Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 124: Nhà trọ triền miên (một)




Phòng giam mờ tối, không có cửa sổ, khắp nơi tản ra mùi hôi thối, âm lãnh trong không khí mang theo mùi tanh như có như không, con chuột không chút sợ hãi nhìn thẳng nàng, chung quanh là lũ gián đang chạy.

Bạch Ly Nhược ôm hai cánh tay, nhìn chằm chằm con chuột đang nhìn mình, nàng không hiểu, tại sao trong ngục giam chuột đều đãy đà như vậy, có phải bọn chuột này chén rất no say thức ăn của phạm nhân hay không?

Nàng nhặt một cục đá bên cạnh lên, hướng về phía con chuột ném đi, hy vọng có thể hù dọa nó chạy, vì nàng cũng không có đủ cam đảm nhìn nó cả đêm.

Kết quả con chuột ngược lại không biết sợ, còn xông tới ngửi cục đá, phát hiện không thể ăn được, hướng về phía Bạch Ly Nhược nghiễn răng nhếch miệng, kêu chít chít.

Bạch Ly Nhược sợ đến sắc mặt tái nhợt, thì ra, con chuột này đặc biệt có người nuôi nấng hay sao?

Đúng lúc, tiểu thái tử Phong Huyền Diệp đến thăm nàng, mang bánh quế theo nàng thích ăn nhất, bộ mặt tiểu tử u sầu, hai mắt đỏ hoe, không biết đã khóc bao lâu.

Bạch Ly Nhược nhìn bánh quế trong tay, lại dùng ánh mắt liếc con chuột một cái, con chuột kia, hình như cũng nhìn hộp đựng thức ăn trong tay nàng.

Xuyên qua song sắt nàng nhẹ nhàng nắm kéo áo Phong Huyền Diệp "Tiểu thái tử, có thể đuổi con chuột kia đi giúp ta trước hay không?"

Phong Huyền Diệp vuốt mắt, hướng về phía sau lưng hét lớn ngục tốt một câu, "Cẩu nô tài, các ngươi để cho Loan quý Phi ở nơi như thế này sao? Còn không nhanh đổi một gian sạch sẽ hơn!"

Ngục tốt đã bị làm khó, hắn đi vào phòng giam đã phạm vào đại kỵ rồi, huống chi cái phòng giam này, là người phía trên đặc biệt chỉ định cho Loan phi nương nương.

Bạch Ly Nhược tiếp tục kéo Phong Huyền Diệp "Không cần đổi, chỉ cần đuổi chuột đi giúp ta là tốt rồi."

Phong Huyền Diệp phồng miệng "Đại mỹ nhân, uất ức cho ngươi, đều là tại ta liên lụy đến ngươi!"

"Thái tử, đừng nói nhiều như vậy, ngươi xem con chuột kia, vẫn cứ nhìn ta chằm chằm." Bạch Ly Nhược nhích tới gần phong Huyền Diệp, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn con chuột một cái.

Phong Huyền Diệp cầm lấy bánh quế trên tay Bạch Ly Nhược, bẻ mấy mẩu, vứt cho con chuột, con chuột ăn no, liền chạy về hang ổ.

Bạch Ly Nhược không yên tâm, nàng rất lo lắng, ngộ nhỡ nửa đêm con chuột lại đói bụng thì sao? Đem bánh quế trong tay giấu kỹ, nếu nó đói bụng, thì cho nó ăn vậy, để nó khỏi cắn mình là được.

Nhưng con chuột kia, cũng thật to, cơ hồ muốn thành tinh rồi.

"Đại mỹ nhân, ta đi, ngươi hãy bảo trọng, mai ta lại đem bánh quế tới cho ngươi." Phong Huyền Diệp nãi thanh nãi khí lầm bầm một câu với Bạch Ly Nhược, sau đó rời đi.

Bạch Ly Nhược nhìn vách tường ươn ướt không ngừng thở dài, nàng rất buồn ngủ, thế nhưng ở đây tối thiểu một chiếc giường cũng không có, toàn bộ là rơm rạ, rơm rạ sớm đã trở thành ổ của lũ con chuột, nàng nào dám đi giành địa bàn với chuột?

"Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần, nhanh tới cứu ta." Bạch Ly Nhược không ngừng thì thầm, trước tiên hắn phải cứu Vân Cảnh Mạch, rồi tới cứu mình chứ?

Bất tri bất giác, nàng tựa vào vách tường ngủ thiếp đi, ban đêm bị một hồi âm thanh chít chít đánh thức, nàng vừa mở mắt ra, nhất thời hoảng hốt, rất nhiều chuột, vây xung quanh bánh quế không ngừng kêu lên.

Nàng gần như muốn khó, nàng xui xẻo vậy, đến chuột cũng khi dễ nàng, sờ súng lục bên hông, không đủ đạn để bắn chết chúng.

Đột nhiên, một hồi hơn mười phần trung khí tiếng chi chi từ hang ổ truyền ra, tiếp theo nàng nhìn thấy một con chuột đầu đàn to lớn xuất hiện, các con chuột bên cạnh nó nhất thời đều tựa như đánh bại, chạy thục mạng trở về.

Bạch Ly Nhược mở hộp đựng thức ăn, ném bánh quế, con chuột đầu đàn kêu chít chít, hết sức vui sướng.

Hôm sau, ngục tốt đưa cơm tới, toàn là những món mốc meo thiu thối, Bạch Ly Nhược thật sự ăn không vô, liền đem đặt cơm vào hang ổ của chột đầu, để nó đi, dầu gì mỗi đêm nó đều giúp nàng.

Kết quả chuột đầu đàn liếc mắt nhìn, không thèm quan tâm đến liền trở về ngủ.

Bạch Ly Nhược hết sức thất bại, chuột cũng kiêng ăn?

Mười ngày tiếp theo, mỗi ngày Phong Huyền Diệp đều mang rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng, nàng đem hơn phân nửa chuột, cùng chuột đầu quan hệ ngày càng hòa hợp, trong phòng giam rất nhiều gián và chuột con, cơ hồ như chúng đều mai danh ẩn tích.

Ngày cuối cùng, lúc Phong Mạc Thần tới cứu nàng, tất cả ngục tốt bị điểm ngất, nhìn thân thủ, đa số là người trên giang hồ, Bạch Ly Nhược ở trong ngục hưng phấn quơ tay múa chân, Phong Mạc Thần, cuối cùng đã đến.

Phong Mạc Thần kéo khăn đen trên mặt xuống, tà mị cười một tiếng, chém đứt khóa nhà giam, Bạch Ly Nhược liền vọt vào ngực hắn.

"Xin hỏi đại mỹ nhân tuyệt thế vô song, ngươi có nguyện ý cùng Phong Mạc Thần lưu lạc chân trời góc bể không?" Phong Mạc Thần mỉm cười, nhìn nàng.

Bạch Ly Nhược hung hăng cắn hắn một hớp "Đi thôi, lưu lạc chân trời, tiêu dao giang hồ."

Đang lúc hai người chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng chít chít quen thuộc, Phong Mạc Thần thấy con chuột lớn như vậy, ngón giữa bắn ra chỉ phong hướng phía con chuột, Bạch Ly Nhược kêu lên, "Đừng."

Xem ra, con chuột này không bỏ được nàng, nó không có ý xấu.

Đáng tiếc con chuột đã bị thương, nằm trên mặt đất buồn bã nhìn nàng, Bạch Ly Nhược đẩy đẩy Phong Mạc Thần "Nhanh đi, cứu nó."

Phong Mạc Thần cực độ không vui "Cứu một con chuột? Ngươi đồng tình thương cảm quá nhiều!"

"Ta mặc kệ, do ngươi đả thương nó.” Bạch Ly Nhược nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần thở dài bất đắc dĩ, thôi, cứu con chuột ghê tởm vậy, hắn nhịn, ai bảo hắn yêu nàng?

Khi hắn nhắc thân thể con chuột lên, đột nhiên phát hiện không đúng, tiếp hắn đỡ lấy con chuột phát hiện đường nối trên mình nó, kéo đường nối, lộ ra một con chuột một thân lông trắng như tuyết.

Con chuột lộ ra diện mục thật sự, mắt đen to lúng liếng, bồ phiến giống cái đuôi to, lông trắng như tuyết, mềm nhũn, như vừa được sinh.

Đại khái ở trong ngục lâu ngày, cái đuôi của nó có chút biến hình, nhìn Phong Mạc Thần, ánh mắt thảm thiết, kêu loạn chít chít. Sau đó nhẹ nhàng một vọt, nhảy vào lồng ngực Bạch Ly Nhược, đối với phần lưng mình bị Phong Mạc Thần đả thương, kêu chít chít một tiếng, sau đó liếc Ly Nhược một cái, tựa hồ như oán giận.

"Thật đáng yêu." Bạch Ly Nhược vuốt ve con chuột nhỏ.

Phong Mạc Thần kéo hang chuột ra, phía trên ổ một tầng rậm rạp chằng chịt, sau đó xoay người tra xét hang chuột, ở bên trong tìm được vải vóc.

Đem vải vóc qua quýt cất kỹ, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn là vẻ nặng nề, Bạch Ly Nhược cười đến gần hắn, ôm con chuột nhỏ trong tay, " Vật gì vậy?"

"Tàng Bảo Đồ." Phong Mạc Thần nhàn nhạt phun ra mấy chữ này.

"Tại sao lại ở trong hang chột?" Bạch Ly Nhược ngửa đầu, nhìn Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần không trả lời, nắm cả eo mảnh khảnh của nàng, điểm mũi chân một cái, lướt nhẹ ra khỏi phòng giam, biến mất ở trên mái phòng giam.

"Thần, về sau chúng ta mang theo con chuột này lưu lạc chân trời, có được hay không?" Bạch Ly Nhược ở trong lòng Phong Mạc Thần, thỏa mãn trước nay chưa từng có.

"Ừ." Phong Mạc Thần nhàn nhạt.

"Sau này, liền kêu con chuột nhỏ này tên xèo xèo có được hay không?" Bạch Ly Nhược vẫn mỉm cười như cũ, tràn đầy kỳ vọng đối với tương lai.

"Ừ." Phong Mạc Thần ừ nhẹ một tiếng.

"Chúng ta, đi tìm bảo tàng sao?" Bạch Ly Nhược ngồi ở trong ngực Phong Mạc Thần, hai người cùng cưỡi một con ngựa, xèo xèo ở trên bả vai Bạch Ly Nhược, hai người một sủng vật, cảnh sắc này, trông rất đẹp mắt.

"Cái bảo tàng này, Phong Mạc Nhiên đã tìm từ lâu, nếu như mà ta cử người đi tìm, vừa lúc dẫn hắn đến đó." Phong Mạc Thần không chút để ý siết cương ngựa, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, dần dần, có chút tâm ý viên mãn.

"Vậy chúng ta đi Lăng châu gặp tỷ tỷ, có được không? Không biết Vân Cảnh Mạch có trở về Lăng châu hay không?" Bạch Ly Nhược ngồi trong ngực Phong Mạc Thần, không chịu an phận, một lát trêu chọc xèo xèo trên vai, một lát nghiêng đầu nhìn sắc mặt Phong Mạc Thần.

"Được, nàng nói đi nơi nào chúng ta liền đi nơi đó, nhưng đầu tiên, chúng ta phải tìm một nơi để ở." Phong Mạc Thần kẹp chặt bụng ngựa, vung roi hướng tớiđường nhỏ thưa thớt người qua đi.

Ngoài kinh thành năm dặm có nhà trọ ở sườn núi, Bạch Ly Nhược tắm rửa xong nằm trên giường chờ Phong Mạc Thần, hắn đi thăm dò tin tức, không biết Phong Mạc Nhiên có phái truy binh đuổi theo tới đây không, hơn nữa Thần vương phủ có nhiều người như vậy, nàng biết, trong lòng hắn lo lắng điều gì.

Sau khi tắm xong, Xèo xèo vẫn nằm phơi nắng trên cửa sổ, thỉnh thoảng lay động cái đuôi, dưới ánh mặt trời như cầu vồng sáng lạng, Bạch Ly Nhược mỉm cười tiến vào mộng đẹp, cuộc sống như thế, thật ra không tồi.

Thời điểm Phong Mạc Thần trở lại nhà trọ Bạch Ly Nhược đã ngủ say, hắn lay sao cũng không tỉnh, lông xèo xèo phơi nắng đã khô, cả người vùi bên trong Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần nhắc đuôi xèo xèo, giang tay ra sau đó cả người dán vào nàng, ôm nàng rơi vào mộng đẹp.

Hắn luôn luôn ngủ rất ít, ban ngày, càng không thể nào ngủ được, nhưng hôm nay hắn thật lạ, đại khái do hương thơm trên người Bạch Ly Nhược đã mang cho hắn bình yên nên hắn ngủ rất say, mộng rất nhiều thứ.

Sau, hắn bị Bạch Ly Nhược lay tỉnh, không nghĩ tới hắn luôn luôn cảnh giác lại ngủ sâu như vậy, nhìn Bạch Ly Nhược cười đẹp làm sao, hắn cười khổ "Thật may khi chúng ta ngủ thiếp đi không có truy binh, nếu không, chỉ cần một người là đủ giải quyết chúng ta."

"Sao có thể, mau dậy, ta rất đói." Bạch Ly Nhược lắc lắc cánh tay Phong Mạc Thần, thấy hắn có dấu hiệu rời giường, liền bắt đầu mặc quần áo "Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm ra sao? Có truy binh tới đây hay không?"

"Tạm thời không có.Phong Mạc Nhiên sẽ không trắng trợn phái người đuổi giết, có thể phái người bí mật theo đõi chúng ta.” Phong Mạc Thần mặc quần áo tử tế, bắt đầu giúp Bạch Ly Nhược buộc đai lưng.

"Vậy chúng ta đi Lăng châu, có thể cho mang đến phiền toái tỷ tỷ hay không?" Bạch Ly Nhược xoay người lại vòng cổ Phong Mạc Thần, khóe môi tươi cười.

Phong Mạc Thần cưng chiều xoa đầu nàng "Không có chuyện gì, Thượng Quan Yến chết đi, Thái hậu còn đang trách cứ Phong Mạc Nhiên, Thượng Quan gia cũng không buông tha, hiện tại hắn rất bận, không có nhiều thời gian để ý tới chúng ta."

"Phong Mạc Nhiên thật đáng thương." Bạch Ly Nhược bắt đầu đồng tình trước sự cô độc đế vương, cũng có chút tưởng niệm tiểu thái tử.

"Ngươi nghĩ tới hắn?" Phong Mạc Thần xoa chân mày Bạch Ly Nhược, không thích nhìn thấy dáng vẻ cau mày của nàng vì nam nhân khác.

"Ta nhớ Tiểu Huyền Diệp thôi." Bạch Ly Nhược tựa vào ngực Phong Mạc Thần, kéo tay hắn xuống, ngửi mùi Long Tiên Hương nàng quen thuộc, cảm giác hơi say.

"Nhớ hắn làm gì?" Phong Mạc Thần không hài lòng ôm Bạch Ly Nhược "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn."

"Này, Thần vương, vì ta phải buông tha nhiều như vậy, ngươi thật không hối hận sao?" Bạch Ly Nhược thận trọng thử dò xét.

"Ngươi câm miệng!" Phong Mạc Thần không kiên nhẫn siết chặt mặt nàng, tựa hồ không muốn nhắc tới những thứ này.

Ra khỏi nhà trọ, hai người gặp một người quen, là Hàn Thiên Mạch, một thân mặc trường sam lục sắc, hắn gầy đi rất nhiều, mắt hoa đào dài nhỏ, ít đi cợt nhã thường ngày.

Tựa hồ không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược, hắn ngẩn người một lát, nhìn hai người nắm tay nhau, nhếch môi cười khổ, thản nhiên nói, "Thần vương, vương phi, sao các ngươi lại ở chỗ này?"

"Thiên Mạch, chúng ta đang lẩn trốn, còn ngươi, sao lại ở chỗ này?" Bạch Ly Nhược nhanh rút tay ra khỏi tay Phong Mạc Thần, ánh mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng.

Phong Mạc Thần tươi cười, vẻ mặt nhẹ nhàng "Hắn độc, vẫn không có cách giải sao?"

Hàn Thiên Mạch cúi đầu, lông mi trong suốt, như một thanh bồ phiến triển khai.

"Ai trúng độc?" Bạch Ly Nhược lấy cớ hỏi.

"Với ngươi, không liên quan." Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, hướng về phía Hàn Thiên Mạch nói "Chúng ta tính đi Lăng châu, ngươi đồng hành cùng chúng ta không?"

"Thôi, ta đi núi Phục Hổ Lăng Châu hái thuốc, không cùng đường với các ngươi." Hàn Thiên Mạch ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Bạch Ly Nhược.

"Được, có gì cần chúng ta giúp một tay, phái người đi Vân gia Lăng châu báo cho chúng ta biết." Phong Mạc Thần mỉm cười như cũ, ánh mắt thâm thúy, lưu quang lóe lên, giống như sao băng xẹt qua phía chân trời trong phút chốc.

Bạch Ly Nhược cảm thấy không khí có chút quỷ dị, trực giác nàng cho thấy, Phong Mạc Thần có chuyện giấu diếm nàng.

Trong một quán rượu lớn nhất trấn, Phong Mạc Thần cực kỳ bạo phát gọi một bàn món ăn, Bạch Ly Nhược đã lâu không ăn cơm ngon như vậy, vùi đầu vào ăn, Phong Mạc Thần lại cầm hạnh nhân trêu chọc xèo xèo.

Vì vậy quán rượu liền xuất hiện một bức tranh, nhã trí bao gian, món ăn quý và món ngon lạ đầy bàn, một vị nam tử tuấn mỹ khó có thể hình dung đang trêu chọc một con chuột nhỏ một thân trắng như tuyết.

Chuột con tựa hồ có linh tính, chớp mắt to buồn bã, nhìn hạnh nhân trong tay nam tử, thỉnh thoảng kêu chít chít.

Còn vị cô nương áo tơ trắng bên cạnh, tựa hồ đói bụng thật lâu, hứng thú đối với bàn đầy thức ăn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, là vẻ thoả mãn vô cùng đối với thức ăn.

Phong Mạc Thần cầm chiếc đũa lên, không ngừng trêu chọc miệng xèo xèo, Bạch Ly Nhược bên cạnh quăng ra một cái liếc mắt "Gọi nhiều món ăn như vậy, ngươi không ăn sao?"

Phong Mạc Thần lắc đầu "Ngươi ăn nhiều một chút."

"Nhưng ngươi không ăn, muộn sẽ không đói sao?" Bạch Ly Nhược cắn một cái sủi cảo tôm đầy đặn, mơ hồ không rõ hỏi Phong Mạc Thần, hắn hình như, có tâm sự.

"Ta không đói bụng." Phong Mạc Thần để đũa xuống, xốc đuôi xèo xèo lên, ném nó xuống bàn.

"Ngươi có tâm sự." Bạch Ly Nhược rốt cuộc ăn no, một bàn thức ăn, chỉ động chút ít, quá lãng phí.

Phong Mạc Thần đưa qua khăn tay, mắt dài nhỏ, nhìn chằm chằm nàng, nhếch môi nói, "Ngươi ở trong tù khổ cực như vậy, ngược lại sao có thể lên cân?"

Bạch Ly Nhược vừa lau miệng, bên cau mày "Chỗ nào?"

Phong Mạc Thần cười yếu ớt, đứng lên nói "Đi thôi, buổi tối ngươi ngoan ngoãn ở nhà trọ, buổi tối, ta phải đi ra ngoài một bận."