Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 105: Cửu trọng bảo tháp 2




“Ly Nhược, ngươi có biết cửu trọng bảo tháp này có lai lịch ra sao không?” Phong Mạc Nhiên mỉm cười, đưa tay ra đỡ Bạch Ly Nhược đang thở hổn hển, Bạch Ly Nhược từ chối.

“Không biết, tại sao phải gặp mặt ở đây? Mệt quá đi.” Bạch Ly Nhược đi tới lan can bên cạnh, tất cả kinh thành đều nhìn thấy hết trong mắt.

“Nơi này vốn là nơi mà hoàng đế các triều đại làm lễ mừng, chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới có thể đi lên đỉnh tháp.” Phong Mạc Nhiên híp mắt lại, nhìn xa ra các dãy núi, ý cười lạnh trên môi.

Không biết là do gió lớn hay là lời dọa của hắn, Bạch Ly Nhược bất ngờ rụt lại, nhìn màn đêm hạ xuống như những xúc tu, mờ mịt nói “Hoàng thượng, hiện giờ ta đang đứng ở tầng trên cùng, không phải đã phạm vào điều tối kỵ chứ? Ngươi phải làm chủ cho ta nha, là ngươi cho mời ta lên đây.”

“Nhược Nhi ngốc…” Phong Mạc Nhiên tràn đầy ý cười, cởi áo khoác của mình xuống, nhẹ nhàng khoác lên vai cho nàng.

Hắn dựa sát vào nàng, gần nàng có chút mê muội, hơi thở nồng đậm của hắn chui vào mũi của nàng, làm cho hai má nàng có chút ửng đỏ, nàng cúi đầu tránh né ánh mắt ám muội của hắn, nhàn nhạt nói “Hoàng thượng, ngày mai có lẽ ta phải đi.”

“Ta biết” Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, bàn tay trắng chạm vào đại bàng ngọc trên lan can, màu trắng trong suốt, ánh sáng lạnh lẽo rọi vào mắt.

Nhìn thấy bóng lưng của bậc đế vương cô độc tiêu điều, Bạch Ly Nhược nhất thời chua xót trong lòng, hắn có được thiên hạ nhưng nàng biết, hắn luôn có vẻ bất cần đời trên mặt, để che giấu đi sự cô tịch của mình.

Cầm áo choàng cởi xuống, lần nữa khoác lại lên vai hắn, Bạch Ly Nhược nhón chân nhẹ giọng nói “Hoàng thượng, ngươi là người tốt, ngươi nhất định phải hạnh phúc.”

Phong Mạc Nhiên giật mình trong mắt, mi mắt đột nhiên mở to, như không thể khống chế tâm tình của mình, xoay người cầm tay Bạch Ly Nhược, bình tĩnh nói “Hạnh phúc? Ngươi nói cho ta biết, hạnh phúc là gì?”

Bạch Ly Nhược muốn rút tay của mình ra, lại bị hắn nắm chặt, hắn giận giữ vội vàng nói lớn “Ta kế vị năm 16 tuổi, lúc đó mẫu hậu cũng nói với ta rằng, hoàng nhi ngươi nhất định phải hạnh phúc, nhưng ta chỉ biết lúc đó, ta đây cả đời cũng không bao giờ có hạnh phúc rồi.”

Bạch Ly Nhược nhất thời trầm mặc, tùy ý để cho hắn nắm tay, trong màn đêm hắn cười thê lương, lộ ra hai hàm răng trắng, nhẹ nhàng buông tay nàng ra, ngẩng đầu lên hạ mi mắt, hắn lùi ra sau vài bước, thấp giọng nói “Nhược Nhi, thật xin lỗi.”

Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng mới phải là người nói xin lỗi, nàng luôn luôn gây phiền phức cho hắn.