phòng sâm nghiêm.

Sau khi chúng ta tập họp, ta để cho Sẹo ca tạo ra khói mê lần trước ta đã dùng qua, để cho hắn làm mê man vài người cầm lệnh bài, chúng ta trực tiếp quang minh chính đại đi vào. Có lệnh bài, ta chỉa vào khuôn mặt công chúa này hoàn toàn không sợ bị cản lại, cho dù có người đến ngăn cản, ta một phen uy hiếp lợi dụ cũng tiến vào, thật sự không giải quyết được sẽ để cho Sẹo ca đánh người bất tỉnh.

Không phải bọn chúng quá yếu, mà là trị giá võ lực của Sẹo ca nghịch thiên, hơn nữa khinh công bay tới bay lui chạy tới chạy lui, rất dễ dàng sẽ mắc bẫy.

Thiên Lao rất lớn, có thể bị giam ở bên trong đều không phải là mặt hàng đơn giản, đều nhìn ta, trong tay ta cầm bàn đồ đơn giản thật khó khăn mới lấy được trong tay người bị ngất, vô cùng khó khăn tìm được Vương Gia.

Bên hắn có mấy người trị giá võ lực thật tốt trông chừng, thấy hai nữ nhân mặc áo choàng đen xuất hiện xoạt một cái liền rút bội đao ra.

Ta cùng Lục Trúc vội vàng kéo mũ trên áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt thật.

Cho dù nửa đêm, Vương Gia vẫn không ngủ, hơn nữa đột nhiên từ giường cao gối mềm biến thành tình trạng khổ ép như vậy, hắn có thể ngủ được mới lạ. Vừa thấy được tình hình đột phát phía ngoài, hắn phát hiện chúng ta trước cả những người canh giữ bên ngoài.

Ta vừa lộ ra dáng vẻ chân thực, mấy ngục tốt liền bị diện mão mỹ nhân tuyệt sắc được thiết định của ta nhanh chóng làm hoa mắt, tất cả đều sững sờ. Lục trúc bên cạnh ta rất có nhãn lực, thấy vậy hét lớn một tiếng: "Thấy công chúa còn không quỳ xuống!"

Mấy người theo bản năng liền quỳ xuống, ta lập tức đưa lệnh bài ra, để cho bọn họ mở cửa lao ra, cho ta vào đi gặp Vương Gia.

Tất cả mọi người đều biết Hoàng đế sủng ái ta, thậm chí muốn giết chết Vương Gia, lúc này cũng có chút do dự không động. Thấy vậy, ta đối với bọn họ lộ ra một biểu tình càng thấy càng thương, bọn họ lập tức giãn ra, ta lại dùng lời nhỏ nhẹ nói ta nói với Vương Gia liền đi, những người đó rốt cuộc mở cửa lao cho ta.

Lúc này Vương Gia vẫn nhìn ta, liếc mắt một cái không tệ.

Tình cảm trong mắt hắn vô cùng phức tạp, hình như là cảm thấy bộ dạng hiện tại này của hắn quá mức nhếch nhác, ngượng ngùng mở miệng nói chuyện với ta, tự cảm thấy vô cùng chật vật khó chịu, cảm thấy bị nữ nhân yêu mến nhìn thấy một màn như vậy của bản thân vô cùng mất thể diện.

Vương Gia xem ra cũng không cảm giác mình sẽ bị mất mạng, vì vậy cũng không quá lo lắng vì mạng nhỏ của mình.

Khi ta đến gần hắn, hắn còn đỏ mắt, ra vẻ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại vẻ mặt nói không ra được. Hắn vươn tay ra, vừa định nắm tay của ta, làm ra động tác ôm ta tiến vào trong ngực, ta liền vô cùng không khách khí tát hắn một cái.

Một tát này vô cùng hung ác, không pháp vô tình, vô cùng lãnh khốc, âm thanh vang dội,

Vương Gia ngoài mặt vừa lộ ra chút lửa giận, vừa quay đầu lại, lại thấy ta đỏ mắt không tiếng động rớt nước mắt.

Ta hung ác mở miệng: "Vương Gia, có lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới ngươi sẽ có một ngày như thế đi, ngươi cảm thấy hối hận sao! Khi ngươi đối với ta như vậy, vì nữ nhân kia. . . . . ." Ta vừa nói xong, âm thanh liền thấp xuống, khiến Vương Gia hiểu ta còn đang hiểu lầm của hắn, còn chưa tha thứ cho hắn.

Hắn lập tức tuyệt không tức giận, vội vàng giải thích với ta: "Không phải như vậy, là nữ nhân kia hạ cổ Bổn vương, Bổn vương cho tới bây giờ cũng chưa từng phản bội ngươi, ngươi phải tin tưởng ta, ta chưa từng thay lòng."

"Không, ta không tin ngươi, ngày sinh nhật phụ hoàng đó chính ta chờ thật lâu trong cung, ngươi chính là không trở lại, tất cả mọi người cười nhạo ta bị ngươi vứt bỏ, tất cả mọi người xem thường ta, châm chọc ta, ta vẫn còn chờ ngươi. Ai biết sẽ chờ tới tin tức ngươi nạp trắc phi, ta nhanh chóng trở về, gặp lại được ngươi thì ngươi lại cùng nữ nhân kia lõa lồ thân thể ôm nhau, nếu ta chưa từng xuất hiện, nếu ta. . . . . ."

Lượng tin tức trong lời nói của ta quá lớn, lớn đến người bên ngoài cũng trừng lớn mắt với những tư liệu mắt thấy tai nghe này.

Vương Gia đau lòng đến không được, lại muốn tới ôm ta, ta cơ trí xoay người tránh đi.

"Ta tổn thương không dậy nổi. . . . . . Ta cũng không tin bất kỳ lời nào ngươi nói với ta nữa, ta lại cũng không tin tưởng ngươi nữa."

Nghe được sau lưng có tiếng gió, hướng về phía ta, tránh thoát lần nữa nhào tới lồng ngực.

Vương Gia khổ sở chảy nước mắt, mãnh liệt muốn ta quay đầu nhìn hắn.

Ta không thể làm gì khác hơn là quay đầu, chỉ thấy hắn chỉ trời thề thốt, chữ chữ câu câu đều là chân tình đối với ta.

Ta không tiếng động khóc rống, khóc xong lại đánh hắn một tát, khổ sở nói: "Ngươi có biết bây giờ đã có người thu thập được chứng cứ ngươi tạo hay không!"

Nói xong câu này ta đổi tay đánh lại hắn một tát: "Ngươi có biết sau khi ra khỏi chỗ này chỉ có một con đường chết hay không."

Tiếp đó ta lại dùng giày sắt dưới chân dùng sức đá vào chỗ đó của hắn, khóc ròng nói: "Ngươi có biết thanh danh của ngươi hiện tại đã thành cái dạng gì hay không, tất cả mọi người đang mong đợi ngươi chết đi, ngươi muốn ta làm thế nào, làm thế nào!"

Ta khóc quyền đấm cước đá quyền đấm cước đá quyền đấm cước đá quyền đấm cước đá quyền đấm cước đá quyền đấm cước đá với hắn!

"Phụ hoàng nhất định muốn ngươi phải chết, ngay cả ta cũng không chịu gặp ngươi có biết hay không!"

"Gia sản của ngươi đã bị tịch thu ngươi có biết hay không!"

"Ta bây giờ làm gì cũng vô ích, ngươi có biết hay không!"

"Tâm ý của phụ hoàng với ta cũng đã nguội lạnh, ta thế nào cũng không có biện pháp cứu ngươi ra ngoài ngươi biết hay không!"

"Ban đầu làm sao ngươi có thể hận tâm với ta như vậy!"

"Đều là sai lầm của ta, lỗi của ta, nếu ta không cứu nữ nhân trở về thì tốt rồi, là lỗi của ta!"

Sau khi đánh xong, ta lại trực tiếp liều mạng ôm lỗi về mình, Vương Gia bị đánh đến sắp trở thành ngu ngốc nằm trên mặt đất, chỗ đó không biết còn có thể dùng hay không, bởi vì mặt mũi không muốn che lại, chỉ có thể đau đến cả khuôn mặt cũng không tốt còn muốn an ủi ta, kết quả ta sơ ý một chút xoạt một cái tát vung ra cho hắn một đầu đụng vào trên tường, chuyển cũng chuyển không trở lại.

Vương Gia máu chảy đầy mặt rốt cuộc tức giận, ta lại đột nhiên như một con bươm buớm chạy như bay vào trong lòng hắn nhỏ giọng nói với hắn: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy, ta không có cách nào, ta nhất định phải cứu ngươi ra ngoài, cho dù ngươi tàn phế, ta cũng muốn giữ được mạng của ngươi. Như vậy, phụ hoàng thấy ta hận ngươi như thế, nhất định có thể thả cho ngươi một mạng."

Một câu nói tẩy trắng bản thân, kỹ năng cao nhất, ta đã tạ lỗi thành công.

Nói xong câu đó, mặc kệ ta thế nào ngược hắn, đánh hắn, mắng hắn, hành hạ hắn, hắn đều không nói tiếng nào nhận lấy, quyết tâm ta ngược hắn thì đồng nghĩa với đang ngược mình, đối với ta đau lòng gấp trăm lần, tuyệt không trách ta, vẫn còn đau lòng vì ta.

Cuối cùng, đầu hắn bị ta luân phiên dụng rốt cục hôn mê.

Kết thúc công việc, ta vỗ tay một cái.

Lần đầu tiên nhìn ta tự tay hung tàn làm chuyện bạo lực như vậy, Lục Trúc lộ ra vẻ mặt vừa học được cái gì đó, khiến cho phía sau đầu ta không nhịn được toát ra một giọt mồ hôi.

Loại chuyện máu tanh này cũng không cần học!

Ta ra khỏi nhà lao, con mắt đỏ ngàu vô cùng nhu nhược, xem ra tuyệt không giống người vừa mới vừa khóc vừa ngược Vương Gia kia. Ta đưa thuôc ta mang theo đưa cho bọn họ, phân phó bọn họ nhất định phải hảo hảo trị thương cho Vương Gia, không thể để cho hắn có một điểm nào không tốt. Ta thận trọng, chỉa vào gương mặt dễ nhìn vô cùng đáng thương của mình, bộ dáng lấy lòng đáng thương.

Ta cắn cắn môi, cẩn thận nói: "Không cần giấu giếm chuyện ta tới đây, cũng không cần giấu giếm chuyện Vương Gia trọng thương, các ngươi biết không?"

Mấy nam nhân lập tức lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra, hâm mộ đố kỵ oán hận nhìn Vương gia đã ngã xuống đất không dậy nổi bộ dạng thảm đến không thể thảm hơn được nữa, bọn họ cảm giác mình đã hiểu được chân tướng!

Rất nhanh, ta liền mang theo Lục Trúc sung sướng rời đi, quyết định thật sự đi cầu cạnh cho Vương Gia.

Đừng cho là ta ngược xong rồi, còn có một lần cuối cùng nữa, hừ hừ, thật sự ta tuyệt không ngây thơ.

Ra khỏi Thiên Lao, Hoàng đế xa xa đã chờ rồi, ta đỏ mắt một bộ bị sợ đi đến, cuối cùng vẫn là chạy nhanh qua, "bụp" đã quỳ gối trước mặt Hoàng đế.

"Phụ hoàng, ta hiểu rõ ta lại làm cho ngài thất vọng, nhưng thật sự là lần cuối cùng, van ngài tha cho hắn một mạng, chỉ cần lưu hắn một mạng thôi, phụ hoàng, ta van cầu ngài!" Ta khóc, nước mắt chảy không ngừng.

Hoàng đế trầm mặt nhìn ta, xoàn xoạt kéo ta từ trên mặt đất lên. Ta lại cố chấp không chịu, vẫn muốn quỳ.

Hoàng đế tức giận, cả giận nói: "Nếu trẫm nhất định giết hắn thì sao? !"

Ta lập tức kiên định nói: "Vậy liền để cho ta cũng cùng đi đi!"

"Ba!" hạ xuống, Hoàng đế quăng ta một tát.

Ta lập tức khiếp sợ nhìn Hoàng đế, chỉ thấy hắn giận đến tay cũng run lên, thật lâu mới nói: "Được, trẫm liền theo ngươi một lần cuối cùng!"

Sau, ta bị Hoàng đế thịnh nộ nhốt lại. Tiếp đó, ta nghe được tin đồn nói Hoàng đế muốn cắt đứt chỗ đó của Vương Gia để cho hắn làm thái giám, nhưng không thành công, Vương Gia được tàn đảng cứu ra ngoài rồi. Chưa tới năm sáu ngày, Vương Gia dẫn theo thật là ít ỏi binh mã sát tướng đi vào.

Đây là Hoàng đế cố ý!

Ta rất hiểu Hoàng đế này, lần trước bị ta kích thành như vậy, lần này, hắn cố ý để cho Vương Gia chạy thoát, lại kích thích một lần, khiến Vương Gia lưu lại nhược điểm chân chính bị hắn giết chết.

Vương Gia đáng thương, mặc dù ta ngược người, cũng không thực sự muốn tính mạng nhân vật quan trọng.

Sau khi Vương Gia tới giết Hoàng đế, ta vội vàng mang theo Sẹo ca, mạnh mẽ xông tới.