Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 147: Sống nương tựa vào nhau




Phong Mạc Thần hoàn toàn suy sụp, nhìn nàng vài lần, sau đó xoay người, hung hăng đánh một quyền trên đá cẩm thạch ở vách tường, vách tường nứt ra một khe rất nhỏ, quả đấm này làm máu tươi chảy ra trên tay hắn, hai tròng mắt đỏ tươi, như loài dã thú đã bị chọc giận.

Bạch Ly Nhược an tĩnh mặc y phục, nhìn máu chảy dưới đất, không chút để ý, nàng dọn dẹp bàn xong, bắt đầu đến nhà tắm trong nội thất tắm rửa, gột sạch từng điểm dấu vết hắn lưu lại trên người nàng.

Đợi nàng tắm rửa xong ra ngoài, Phong Mạc Thần đã rời đi rồi, Tiểu Huyền Diệp ẵm Huyền Đại, mặt sầu khổ nhìn Bạch Ly Nhược, phồng miệng nói "Thẩm thẩm, đệ đệ đi tiểu trên người ta."

Bạch Ly Nhược nhìn Huyền Diệp đáng yêu, nhất thời cảm thấy buồn cười, khẩn trương tiến lên bế lấy Huyền Đại đi vào thay quần áo, Huyền Diệp giống như một cái đuôi ở sau lưng nàng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra bộ dạng đáng thương lên "Thẩm thẩm, người có thể nói với hoàng thúc, để ta không phải đến thư phòng học hay không?"

Bạch Ly Nhược vừa giúp Huyền Đại đổi áo,vừa quay đầu nói "Tại sao không chịu đi học? Tiểu hài tử nhất định phải học, tương lai rời khỏi hoàng cung, mới có bản lãnh sinh tồn ở bên ngoài!"

"Thẩm thẩm." Huyền Diệp nghiêm mặt, muốn nói lại thôi.

Bạch Ly Nhược ngoảng lại, tươi cười ôn hòa nói "Thế nào?"

"Nếu như ta đi học, thẩm thẩm có thể đến đón ta tan học không?" Tiểu Huyền Diệp lôi vạt áo Bạch Ly Nhược, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.

"Nếu ngươi thể hiện tốt ở thư phòng, ta liền đi đón ngươi, được không?" Bạch Ly Nhược một tay bế Huyền Đại, một tay vỗ về đầu Huyền Diệp.

"Thẩm thẩm, ta còn một yêu cầu." Huyền Diệp đung đưa góc y phục Bạch Ly Nhược, bộ dạng làm nũng.

"Yêu cầu gì?" Bạch Ly Nhược nở nụ cười, dịu dàng nhìn hắn.

"Thời điểm tan học, ta muốn gọi người là mẫu thân, vì ta không muốn bọn họ cười nhạo ta là hài tử không có phụ thân không có mẫu thân, ta cũng không phải là vong quốc nô, ta còn có ba người thân, chính là hoàng nãi nãi, thẩm thẩm cùng Huyền Đại, khi ta trưởng thành, ta sẽ bảo vệ Huyền Đại, có được không, thẩm thẩm." khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Huyền Diệp mang theo mong đợi tràn đầy, nắm vạt áo Bạch Ly Nhược như nắm lấy bè gỗ duy nhất trong cuộc đời.

Bạch Ly Nhược nhất thời chua xót, ngồi xổm người xuống, đem Huyền Diệp ôm vào lòng, nức nở nói "Hài tử ngốc nghếch, con vui vẻ gọi, có thể gọi liên tục, thẩm thẩm sẽ bảo vệ con, bảo vệ con và tiểu Huyền Đại, còn hoàng nãi nãi nữa."

"Thẩm thẩm thật tốt!" Huyền Diệp hôn lên má Bạch Ly Nhược, đưa tay trêu chọc tiểu Huyền Đại.

Tiểu Huyền Đại đã rất quen thuộc với Huyền Diệp, cười "Khanh khách" muốn Huyền Diệp ôm, Bạch Ly Nhược liền đem Huyền Đại giao cho Huyền Diệp, tự mình đến chánh điện xem Thượng Quan Viện.

Thượng Quan Viện mặc quân áo bình dân, sớm đã không còn bộ dáng của một Thái hậu, người đang ngồi ở trước gương đồng, đếm từng sợi tóc bạc của mình.

"Mẫu hậu." Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng gõ cửa, nhìn gương mặt không còn trẻ trung như trước của Thượng Quan Viện ở trong gương đồng.

Thượng Quan Viện xoay thân, vẫn lạnh nhạt như cũ, khinh bỉ nhìn nàng một cái, thản nhiên nói "Tự tìm chỗ? Ngồi xuống."

Bạch Ly Nhược bước vào phòng, tìm một chỗ cách nàng khá xa mới ngồi xuống, bi thương, xót xa nói "Mẫu hậu, người có muốn xuất cung không? Chúng ta có thể nghĩ biện pháp trốn đi, sau đó sống ở bên ngoài, cả đời không vào cái hoàng cung này nữa!"

Thượng Quan Viện lạnh lùng nhìn nàng một cái, xoay người suy nghĩ nhìn mình trong gương, thở dài nói "Cung sâu như biển, nào dễ dàng trốn thoát?"

"Chỉ cần muốn, biện pháp, tóm lại sẽ có!" Bạch Ly Nhược nói vô cùng chậm, trong mắt không khỏi bi thương, nàng quá đề cao tình cảm của nàng và Phong Mạc Thần, mới hại chết Phong Mạc Nhiên, nếu không, hắn có thể đưa Huyền Diệp cùng Thái hậu, cùng nhau cao chạy xa bay.

"Coi như có thể ra ngoài, nhưng có thể chạy trốn tới đâu? Thiên hạ đều là vương thổ." Thượng Quan Viện soi gương, rút một sợi tóc bạc của mình ra, khó mà tin được, nhìn mình trong gương, lúc còn trẻ là một Thượng Quan hoàng hậu quát tháo các phi tần.

"Con tin tưởng chúng ta có thể trốn khỏi Sở quốc, trời không tuyệt đường người!" Bạch Ly Nhược đạm đạm, tiến lên giúp cầm tóc Quan Viện thật tốt trong tay, sau đó lấy lược sừng tê giác lược, dịu dàng chải xuống.

Đem tóc kéo về sau, búi tóc lên, che đi những sợi tóc đã bị bạc, đặt lược trên bàn trang điểm, ngồi xổm người xuống, nhìn Thượng Quan Viện nói "Mẫu hậu, đừng ghét con, cho con ở bên cạnh người, có được không?"

Mắt Thượng Quan Viện đỏ lên, chạm tay vào gò má của Bạch Ly Nhược nói "Hài tử ngốc, ngươi còn trẻ, sao phải ở với một lão bà như ta, huống chi tiểu tử Phong Mạc Thần lại có tình cảm với ngươi, ngươi ở trong hoàng cung, cả đời vinh hoa phú quý, hưởng không hết!"

"Mẫu hậu, nhưng con đã mệt mỏi, con không muốn ở lại hoàng cung, hãy cho con ở cùng với người, có được không?" Bạch Ly Nhược đã khóc thút thít ra tiếng, nắm thật chặt tay Thượng Quan Viện.

"Ai ——" Thượng Quan Viện thở dài một tiếng, giúp Bạch Ly Nhược lau nước mắt nói, "Hiện tại, là ngươi không ngại bà lão gây phiền toái cho ngươi như ta!"

"Mẫu hậu, sau này, chúng ta cùng Huyền Diệp và Huyền Đại, hãy sống nương tựa vào nhau." Bạch Ly Nhược đặt đầu trên đầu gối Thượng Quan Viện, lần đầu tiên nàng cảm nhận được ấm áp, mà không chỉ Phong Mạc Thần mới có thể cho nàng.

Hôm sau, Huyền Diệp đến thư phòng học tập, trong thư phòng toàn bộ là nam tử của các vương công đại thần, thầy giáo là nhị phẩm Nội Các học sĩ, đã nhiều tuổi, nhưng vì có chút quan hệ với nguồn cội của Hoa gia nên rất được coi trọng.

Phong Mạc Nhiên chết đi, bởi vì trong lòng Phong Mạc Thần có chút hổ thẹn, nên phong cho Huyền Diệp danh hiệu bối lặc trên danh nghĩa, lẽ ra đây là phẩm hàm không kém, nhưng do tất cả mọi người đều biết, cho dù Phong Huyền Diệp có danh hiệu này, cũng không dám có hành động của một bề trên.

Thái hậu Hoa Hinh vẫn còn, Phong Mạc Thần không thể trọng dụng hắn, hài tử ở nơi này, không đứa nào không phải là Thất Khiếu Linh Lung Tâm? Chê cười Huyền Diệp, đặc biệt chèn ép Huyền Diệu vì hắn là hài tử của Phong Mạc Nhiên, quắc mắt trừng mi nhiều lần với Huyền Diệp, báo thù lại những năm tháng hắn còn là thái tử khiến bọn chúng phải dập đầu bái lạy.

Sau khi phụ mẫu đều mất, Huyền Diệp vốn cố gắng nuốt giận, dù sao cũng chỉ là một hài tử mới có sáu tuổi, sau mấy lần bị chỉnh ác, không thể nhẫn nhịn thêm nữa, liền đánh nhau với đồng học mỗi lần đều làm thầy giáo nhức đầu.

Huyền Diệp ẩn núp rất tốt, mỗi lần Bạch Ly Nhược tới đón hắn, hắn liền triển khai hai tay từ xa vọt vào trong lòng Bạch Ly Nhược, đắc ý hô lớn "Mẫu thân."

Phát hiện chuyện không đúng, nửa tháng về sau, cơ thể Tiểu Huyền Diệp ngày càng suy nhược, có lúc đi được vài bước đều liền có khuynh hướng không muốn đi tiếp, Bạch Ly Nhược bỗng nổi lên nghi ngờ, bởi vì kể từ khi Huyền Diệp đi học, không bao giờ chịu ngủ cùng nàng, cũng không chịu để nàng tắm cho.