Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 94




Đổi lại nữ trang, đột nhiên phát hiện mình so với trước kia đen gầy không ít, chỉ là thân thể khỏe mạnh rất nhiều. Đen không sao, từ từ bảo dưỡng còn có thể trắng trở lại, chỉ cần không mỗi ngày có vẻ bệnh là được, nàng còn thật hài lòng với dáng vẻ hiện tại của mình, chỉ là nhìn Bích Thanh hai tỷ muội nhìn dáng vẻ của nàng mà uất ức liền buồn cười, phái nữ nơi này rất sợ đen a.

Hạ Phù Dung không sao cả cười cười, "Đi, đi xem Tiểu Cúc một chút."

Đi tới hậu viện, liền nhìn thấy tiểu Cúc đang vô tư chơi rất vui ở trên bàn đu.

"Tiểu Cúc ~" Hạ Phù Dung cười híp mắt đi về phía nàng.

Tiểu Cúc nhìn thấy Hạ Phù Dung đi về phía nàng, lập tức ngừng lại. Ánh mắt xa lạ của Tiểu Cúc, làm cho nàng cảm thấy đau lòng.

"Biết ta là ai không?" Hạ Phù Dung cố gắng làm cho nụ cười của mình có sức hút.

Tiểu Cúc nhìn Bích Quỳnh một chút, "Ngài chính là Dư phi nương nương?"

Nụ cười của Hạ Phù Dung có chút cầm cự không nổi, nàng là thật mất trí nhớ. Một người dù có giả bộ thế nào, ánh mắt cũng không thể giả được, ánh mắt xa lạ như vậy, ánh mắt sợ hãi như vậy, không thuộc về tiểu Cúc, hoặc giả nói là không thuộc về Tiểu Cúc trước đây. Vốn chỉ muốn trở lại hỏi Tiểu Cúc một chút xem rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì, nhưng ngay cả đầu mối quan trọng nhất cũng đứt, chẳng qua nàng dám khẳng định chuyện này có quan hệ với Thượng Quan Lệ.

Tiểu Cúc từ lúc gặp Hạ Phù Dung vẫn nhìn nàng, bị sợ hãi chạy tới lấp sau lưng Bích Quỳnh. Bích Quỳnh nhìn nàng bất đắc dĩ cười cười, "Nàng sợ người lạ."

Hạ Phù Dung gật đầu một cái, "Không sao, chung đụng một đoạn thời gian sẽ tốt hơn. Không cần phải lo"

"Đúng rồi nương nương, chuyện ngài mất tích định giải thích thế nào?" Bích Thanh nghiêng đầu hỏi.

Thật là một lần hồi cung liền phiền toái hết chuyện này đến chuyện khác, Hạ Phù Dung day day thái dương." Chuyện ta mất tích bị phát hiện như thế nào?"

"Ngày đó Lệ phi nương nương muốn tới thăm nàng, chúng ta nói ngài trong lúc đang tĩnh dưỡng, không nên gặp khách, nhưng Lệ phi nương nương nói ngài cũng đã tĩnh dưỡng lâu như vậy, thấy cũng nên gặp mặt một lần. Chúng ta không ngăn được nàng, liền. . . . . ." Bích Quỳnh càng nói giọng càng nhỏ.

Lại là Lệ phi! Thượng Quan Lệ này sao lại ghê tởm như vậy a, dù là sợ nàng giành nam nhân của nàng ta cũng không cần như vậy đi. Hơn nữa, Tu Hồng Miễn kia có nhiều phi tử như vậy, nàng ta tại sao phải gây sự với nàng đây? Hạ Phù Dung híp híp mắt, Thượng Quan Lệ, ngươi dám nhiều lần chọc dận ta, cũng đừng trách ta không khách khí!

Tất cả sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.

Hôm sau, Hoàng đế đại nhân rốt cuộc dưới sự thúc giục ở phía sau quan tâm tung tích của Dư phi nương nương.

Dưới sự uy hiếp của Tu Hồng Miễn, Bích Quỳnh khúm núm nói, "Bẩm hoàng thượng, ngày đó Lệ phi nương nương nhất định xông vào Dư Điệp cung, bảo là muốn thăm nương nương, sau còn nói muốn dẫn Dư phi nương nương đi tới Duệ Hoa cung của nàng hảo hảo hàn huyên một chút, sau nương nương liền không thấy trở lại. Bọn nô tỳ không dám nói, là bởi vì chuyện này có liên quan đến Lệ phi nương nương, cho nên bọn nô tỳ không dám lỗ mãng."

Tu Hồng Miễn nhướng mày, "Các ngươi không có đi theo nương nương?"

"Hồi hoàng thượng, lúc ấy Tiểu Cúc đi theo. Tiểu Cúc là từ nhỏ đi theo nương nương, cho nên lúc nương nương đi ra ngoài vẫn luôn mang theo nàng."

"Nàng cũng không có trở lại?"

"Hồi hoàng thượng, nàng trở lại. Người này chính là Tiểu Cúc." Bích Quỳnh chỉ chỉ Tiểu Cúc.

"Ngày đó ngươi theo Dư phi sau khi rời khỏi đây đã xảy ra chuyện gì? Dư phi đi nơi nào?"

Bích Quỳnh nhìn thân thể Tiểu Cúc run rẩy, lập tức nói tiếp, "Hồi bẩm hoàng thượng, Tiểu Cúc mất trí nhớ."

Tu Hồng Miễn nghe vậy nhướng mày, "Mất trí nhớ?"

Tu Hồng Miễn truyền thái y dành riêng cho hắn đến, chẩn đoán chính xác bị mất trí nhớ, cũng phát hiện Tiểu Cúc phần miệng có dấu vết thương tích. Tu Hồng Miễn híp híp mắt, thấy sự kiện này cũng không đơn giản a."Truyền Lệ phi!"