Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 80




Sau một ngày dài mệt mỏi, Quân tung người lên giường. Khi màn đêm buông xuống Quân mới có thể trở về là chính cậu, mới là một Nhật Quân chân chính. Cái lớp mặt nạ mà ngày nào cậu cũng đeo kia làm cậu thấy mệt mỏi nhưng cậu lại không thể nào dở xuống.

Quân thò tay vào gối lấy ra một tấm hình, trong đó là hình ảnh một cô gái xinh đẹp với nụ cười rực nắng, nụ cười đó luôn đeo bám cậu suốt mấy năm nay, dường như đã khắc sâu vào tận sâu con người cậu. Nước mắt cậu bất giác rơi, những kỉ niệm đó cậu vẫn nhớ, nó vẫn không phai nhạt đi tí nào, ngay cả cái ngày mà cậu coi là ngày tận thế kia nữa, cậu không bao giờ quên.

Quân dùng ngón tay mơn trớn mỗi tấc da thịt của cô gái trong bức hình kia

“Sakura…tớ nhất định bắt bọn người kia trả lại món nợ mà bọn họ thiếu cậu!”

Giọng nói vô cũng lãnh khốc của hắn làm căn phòng vốn dĩ đã yên ắng trở nên đáng sợ vạn phần. Sau lời hắn, mọi thứ lại quay về cái yên lặng vốn dĩ, đến một âm thanh nhỏ cũng không có. Người con trai trên giường kia đôi mắt tinh anh đã nhắm, hắn đã ngủ, trên tay vẫn cầm chặt tấm hình kia.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt của Lan âm trầm đi thấy rõ. Rốt cục đã xảy ra vấn đề gì mà Lan lại làm bộ mặt quan trọng kia, vẻ mặt đó không khỏi khiến những người bạn của nó bất giác lạnh run.

“Lan, đã có chuyện gì?”

Phương hít lấy một hơi rồi mạnh dạn hỏi. Lan vẫn trầm mặt, đến một cái ngước nhìn bọn họ cũng không có. Mãi một lúc sau, nó mới cất giọng khàn khàn

“Mẹ tớ lại biến mất”

Lan cười khổ. Lam và Phương đều hiểu. Cả hai đã từng nghe qua về chuyện tình của mẹ Lan. Sau khi bị phản bội, bà đâm ra bệnh hoạn, có lúc tỉnh lúc mê, hay nói rõ hơn là thần kinh bị vấn đề. Tính đến nay, bà đã không quá 5 lần biến mất làm Lan thất kinh bát đảo, lùng sục khắp mọi nơi tìm kiếm. Lần này bà lại biến mất, chắc chắn Lan đang rất lo lắng

“Cậu về chứ?”

“Ừ. Thật ra tớ…”

Lan ngập ngừng nhìn hai con bạn, cuối cùng nói hết tất cả, thân phận, gia đình cùng những chuyện mà nó dự tính làm. Vốn định nán lại một thời gian nhưng tình trạng mẹ như thế này, Lan không thể làm như không biết, giờ nó phải ở cạnh bà, chăm sóc bà chu đáo. Hai bạn nó đều hiểu, rốt cục nó vẫn phải rời xa bọn họ. Vì cả 3 đến từ 3 nước khác nhau nên việc rời đi này sớm muộn gì cũng xảy ra.

“Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?”

“Tất nhiên rồi! Chúng ta là bạn thân mà!”

Cả ba chụm tay an ủi nhau. Lam nhõng nhẽo rốt cục cũng nước mắt như mưa, Phương thì buồn rầu không nói nổi một lời, chỉ có nó là vẫn điềm tĩnh nhìn thật kỹ hai đứa bạn mình lần cuối mà thôi

Sáng hôm sau tin tức 3 người rời khỏi trường nhanh chóng lan đi khắp nơi, tất nhiên đa số mọi người ở đây đều rất vui, trừ một vài người như Huy cùng Trâm là buồn thôi. Huy chạy khắp nơi tìm Lam, gọi điện mãi mà cô nàng không thèm bắt máy. Một cỗ bất an nhanh chóng chiếm cứ cậu làm tim cậu không ngừng đập nhanh và lạc nhịp

“Phương, Lam đang ở đâu?”

Huy vui mừng khi Phương bắt máy, vội vội vàng vàng hỏi

“Bọn tôi đang ở sân bay. Cậu mau đến đi, không thôi sẽ hối hận đấy!”

Huy sững sờ người, sân bay? Họ định đi đâu?

Thoáng cái bóng dáng Huy đã mất vút tại nơi đó, một lòng chạy đến sân bay

Sân bay hôm nay tấp nập người là người, Huy muốn tìm bóng hình quen thuộc kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì

“Chuyến bay sắp khỏi hành, xin quý khách đi ra cửa soát vé để lên máy bay!”

Lan cùng Lam tạm biệt Phương rồi đi ra cửa soát vé, lần này đi thật không biết bao giờ mới gặp lại. Lam lại nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng Phương khóc nức nở giống như một đứa nhỏ mới lớn. Người người qua lại không ngừng nhìn cả hai bằng hai con mắt to tròn

“Phương, cậu phải giữ sức khỏe, nhớ chăm sóc mẹ thật tốt. Có rảnh thì sang Hàn thăm tớ!”

Phương cố kiềm lấy những giọt nước mắt yếu đuối. Nếu là thường ngày cô sẽ cười nhạo Lam mít ướt, giống một đứa con nít nhưng lần này cô lại không nỡ, cô yêu đứa bạn cô, yêu bộ dáng nhõng nhẽo này của bạn cô. Cô sẽ nhớ họ lắm!

“Lam của tớ, cậu cũng phải mạnh khỏe nha! Đợi Lan giải quyết xong mọi thứ, chúng ta sẽ chuyển đến một hòn đảo không người sinh sống. Nơi đó chỉ có gia đình ba người chúng ta thôi! Được không nào?”

Lam gật đầu như giã tỏi. Đảo không người, ý hay nha!

Rồi Phương lại quay sang Lan, ánh mắt thầm ngưỡng mộ vẻ kiên cường của con bạn mình. Đối với Lan đây chẳng phải cuộc chia tay gì cả, đó chỉ là tạm biệt một thời gian ngắn mà thôi, giống như những lúc nó trốn sang Nhật mà không cho 2 cô bạn của nó biết vậy

“Cẩn thận nha! Có gì cần giúp thì gọi tớ! Tớ luôn sẵn sàng!”

“Ừ! Cậu cũng nên cùng mẹ thân thiết chơi đùa đi, đến khi tớ gọi rồi cậu sẽ không có thời gian bên mẹ đâu!”

Lan cười cợt vỗ vai Phương. Ánh mắt thập phần ôn nhu cùng trấn định, sau đó nó lại quay sang Lam đang mít ướt ở bên

“Chúng ta phải đi thôi, sắp đến giờ bay rồi!”

“Phương…”

Lam luyến tiếc nhìn Phương, bất đắc dĩ nở một nụ cười thật tươi cho cô yên tâm. Nụ cười kia rực rỡ làm chói mắt mọi người, người qua kẻ lại nhìn cô không chớp mắt, tất cả như lắng đọng chỉ vì nụ cười của Lam

Phương không chịu nỗi nữa, nước mắt cũng tuôn ra như mưa nhưng trên môi cũng là một nụ cười chói lóa. Tình bạn của họ đẹp như thế đó

Lam xách va li đi theo Lan, đầu vẫn không ngừng nhìn về sau, cô đang chờ đợi điều gì chứ? Đợi Huy đến ư? Căn bản việc ra đi này một lời cô cũng không nói cho Huy biết, Huy làm sao có thể đến? Cô cũng đừng quá hi vọng đi

Đôi chân vừa đi được vài bước, Lam đã nghe thấy một giọng nói gấp gáp ở đằng sau

“Đừng đi!”

Huy thở hồng hộc, hai tay chống đỡ nơi đầu gối nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Lam. Lam khá bất ngờ, câu đầu tiên mà cô có thể nói chính là

“Làm sao cậu biết mà đến?”

Vốn biết Lam sẽ hỏi đến câu này nhưng có lẽ Huy không cần trả lời, lý do cậu biết so với việc cô sắp rời khỏi cậu chẳng đáng một ly, cái nào quan trọng hơn cậu ắt biết

“Cậu đi đâu?”

“Tớ về nhà…ở Hàn…!”

Huy lại một lần nữa sững sờ, cô vốn dĩ không phải người Việt, vậy mà cậu không hề biết gì. Thứ cậu biết về cô thật ít, trước giờ vẫn là thế. Huy cười đầy chua xót, khóe mắt dâng lên chút xót xa nhìn cô gái trước mặt mình. Lúc này đây, Huy thấy Lam thật xa tầm tay của cậu, cô giống như một thứ gì đó trân báu mà cậu không thể nào với tới được.

“Cậu…có còn trở lại không?”

“Tất nhiên nhưng rất lâu, có thể là vài năm sau…”

Huy lặng người, vài năm? Cậu có thể chờ một người trong vài năm không? Thật sự rất khó, không thể nói trước. Cậu không muốn nói sẽ chờ để rồi một ngày thất hứa, cậu muốn thử chính bản thân mình, thử xem tình yêu cậu giành cho Lam có mạnh hơn thứ có tên là kiên nhẫn không.

“Cậu…đi mạnh khỏe!”

Một câu nói vỏn vẹn chỉ có bốn chứ thôi nhưng đối với Huy lại giống như một câu dài lại khó phát âm. Nói xong một câu mà hơi thở của cậu cũng muốn đứt theo.

Lam nước mắt lại lưng tròng. Cô không ngại ngùng ánh mắt của mọi người, liền lao vào lòng Huy, một tấc cũng không muốn rời. Cô khóc như mưa làm cảnh vật xung quanh cũng chùn xuống thấy rõ

“Xin mời những hành khách còn chưa lên máy bay gấp rút đi về cửa soát vé, chuyến bay chỉ còn 5 phút nữa sẽ cất cánh!”

Giọng nói trong trẻo của cô nhân viên càng làm Lam khóc to hơn, vòng tay nhỏ bé khắt khe ôm lấy Huy hơn, càng lúc càng siết chặt

“Tớ không muốn xa cậu!”

“Vậy thì đừng xa!”

Lan hờ hững buông lời nói. Tình cảm của bọn họ thật sự đã làm động lòng nó nha. Lan giật láy vé máy bay trên tay Lam rồi xé nát trước mặt 3 người. Lam không kịp phản ứng gì, Huy càng lúc càng sững sờ, Phương chỉ có thể trầm ngâm mà nhìn hai người bạn của mình

“Cậu làm gì vậy Lan? Cậu xé vé máy bay rồi làm sao tớ về?”

“Tớ đã bảo đừng về. Đừng tội nghiệp tớ! Tớ không đáng thương như cậu nghĩ đâu! Đừng nghĩ đến chuyện về Hàn cầu tình ba mẹ cậu giúp tớ, không có ba mẹ cậu tớ vẫn có thể làm được”

“Lan, tớ…!”

Lan mỉm cười, nó đi đến ôm nhẹ lấy hai cô bạn rồi quay lưng rời khỏi, phong thái ung dung tự tại không vướng vấn bất cứ thứ gì kia của nó làm ai nấy đều phải ngường mộ, một cái quay lưng không bao giờ ngoảnh đầu lại. Đó chính là Nhật Lan, nếu quay đầu, cảnh vật phía sau kia sẽ làm nó chùn bước chân, sẽ không thể nào bước tiếp về phía trước được và nó sẽ không thể nào làm được những điều mà nó nung nấu bấy lâu nay

“những người bạn của tôi ơi, hãy mạnh khỏe!”

Khóe môi Lan nâng lên, một nụ cười bất chợt nhưng lại ghi dấu ấn vào trong lòng của biết bao con người. Lan cứ thế mà rời đi, bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng khuất sau cánh cửa soát vé một cách lạnh lùng. Đến cuối cùng cũng chỉ có một mình nó với mớ hỗn độn, nó không thể nào tàn nhẫn đến nỗi lôi bạn bè vào cuộc chiến của gia đình nó, một cuộc chiến tàn khốc.

Ngay sau khi nó trở về Nhật, Misaki cũng thôi làm y tá nữa mà quay về phụ tá cho nó, còn cái vị Saly chi kia đành giao lại cho những kẻ khác, nhóm tam cô nương tạm thời ngưng hoạt động.

Tại trụ sở công ty SK (Sakura Kai), Lan ngồi vắt vẻo trên lan can, mắt nhìn vào xa xăm không một tiêu cự, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Lan mới lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.

“Chị đến?”

“Ừm. Tất cả hồ sơ, dự án sắp tới đều nằm ở đây, em xem qua đi!”

“Không cần, chị xem rồi thì cứ đem đến bộ phận thiết kế cho họ xem đi”

Misaki thở dài, nếu không phải công việc quan trọng Lan nhất định không đụng tay, vạn nhất mọi việc đều do một tay Misaki làm, trừ việc kí hợp đồng, giấy tờ thôi!

“Dự án xây dựng khu vui chơi tại trung tâm thành phố Đà Nẵng ở Việt Nam đã cho tiến hành đến đâu rồi chị?”

Lan thích thú xoay tròn chìa khóa trên ngón tay trỏ. Vốn dĩ dự án này là hợp đồng giữa SK và tập đoàn Nguyễn Thị, chính là tập đoàn ba Lan đang sở hữu, cũng vì lý do đó nên nó mới đặc biệt chú ý đến dự án này.

“Đang tiến hành rất tốt. Nhưng thật lạ, so với dự án này thì dự án xây dựng siêu thị ở hokaido có giá trị gấp ba lần, sao em lại bỏ qua mà chọn dự án bèo hơn?”

Lại nhớ đến lần đó cùng một lúc đấu thầu hai dự án, chênh lệch lợi nhuận giữa hai dự án đã thấy rõ nhưng lạ thay Lan lại lựa chọn tham gia hợp tác với tập đoàn Nguyễn Thị tại Việt Nam với lợi nhuận hết sức bèo bọt. Không những thế, Lan còn tập trung nguồn vốn vào khu vui chơi này nữa, cho dù tập đoàn hợp tác kia do ba Lan lãnh đạo nhưng hợp tác thất thu như thế này cũng đâu giúp ích gì cho Lan đâu. Misaki đã đặt mình vào mọi khía cạnh mà Lan để suy nghĩ nhưng vẫn không nhìn ra vấn đề, rốt cục là tại sao?

Trước sự thắc mắc của Misaki, Lan chỉ điềm đạm cười, đến một vẻ biểu cảm hứng thú cũng không có

“vì có liên quan đến ông ta!”

Đáp án này Misaki cũng đã dự đoán được nhưng khi nghe Lan trả lời vẫn là có chút bực mình, một bụng thắc mắc của cô vẫn chưa được giải đáp nha