Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 128: Giả trư ăn hổ




Trong quán trọ, Phong Mạc Thần cầm khăn khô lau tóc Bạch Ly Nhược, nàng vốn mang thai thân thể yếu ớt, lại mắc mưa, trán lại có chút nóng, sau khi Phong Mạc Thần kêu tiểu nhị mang nước nóng đến thì chuẩn bị đi mời đại phu.

Bạch Ly Nhược kéo hắn lại, lắc đầu nói "Ta không sao, đã có thai rồi, cho dù đại phu có đến cũng không thể kê đơn thuốc, uống nhiều nước nóng là được rồi."

Phong Mạc Thần do dự ngồi xuống, giúp nàng cởi quần áo ướt ra, sau đó giúp nàng tắm rửa. Khi tay hắn xoa đến phần bụng bình thường của nàng, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ dần dần dâng lên "Ly Nhược, sau này cho dù ta có làm sai điều gì, trăm ngàn lần cũng không được giống như hôm nay bỏ ta mà đi."

Bạch Ly Nhược cắn môi "Rốt cuộc là ai bỏ ai đi trước?"

Phong Mạc Thần nhìn vào đôi mắt trong suốt, ánh mắt tràn đầy nước, nhất thời tim đập nhanh, hôn lên đó.

Sau đó, hắn buông nàng ra thở hổn hển, Bạch Ly Nhược nhìn thấy quần áo hắn ướt đẫm, dán chặt ở trên người, phía dưới đọng một vũng nước mưa, nàng đưa tay bắt đầu giúp hắn cởi y phục.

Phong Mạc Thần cầm tay nàng, mỉm cười "Nàng bây giờ không thích hợp quyến rũ ta, chớ lộn xộn."

Bạch Ly Nhược giận dữ thu tay lại, nàng chỉ là sợ hắn nhiễm lạnh, nào có ý nghĩ xấu xa như trong lòng hắn vậy?

"Nàng tắm rửa trước đi, ta đi thay y phục." Phong Mạc Thần xoa gò má nàng, đứng lên đi ra sau tấm bình phong thay quần áo.

"Này, chàng có phải là quên giải thích cho ta biết lý do gì sao?" Bạch Ly Nhược một bên gỡ cánh hoa dính trong tay, một bên cất giọng hỏi.

Bình phong ngăn cách, Phong Mạc Thần nhanh chóng cởi quần áo, cười nói "Nàng muốn nghe giải thích gì?"

"Ba ngày nay chàng đi đâu?" Bạch Ly Nhược từ trong nước đứng dậy, da thịt trắng nõn mang theo giọt nước trong suốt, như một đóa hoa sen mới nở.

"Ta đi Tuyệt Sát cung có chút việc, cho nên làm trễ nãi ba ngày." Phong Mạc Thần thay xong y phục, từ sau bình phong bước ra, vừa lúc nhìn thấy Bạch Ly Nhược lau khô thân thể, lập tức lại ôm nàng lên giường.

"Này, chàng làm gì vậy?" Bạch Ly Nhược kinh hãi, hắn không phải là muốn.

"Đừng lộn xộn, ta không đụng vào nàng, chỉ là ôm nàng ngủ thôi." Hắn đem nàng đặt ở trên giường, sau đó nghiên người nhìn nàng, để nàng gối đầu trên cánh tay hắn, kéo chăn đắp lên thân thể lạnh buốt của nàng.

Bạch Ly Nhược mỉm cười, đưa tay ôm hông hắn, an ổn tựa vào ngực hắn.

Tay của nàng đúng lúc chạm vào vết thương trên xương sống của hắn, đau đến sắc mặt hắn trắng mét, sau một hồi thích ứng, hắn cũng không đẩy nàng ra, chẳng qua là trên trán đã rịn ra một chút mồ hôi.

Cho đến khi nàng hô hấp đều đặn, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, hắn mới đứng dậy, bảo tiểu nhị đi lấy thuốc, một mình ngồi ở gian ngoài vận công trị thương, điều hòa nội tức.

Ở trấn nhỏ trễ nãi cũng nửa tháng, Bạch Ly Nhược từ đầu đến cuối không hề phát hiện chuyện Phong Mạc Thần bị thương, hắn mua một chiếc xe ngựa, sắp xếp phía sau rộng rãi thoải mái, hai người mới mướn người đánh xe đi đến Lăng Châu.

Bàn trên xe ngựa có đặt một cây đàn và vài món điểm tâm, có đủ mọi thứ, hai người họ cũng không phải giống như gấp rút chạy trốn, ngược lại giống như đi du sơn ngoạn thủy, nhĩ tấn tư ma* dọc dường đi, cũng không cảm thấy vất vả.

*Nhĩ tấn tư ma: vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ám chỉ hành động tình cảm thắm thiết nương tựa lẫn nhau.

Đến Lăng Châu, bụng của Bạch Ly Nhược cũng lộ ra một chút, nhưng vì nàng mặc y phục màu trắng rộng rãi, ngoài ra có một chút mềm mại, cũng không nhìn ra là một phụ nhân đang mang thai.

Lăng Châu Vân gia thịnh tình đối đãi, Bạch Thanh Loan nghiễm nhiên mang thân phận nữ chủ nhân ra cửa tiếp đón, nhưng Vân Cảnh Mạch thì không có xuất hiện, nghĩ đến nơi này có rất nhiều người theo dõi, hắn đương nhiên là không thuận tiện ra mặt.

Ban đêm hai người ở Vân gia gặp thích khách, thích khách dường như rất thông thạo địa hình của Vân gia, vọt vào biệt uyển của Bạch Ly Nhược và Phong Mạc Thần dễ như trở bàn tay, Phong Mạc Thần tay không nghênh địch, hơn nữa sống lưng lại bị thương, rất nhanh rơi vào thế yếu.

Bạch Ly Nhược cầm súng lục, nhìn 2 người quấn đấu, từ đầu đến cuối không dám nổ súng, tiếng đánh nhau đưa tới không ít thị vệ, thích khách phóng độc châm bỏ trốn.

Phong Mạc Thần một vai bị trúng độc châm, hắn không hề gì rút độc châm ra, nhìn kim kịch độc màu u lam, chân mày nhíu chặt.

Cuối cùng Vân Cảnh Mạch cũng lộ diện, Phong Mạc Thần cứu hắn 2 lần, nhưng Phong Mạc Thần ở địa bàn của hắn bị ám sát, trong chuyện này khó có thể mà nói rõ.

"Thần huynh, có biết lai lịch của thích khách không?" Vân Cảnh Mạch dường như rất khẩn trương, ngộ nhỡ Phong Mạc Thần cho rằng thích khách là người của Vân gia, thì hắn có miệng cũng không nói được.

Phong Mạc Thần lắc đầu, vẫn dáng vẻ không sao cả như cũ.

"Nhưng huynh bị trúng độc, lam tiêu nhị, sợ rằng không có thuốc chữa." Vân Cảnh Mạch cau mày thành chữ xuyên (川), người được phái tới hành thích thật có mưu đồ hiểm ác, Lam tiêu nhị kịch độc, giải dược duy nhất ở trong kho tàng của Vân gia, nhưng Vân gia tàng bảo đồ, năm năm trước cũng mất tích.

"Ta biết" Phong Mạc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, ngược lại Bạch Ly Nhược ở bên cạnh khuôn mặt trắng bệch.

"Vân công tử, Lam tiêu nhị có thể dùng Hỏa Kỳ Lân giải độc, Hỏa Kỳ Lân ngay tại Vân gia, không lẽ ngươi luyến tiếc không muốn lấy ra cứu Thần sao?" Bạch Ly Nhược biết rõ nguồn gốc sự việc, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn Vân Cảnh Mạch.

Vân Cảnh Mạch không có lời nào để nói, chuyển bảo tàng, liên quan to lớn, thích khách hiển nhiên cũng vì đả thảo kinh xà, muốn biết tung tích bảo tàng, hắn làm sao có thể trúng kế.

"Ly Nhược, Hỏa Kỳ Lân ở trong bảo tàng Vân gia, đã mất tích nhiều năm, làm sao nói tìm là tìm được?" Phong Mạc Thần nói nhẹ kéo Bạch Ly Nhược, ra mắt ám hiệu với nàng.

"Bảo tàng không hề mất tích!" Bạch Thanh Loan đẩy cửa phòng, rảo bước đi ra.

"Thanh Loan" Vân Cảnh Mạch mở miệng, đứng lên, nghiêm nhiên quát bảo dừng lại.

"Chẳng lẽ chàng muốn nhìn thấy Thần Vương trúng độc chết, hài tử của Ly Nhược sinh ra không có phụ thân sao?" Bạch Thanh Loan lạnh lùng liếc Vân Cảnh Mạch, cầm hai tay Bạch Ly Nhược "Yên tâm, tỷ sẽ không để cho Thần vương xảy ra chuyện gì!"

Vân Cảnh Mạch chán chường ngồi xuống, thở dài nói "Không sai, bảo tàng đúng là chưa hề mất tích, chìa khóa bảo tàng vẫn còn ở Vân gia, nhưng mà, Tàng bảo đồ bị mất tích, chìa khóa chỉ có thể kết hợp với hoa văn trên Tàng bảo đồ mới có thể tìm được phương pháp mở ra."

"Nói như vậy, bất kể là ai, chỉ lấy được Tàng bảo đồ hoặc chìa khóa, đều không thể mở ra bảo tàng, đúng không?" Phong Mạc Thần tiếng nói rất nhạt, dường như chuyện bảo tàng với hắn không có quan hệ gì.

Vân Cảnh Mạch gật đầu, con mắt híp lại, nhã hữu sở tư (như có điều suy nghĩ) nói "Chỉ sợ là, người kia đã lấy được Tàng bảo đồ rồi, bây giờ muốn bức chìa khóa của Vân gia."

"Người kia là ai?" Bạch Ly Nhược hỏi một câu, nàng cho rằng, bọn họ đang chơi trò bí hiểm, rõ ràng Tàng bảo đồ đang ở trong tay của Phong Mạc Thần, hắn cũng không nói ra, mặc cho Vân Cảnh Mạch suy đoán lung tung.

Phong Mạc Thần âm thầm cầm tay Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói "Như vậy, người kia mang theo chúng ta đi mở bảo tàng."

Bạch Thanh Loan nhìn Phong Mạc Thần tán dương, suy đoán chính xác trong lòng của Vân Cảnh Mạch, hắn cho rằng, dường như sự việc ngày càng phức tạp, thích khách đó thật sự là người của hoàng thượng sao?

Hôm sau, Vân Cảnh Mạch đem một đôi chìa khóa của Tàng bảo đồ, cũng chính là một đôi ngọc bội có hình hoa mai đưa cho Bạch Thanh Loan, Bạch Thanh Loan đem ngọc bội đem giấu ở thư phòng, quả nhiên vào lúc buổi tối, có người ẩn nấp vào thư phòng đánh cắp ngọc bội.

Vân Cảnh Mạch nhìn người áo đen chạy trốn, Bạch Thanh Loan nói rất đúng "Nàng xác định, người đến không phải giả trư ăn hổ sao?