Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 67




Gần đây, ta có hai chuyện bận rộn, thứ nhất, cũng chính là hàng đầu, khiến Sẹo ca khôi phục sự bình thường, còn lại chính là giải quyết tên thiên hạ đệ nhất ngu ngốc kia. Biểu hiện gần nhất của Sẹo ca thật là càng ngày càng làm cho ta tim gan run sợ, hắn là người ngây thơ như vậy sao? Trước kia tại sao ta không phát hiện ra. Phải nói hắn là giả bộ đi, công lực đỏ tai trong chớp nhoáng này cũng không phải là ai cũng có, ít nhất ta không có.

Ngay cả ta cũng không có loại công lực này, Sẹo ca làm sao có thể? Nghĩ như vậy, trong lòng ta càng chắc chắn, Sẹo ca nhất định là cháy hỏng não, Ta nhẫn nhịn kích động muốn kéo hắn đi khám đại phu, cố gắng không tiếp xúc cùng hắn, để cho hắn bình thường hơn. Hiện tại trong tay ta đang cầm con dao phay băm cải trắng, băm tựa như đang băm thức ăn cho heo.

Thân là Bạch Hoa Hoa, Lão Hí Cốt thế hệ mới, tại sao ta có thể chút tài nấu nướng cũng không có đây? Chuyện như vậy tùy tiện luyện một chút là được, ta nghĩ nếu ta chịu nỗ lực, tài nấu nướng nhất định lập tức đột nhiên tăng mạnh đến trình độ vạn người cúng bái. Sau khi ta luyện tập như vậy hai ngày, đồ ăn làm ra có thể độc chết người.

Ta nghĩ, đây là kỹ năng trời sinh liền có, không có giới hạn.

Thời điểm ta muốn hại người thì bị tóm, khi ta không muốn hại người, kỹ năng này làm sao liền đột nhiên tăng mạnh cơ chứ? Có lẽ là bởi vì thời gian ta làm nữ phụ tương đối dài, dẫn theo từ trường của nữ phụ từ tới đây, mà từ trường thuộc về nữ chính của quyển tiểu thuyết này không có ở trên người ta. Ta nghĩ, vậy cũng không nên cưỡng cầu rồi, cầm lấy giỏ thức ăn Lục Trúc chuẩn bị xong trên tay.

Ta vừa định ra cửa, Sẹo ca đột nhiên xông ra, hắn nhìn ta mấy lần, lại nhìn sang đống cải trắng nát phía sau ta. Ta nhìn bộ dáng này của hắn, lập tức một tay chống nạnh làm hình dáng thôn phụ: "Nhìn cái gì vậy, còn không cầm đi cho gà ăn!"

Ta từng nghĩ đến cuộc sống nhàn nhã không có việc gì nuôi dưỡng mấy con vật nhỏ, vì vậy trước đây không lâu ta mua một con gà mang về.

Sẹo ca gật đầu một cái, đi về phía trong, ta u buồn nhìn bóng lưng của hắn, người này bảo ta như thế nào cho phải đây?

Mặc dù ta đối với hắn không có tình huynh muội, nhưng hắn ở trong lòng ta vẫn là không đồng dạng như vậy.

Ta đối với cảnh ngộ của hắn rất cảm động lây, rõ ràng là người vô tội lại bị kịch tình dính líu. Ta nghĩ, ta đại khái đem toàn bộ sự đồng tình ít ỏi của ta đặt trên người của hắn rồi. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, hắn là người tới gần ta nhất, ta đối với hắn có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt. Đây là tình cảm sâu sắc hơn một chút so với thân tình, hình như, càng sâu sắc hơn một chút so với tình yêu nam nữ. Ta không tin tình yêu, nhưng ta tin tưởng trên thế giới này có thứ tình cảm sâu sắc hơn tình yêu, ràng buộc hơn thân tình.

Hắn đối với ta mà nói, là một loại tồn tại rất phức tạp, ta cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Ta sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng ta cho hắn, bởi vì ta còn không biết những lời này có thể nói hay không.

Ta cảm thấy, quan hệ hiện tại chúng ta rất vi diệu.

Ta vốn cho là mình sẽ luôn luôn cô độc, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một người, đi theo con đường của ta. Cảm giác tìm được bạn rất ấm áp, thế nhưng loại ấm áp này cũng rất đáng sợ. Bởi vì sợ người bạn này sẽ đến đi vội vàng, quay đầu lại ta vẫn đơn độc một mình. Người cô độc đã lâu nếu cảm nhận được có người cùng ấm áp rồi lại trở lại cô độc một mình, là chuyện rất tàn nhẫn.

Ta nhíu mày, rõ ràng không muốn ngẫm nghĩ kỹ nữa, rồi lại không nhịn được nghĩ tiếp, đều là do lần nghe trộm chuyện không nên nghe kia gây họa.

Trước khi Sẹo ca quay đầu ra ngoài, ta chỉnh sửa váy áo một chút, cầm thức ăn ra cửa. Hiện tại ta muốn đi tìm tài tử bồi dưỡng tình cảm. Ta đi từng bước nhỏ, cố đạt được từ dung mạo, mái tóc, dáng người, y phục, động tác, cũng tỏ ra một mặt nhu nhược. Sau khi ta đi ra cửa, lại đeo mặt nạ chuyên nghiệp lên, vì đạo đức nghề nghiệp của mình, ta bây giờ không phải là mình, ta là một Bạch Hoa Hoa, một Thánh mẫu Bạch Hoa Hoa.

Hiện tại đã gần trưa, ta thẳng đường đi tới, phát hiện không ít người đều đang làm việc ở bên ngoài. Ánh mắt tất cả nữ nhân nơi này nhìn về phía ta đều là không tốt, tất cả nam nhân đều là gì gì đó. Chỉ có lúc này ta mới có thể cảm thấy ta là một nữ chính, một nữ chính vạn người mê.

Nam chính đều phải ngược nữ chính mới có thể yêu nữ chính, nhưng nam nhân bọn hắn cũng rất dễ dàng bị sự nhu nhược cùng mĩ lệ của nữ chính mê hoặc, mà nữ nhân, nhất định là không thích ta. Ta bình tĩnh tiếp nhận lễ nhìn chăm chú như vậy, đi về nơi tài tử dạy học. Ta diễn trò vừa đi vừa nghỉ, một hồi lâu mới đến được bên tường rào lần trước nằm sấp lên.

Trong tường rào bay ra tiếng oang oang đọc sách của đám đậu đỏ, khóe miệng ta nhẹ nhàng cong lên, đi tới cửa bên, thấy hình ảnh bên trong thì đôi mắt của ta suýt nữa lồi ra. Hiện tại tài tử đang cùng nữ vật hy sinh lần trước từng gặp qua một lần dây dưa không rõ, tất cả y phục đều bị kéo rối loạn. Ta bước nhỏ tiến tới, không phát ra âm thanh, muốn nghe một chút bọn họ đang ầm ĩ cái gì.

Rất nhanh, ta nghe được rõ ràng chân tướng.

Lúc trước, sau khi cô nương kia phát hiện mình ở nhà một khóc hai nháo ba thắt cổ không thể thực hiện được, liền vứt bỏ da mặt chính mình không biết xấu hổ tìm tới cửa. Bởi vì lúc trước bọn họ xảy ra chuyện như vậy, cô nương kia một mực chắc chắn danh tiết của mình bị hủy, phải tài tử phải cưới nàng, còn phải cưới nàng làm chính thê, nếu không không để yên cho hắn.

Muội tử này thật là đẹp, nhưng ánh mắt thật là không tốt lắm, nàng làm sao lại chọn trúng một tên cặn bã chứ?

Ta nghĩ, trong óc bay ra một cảnh tượng kinh điển. Ta vô cùng dùng sức đem giỏ thức ăn trong tay ném xuống đất, chén đĩa bên trong cũng rơi ra, thức ăn vãi đầy mặt đất. Sau khi tạo ra tạp âm cho người bên trong có thể nghe được, ta từ trong lòng ngực móc ra khăn tay có vết đỏ mỗi ngày nhất định phải chuẩn bị vứt trên mặt đất, sau đó nhanh chân chạy chậm ra ngoài.

Bởi vì ta thiết định nhu nhược, cho nên ta nhất định chạy trốn không vui.

Rất nhanh, ta liền nghe được có tiếng gọi ầm ĩ vang lên sau thân ta, không bao lâu, tay của ta liền bị kéo lại. Ta âm thầm dùng một cái tay khác nhéo mình một cái, làm cho mắt mình không đỏ cũng đã mang theo hơi nước, ta bị kéo quay người sang, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tài tử đang thở hổn hển.

Tố chất của thân thể này làm sao còn kém hơn ta, ta còn chưa thở gấp đâu.

Trước khi hắn nói chuyện, ta lộ ra một bộ đáng thương: "Thật xin lỗi."

Ta làm ra bộ dạng cái gì cũng không để ý, nhưng môi lại mím thật chặt, tiết lộ trong lòng ta đối với chuyện vừa thấy có "để ý".

"Ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?"

Khi hắn gấp gáp hỏi như thế, nhãn thần của ta đặt trên y phục của hắn bị cô nương kia kéo loạn. Ta làm bộ quay mặt đi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, cũng dĩ nhiên sẽ không hiểu lầm cái gì, ta biết rõ biểu ca không phải là người như vậy." Thời điểm ta vừa nói, lông mày lại không cẩn thận nhíu lại, để cho hắn nhìn thấy vẻ u sầu của ta.

Trước khi ánh mắt tài tử dời khỏi mặt ta, ta nhất định phải ngụy trang đến lỗ chân lông!

Tài tử thở dài, nắm tay của ta thật chặt, hắn quay mặt của ta qua, để ta nhìn gương mặt trắng cặn bã của hắn. Trong mắt hắn có rất nhiều bất đắc dĩ: "Ngươi hiểu lầm."

"Ta không có!" Ta cố chấp mở miệng.

"Ngươi thật sự hiểu lầm."

"Ta thật sự không hiểu lầm cái gì." Ta tiếp tục cố chấp, nhìn thấy hắn đang định nói gì, ta níu chặt ống tay áo của hắn, lộ ra vẻ lo lắng: "Biểu ca, ta sẽ coi như vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy, ta, ta đi về trước. Biểu ca không cần để ý ta, dù sao cũng là tự ta cố chấp muốn ở lại chỗ này , ngươi muốn làm sao, liền. . . . . . Làm như vậy thôi." Khi ta nói tới đây, sắc mặt biến thành kém chút, buông tay áo hắn ra.

Tài tử lại lần nữa bắt được tay của ta, không để cho ta đi.

Ta ngẩng đầu, trợn đôi mắt được thiết định đặc biệt đẹp đặc biệt điềm đạm đáng yêu đặc biệt long lanh của ta sững sờ nhìn hắn.

"Chuyện này ta có thể giải thích." Tài tử làm ra một vẻ mặt nhất định nói rõ ràng với ta, kéo chặt ta, còn khẽ đỡ thân thể của ta, rất dịu dàng săn sóc chỉ sợ ta ngã xuống.

Hai chữ dịu dàng này ta từ trước đến giờ không ghét, nhưng sự dịu dàng của người này lại đặc biệt khiến cho ta chán ghét, sẽ không cảm thấy hắn rất thân thiết. Chỉ là, cho dù nội tâm nghĩ như vậy, ngoài mặt ta vẫn phải tỏ ra có chút cảm động nho nhỏ, thỏa mãn chủ nghĩa Đại Nam Tử của hắn.

"Biểu ca. . . . . ." Ta hướng hắn khẽ mỉm cười: "Bây giờ còn có thể thấy biểu ca ta đã rất thỏa mãn rồi, những lời lần trước ngươi nói với ta khiến cho ta suy nghĩ thật lâu, ta hiểu rõ tình cảm là không thể miễn cưỡng. Không cần bận tâm đến ta, nếu như, ngươi thật sự thích vị cô nương kia. . . . . ." Ta cỡ nào hào phóng cỡ nào săn sóc cỡ nào khéo hiểu lòng người?

"Ngươi có thể nói ra như vậy, cũng chỉ đại biểu ngươi căn bản không tin lời nói lần trước của ta?" Tài tử xem ra có chút tức giận, ta âm thầm cảm thấy không ổn, hình như có chút diễn quá mức.

Ta mới nghĩ như vậy, tài tử liền buông lỏng tay của ta ra, nắm lấy hai vai ta. Đôi mắt nóng rực của hắn tập trung vào ta, chăm chú nhìn vào đôi mắt ta: "Rốt cuộc muốn ta làm sao ngươi mới có thể tin tưởng ta, tin tưởng ta không phải là người ngươi nghĩ kia, mặc kệ ngươi yêu người kia đến cỡ nào, nhưng ta thật sự không phải là người kia. Ta không phải người mà ngươi tưởng tượng, ta để cho ngươi nhìn ta, không phải thông qua ta thấy một người khác, mà chỉ là nhìn ta."

Tài tử kích động quả nhiên cũng không đơn giản, chỉ là đứng gần như vậy cũng là chuyện rất nguy hiểm.

Ta vừa nghĩ tới lui về phía sau, chỉ thấy tài tử cúi đầu đột nhiên lại gần ta.

-- Ọe, cái gặm cắn kinh điển!

Ánh mắt ta nhíu lại, giơ chân lên muốn đá vào vị trí cạnh bắp đùi dưới bụng hắn, mà bên cạnh ta đột nhiên thổi lên một trận gió nhân tạo, một cô nương sức lực cực lớn đem chúng ta tách ra.

"Các ngươi muốn làm cái gì? Vô sỉ!"

Đúng, cô nương, hắn quá vô sỉ, mau thấy bộ mặt thật của tên tra nam này đi, mới vừa rồi thật sự là nguy hiểm! Ta lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy tài tử kinh sợ nhìn cô nương đột nhiên xông tới này. Mà cô nương kia, đang giận giữ nhìn ta chằm chằm.

Đúng rồi, thiếu chút nữa quên ta là nữ chính rồi.

Là nữ chính mà nói, mặc kệ vai nam chính đối với nữ phụ tàn khốc vô tình lạnh lùng ác độc cỡ nào nàng đều sẽ không để ở trong lòng, ngược lại đem bị tổn thương tăng gấp bội trả thù lên trên người nữ chính, nếu là ngược văn, nữ chính hảo hảo bị ngược một bữa, nếu là sủng văn lại là nữ phụ hảo hảo bị ngược một bữa.

Cô nương này thấy chúng ta mới vừa rồi thiếu chút nữa làm chuyện không hòa hài, hoàn toàn không có ý tứ trách cứ tài tử, ngược lại hung ác nhìn chằm chằm ta.

Ta làm ra bộ dáng sợ hãi, lui về phía sau vài bước, mặt hơi ửng đỏ.

"Cô nương. . . . . ."

"Ngươi câm miệng, nhất định kẻ tiện nhân này quyến rũ tiên sinh, thật là không biết xấu hổ." Sự tức giận của cô nương này chỉa vào người ta, một bộ hận không được bấm hoa mặt của ta.

Muội tử này nửa điểm diễn kỹ đều không biết khó trách không làm được nữ phụ, chỉ có thể làm vật hy sinh. Lấy biểu hiện này của nàng, thật rất khó cười đến cuối cùng.

Lúc này ta không nói lời nào, ta chỉ là lui về phía sau, không có biểu cảm gì.

Nhưng cô nương này thấy vậy, chỉ cho rằng ta sợ, nàng nhìn ta, hất cằm: "Lần trước cũng không cần mặt đánh tới, hôm nay còn dám đến, quả thật không có liêm sỉ. . . . . ."

"Đủ rồi!" Cô nương này còn chưa kịp nói ra lời quá đáng hơn, liền bị tài tử ngăn lại.

Ta lại muốn nhìn một chút, đối mặt với tình trạng như vậy, lúc này tài tử còn có thể dịu dàng hay không.

Chỉ thấy tài tử tiến lên một bước, đưa lưng về phía ta đem ta bảo vệ ở phía sau. Sắc mặt tài tử tất nhiên là cực kỳ không tốt, bởi vì ta thấy cô nương hung tàn này thế nhưng lộ ra biểu hiện sợ hãi, nàng há mồm muốn nói cái gì, đáng tiếc tài tử không cho nàng cơ hội.

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, để cho ngươi không cần trở lại dây dưa, cũng xin ngươi chú ý khẩu đức." Lời như thế đối với tài tử mà nói cũng đã coi như là độc ác, ta thấy cô nương kia ánh mắt ửng đỏ rồi, thật là nhóc đáng thương.

"Chúng ta đã xảy ra loại quan hệ kia, ngươi muốn không thừa nhận sao?" Cô nương kia mặt đỏ lên lớn tiếng nói.

"Lần đó chỉ là một việc ngoài ý muốn, lúc ấy tại chỗ không chỉ có hai người chúng ta, nếu như ngươi còn cố tình gây sự như vậy, đừng trách ta không khách khí. Ta nghĩ ta đã đủ nhẫn nhịn đối với ngươi, ngươi là nữ tử, xin không cần lấy danh tiết của mình nói giỡn thêm."

Vị cô nương này còn có danh tiết sao, cũng đã không đến xỉa như vậy rồi. Ta vừa nghe, vừa duỗi tay, nhàm chán móc móc lỗ mũi. Động tác này của ta, tài tử không thấy được, thế nhưng cô nương mắt vừa đảo qua tới liền thấy được, nàng sửng sốt một chút, lập tức tức giận chỉa vào người ta: "Ngươi. . . . . ."

Ta lập tức mở miệng: "Ta cùng biểu ca mới vừa rồi thật sự cái gì cũng chưa xảy ra, xin ngươi không nên hiểu lầm." Ta vội vàng lên tiếng phủi sạch, thời điểm tài tử xoay đầu lại, lại khôi phục bộ dáng đáng thương. Hắn cầm lấy ta tay, hình như là đang biểu đạt để cho ta tin tưởng ý tứ của hắn.

Ta gật đầu với hắn một cái, trước mặt cô nương kia liếc mắt đưa tình kích thích người.

Tài tử rất hài lòng mà nói: "Sau đó không lâu ta sẽ thành thân cùng Yên Nhiên, xin ngươi không nên chấp nhất nữa." Nói xong, tài tử liền lôi kéo ta rời đi.

Ta choáng váng một chút, phát triển có phải hơi quá nhanh hay không?

Tài tử thấy ta sững sờ, bỏ rơi cô nương kia mới dừng chân lại, nhìn chằm chằm ta: "Yên Nhiên."

Ta chớp mắt một cái, thiếu chút nữa không kịp phản ứng hắn đây là đang gọi ta: "Biểu ca. . . . . ."

"Ta mới vừa nói đều là nghiêm túc."

"Nhưng, nhưng đây không phải là quá nôn nóng sao? Điều này thật sự quá bất ngờ, lần trước mới nói . . . . . . . hiện tại liền. . . . . ." Ta làm ra một bộ dáng lo lắng, nhìn bốn phía, chính là không nhìn tài tử. Vừa ở trong lòng nghĩ tới, không thể phát triển quá nhanh được, biểu muội kia không phải còn chưa xuất hiện sao?

Biểu muội này cũng là nhân vật khiến độc giả oán khí rất lớn, không thể không ác chỉnh mấy lần. Hơn nữa, ta không muốn thật sự thành thân cùng một tra nam. Bị đè ép thành thân một lần còn chưa tính, ta không muốn lần thứ hai.

Tài tử cười đến rất dịu dàng với ta: "Ta rất muốn bảo vệ ngươi, để cho ta chăm sóc ngươi, lần trước ta không phải nói sẽ đối tốt với ngươi sao? Ta với biểu ca của ngươi không giống nhau, ta sẽ là một người nói được là làm được, ta tin tưởng, rất nhanh ngươi liền sẽ rõ ràng, ta không phải người kia. Trước đây, ta mỗi ngày cũng có thể nghe được tiếng đàn của ngươi, bi thương, bi ai, nồng đậm, trong tuyệt vọng rồi lại mang theo khát vọng. . . . . ."

Ta sửng sốt, ta thật sự không biết trong tiếng đàn của ta bao hàm tình cảm phức tạp như vậy, thật là làm cho ta áp lực như núi. Chẳng lẽ lúc này tài tử cũng thích mơ mộng? Ta chỉ là lựa chọn một khúc ca tương đối đau thương mà thôi. Được rồi, nếu hắn muốn nghĩ như vậy, ta liền thuận theo ý của hắn làm ra vẻ mặt bi thương hắn muốn thấy.

"Đó là một loại tình cảm khắc sâu cỡ nào, tại sao có thể có người nhẫn tâm ruồng bỏ chứ? Ta đã hạ quyết tâm, ngươi bây giờ còn chưa nghĩ ra, không cần gấp gáp, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, ta và người trong trí nhớ của ngươi không giống nhau."

Xem ra hắn quả thật quyết định phải làm biểu ca này, hơn nữa còn tính toán đuổi đi thiết định về biểu ca trong sinh mệnh của ta. Quan trọng hơn là, ta thành công rồi, ta xây dựng thành công hình tượng thâm tình làm cảm động người thiếu tình yêu này rồi, muốn tình yêu của ta chuyển dời đến trên người hắn đi.

Mặc dù lúc này ta rất muốn chống nạnh cười to hai ba tiếng, nhưng ta vẫn kìm nén, ta làm ra bộ dáng nghi ngờ lại mang theo vui mừng, hơi lui về sau vài bước.

"Biểu ca, ngươi thật sự nghiêm túc sao?"

Tài tử nhìn ta, gật đầu một cái, hắn đưa tay còn muốn tới bắt ta, ta xấu hổ trốn ra.

"Biểu ca, ngươi để cho ta suy nghĩ một chút." Tiếp đó, ta chỉ cần không phá hư hịnh tượng được xây dựng hiện tại, lặng lẽ đợi biểu muội xuất hiện là được.

Lông mày tài tử giãn ra, cười nhìn ta: "Ta sẽ chờ ngươi."

Ta gật đầu một cái, xoay người, làm bộ không thấy tay hắn muốn năm vai ta lần nữa. Đưa lưng về phía hắn đi được vài bước, lại ngừng lại nhìn hắn: "Ta, mang cho ngươi ăn, nhưng. . . . . ."

"Không sao, lần sau mang giống như vậy." Hắn dịu dàng an ủi ta.

Ta xấu hổ cười cười, gật đầu: "Ừm, vậy ta lần sau trở lại tìm biểu ca." Sớm muộn cũng có một ngày ta hạ độc trong thức ăn, ta âm u nghĩ tới.

Không nói thêm nữa, ta thiếu tự nhiên xấu hổ mấy cái, "Thật vui mừng" đi về, để cho mọi người cũng nhìn ra được tâm tình ta tốt vô cùng. Thời điểm đi vào nhà, ta thấy Sẹo ca đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cho gà ăn, con gà này khanh khách kêu, mổ rau cải trắng. Sẹo ca nghe lời như vậy? Ta đi tới, nhìn xuống dưới, phát hiện trên vạt áo Sẹo ca dính một mảnh lá cây, dưới chân cũng dính một chút bùn, đây là đều ở nhà không ra khỏi cửa tuyệt đối không dính nổi.

Ta lại nhìn đế giày của mình một chút, xác định bùn là giống nhau.

Sẹo ca làm bộ cho gà ăn, cũng không quay đầu lại nhìn ta.

Ta bởi vì tâm tình không tệ, cho nên không so đo cùng hắn chuyện trộm đi theo ta ra ngoài: "Ca, đừng cho ăn nữa, bắt ra ngoài làm thịt, buổi tối bảo Lục Trúc gọi thêm đồ ăn."

Động tác của hắn ngừng lại, một hồi lâu mới thả đồ trong tay xuống, ôm lấy gà nói: "Không để cho làm thịt, mấy ngày nay đều là chính ta chăm sóc nó, tại sao ngươi nói làm thịt liền làm thịt?"

Sẹo ca đưa lưng về phía ta nói lời này, vì vậy ta không biết vẻ mặt hắn bây giờ như thế nào, hơn nữa, gương mặt sẹo kia cũng làm cho người nhìn không ra biểu cảm. Chỉ là, ta vẫn từ trong giọng nói của hắn nghe được nhiều cảm xúc không thoải mái. Ta đưa ra chân, chọc chọc cái mông của hắn: "Đây là ta mua sao? Gà ăn cái gì ngươi không biết sao? Khó trách nó càng ngày càng gầy cũng không thịt, ngươi cho ăn rau cải trắng làm gì."

Nghe ta nói lời này, Sẹo ca lập tức đứng lên, xoay người dùng ánh mắt của mình bày tỏ sự phẫn nộ của hắn: "Không phải ngươi bảo ta cho ăn sao?"

Ta đưa tay móc móc lỗ tai: "Ta? Lúc nào?"

"Ngươi băm đấy!" Hắn tức giận chỉ vào một ít cải trắng.

Ta làm bộ không nhìn thấy, đây tuyệt đối là lịch sử đen tối của ta, liền một xào cải trắng ta đều thất bại nhiều lần như vậy, nếu ta không nhụt chí, ta cũng sẽ không phát tiết lên mặt cải trắng, ta không phát tiết cũng sẽ không có chuyện như vậy rồi. Sẹo ca cũng thế, nếu sớm hủy chứng cớ, ta không phải không cần lúng túng sao?

Ta nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ta đạt được thắng lợi, chỉ cần nữ phụ đó tới, sẽ kết thúc."

"Ngươi xác định có thể kết thúc? Không cần mặc giá y?" Sẹo ca dùng đôi mắt hai mí tương tự nhìn ta, dáng vẻ hết sức không tin tưởng.

Ta hiểu rõ hắn mới vừa rồi nghe được cái gì, một bộ kỳ cục kiêu ngạo có vẻ tức giận cho ai nhìn, ta sao?

Ta thở dài, đi cà nhắc, đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn: "Thật là sợ ngươi rồi, gà không ăn." Ta nói xong, xoay người rời đi, đột nhiên, sau lưng ta vang lên tiếng kêu thê lương của con gà vô tội kia.

"Quác -----! ! !"

Ta nghiêng đầu, chỉ thấy Sẹo ca đang điên cuồng nhổ lông gà. . . . . .

Đầu óc hắn quả nhiên hư, ta xác định