Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 234: Tình huống rất bất lợi




"Mắt không nhìn thấy, sẽ có cảm giác gì?". Phong Mạc Thần mỉm cười nhìn Minh Nguyệt, tay trái làm động tác nhường đường, vừa cùng Minh Nguyệt ra ngoài, vừa đóng kỹ cửa phòng.

"Muốn biết cảm giác ra sao, huynh có thể dùng một băng vải đen, bịt kín mắt ba ngày ba đêm là biết......". Minh Nguyệt mỉm cười, bước theo Phong Mạc Thần đi tới nhà lá bên cạnh, bên trong bốn bề gió lùa. Trong nhà có một cái bàn, mà bốn chân bàn lại khập khiễng, Minh Nguyệt vẫn luôn mỉm cười, hắn không hiểu, Phong Mạc Thần quen sống an nhàn sung sướng sao lại ở lại nơi này.

"Sao vậy, cảm thấy nơi này rất tệ à?". Phong Mạc Thần rót cho Minh Nguyệt một ly trà nóng, lá trà nổi lơ lửng trong chén, hắn mỉm cười nói, "Thử một chút đi, trà do ta tự làm......".

Minh Nguyệt nâng chung trà lên, uống thử một ngụm, mỉm cười, thở dài nói, "Sư huynh, quả nhiên giỏi văn giỏi võ, ngay cả chuyện phức tạp như sao trà cũng biết".

"Phức tạp sao? Có ổn không". Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn sắc mặt Minh Nguyệt khi uống trà.

"Dĩ nhiên phức tạp, hái trà, chọn trà, sao trà, lọc trà, không thể thiếu bất cứ một trình tự nào.....". Minh Nguyệt để ly trà xuống, lông mày nhíu chặt.

"Ta chỉ bỏ vào nồi đảo qua một cái, không qua trình tự như vậy, ngươi không ngửi thấy mùi khét sao?". Phong Mạc Thần mở lon lá trà, nhìn lá trà bên trong, khẽ chớp mắt.

Mặt Minh Nguyệt đen lại, "Sư huynh, ngươi lấy lá trà này ở đâu?".

"Chúng mọc ở phía sau nhà, yên tâm đi, không có độc, ta nhìn thấy thôn dân hái nuôi tằm!". Phong Mạc Thần để ấm trà xuống, đẩy ly trà tới tay Minh Nguyệt, "Uống thêm đi, đặc biệt làm cho ngươi đấy".

Minh Nguyệt thở dài, cầm quạt giấy ra ngoài, quạt nhẹ "Sư huynh, tuy trà dâu có công hiệu, nhưng chỉ có tác dụng đối với người có hai mắt sáng bình thường, những thứ này, đối với người mù, phải có bất cứ tác dụng gì đâu!".

Ánh mắt Phong Mạc Thần buồn bã, nhìn cháo bột màu xanh nhạt, bất đắc dĩ nói, "Không có cách nào chữa khỏi cho nàng sao?".

"Thì ra là sư huynh đang lo lắng cho chị dâu, muốn lấy sư đệ làm thuốc thí nghiệm, ta còn tưởng rằng, sư huynh bắt đầu quan tâm ta!". Minh Nguyệt cây quạt xuống, ra vẻ thương tâm.

Phong Mạc Thần cười khẽ một tiếng, "Ta không nhìn ra, nhìn thấy và không nhìn thấy đối với ngươi có gì khác biệt, hơn nữa, ngay cả sư phụ cũng không có biện pháp chữa cho ngươi, sự quan tâm của ta làm sao có thể có tác dụng!".

"Chị dâu có sư huynh chăm sóc, mắt có thể không nhìn thấy, khác nhau cũng không lớn......". Minh Nguyệt nhíu mày, cặp mắt xinh đẹp có chút khiêu khích.

"Không giống nhau, ngươi có thể tự chăm sóc tốt cho mình, Nhược nhi không thể, sau khi ta chết, ngộ nhỡ nàng không nhìn thấy, sẽ bị người khi dễ!". Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn trà dâu trước mặt, giữa lông mày hiện lên vẻ sầu lo.

"Tại sao lại nói vậy?". Minh Nguyệt cau mày, trong khẩu khí đã mang theo khiển trách, hắn là hoàng đế Sở quốc, tánh mạng của hắn nằm trong tay hắn mà.

"Chẳng phải ngươi không mang thuốc giải về sao? Hơn nữa ta lại trúng độc, dường như rất khó giải, ngự y đã hết cách!". Mắt Phong Mạc Thần sáng như sao, mênh mông như khói sóng, không người nào có thể nhìn ra tâm tình của hắn thông qua ánh mắt thâm thúy ấy.

Vốn dĩ, sống chết đối với hắn không quan trọng, nhưng ở cùng Bạch Ly Nhược một buổi tối, hắn đột nhiên phát hiện, còn sống, thật tốt, ít nhất sẽ có ngày khổ tận cam lai, trời cao hành hạ một người đủ rồi, cũng nên cho hắn chút ngon ngọt, hiện tại, Ly Nhược đã bắt đầu tha thứ cho hắn, mà hắn, sống không được bao lâu nữa.

Hắn có chút tham luyến phàm trần rồi, tham luyến có Bạch Ly Nhược.

Minh Nguyệt vươn tay, Phong Mạc Thần phối hợp vươn cổ tay ra cho Minh Nguyệt bắt mạch, ngón tay trắng nõn của Minh Nguyệt đè lên mạch của Phong Mạc Thần, lông mày thanh tú nhíu chặt, hắn thở dài nói, "Sao ngươi lại để thân thể mình sa sút thế này?".

"Tình huống rất bất lợi sao?". Giọng Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn sắc mặt của Minh Nguyệt.

"Rất bất lợi, kinh mạch đều đứt đoạn, mặc dù đã bắt đầu khép lại, nhưng đã tự ý động chân khí, thất kinh bát mạch đã bắt đầu rối loạn, nếu không điều dưỡng, toàn bộ võ công sẽ phải phế bỏ. Còn tình cổ trong người ngươi nữa. Cổ trùng ở trong cơ thể ngươi đã bắt đầu thức tỉnh, hơn nữa ngươi trúng kỳ độc, độc tính đã chạy vào tâm mạch. Ta không hiểu, ngươi làm thế nào chống đỡ được đến ngày nay?". Minh Nguyệt kinh ngạc  thu tay lại, hắn nhớ lúc hắn rời đi, Phong Mạc Thần chỉ trúng độc tình, sao bây giờ đã biến thành bộ dáng này rồi?

"Có biện pháp nào duy trì thêm một quãng thời gian không?". Phong Mạc Thần nhìn Minh Nguyệt, nhẹ nhàng, thân thể của hắn hắn biết, vào lúc hắn tỉnh lại, Chu Thanh nói cho hắn biết, nhìn thấy Bạch Ly Nhược ở dưới núi tuyết, hắn vứt bỏ tất cả chạy tới Tuyết Sơn. Dọc theo đường đi, hắn không ngừng lắc lư, sau khi gặp Hàn Thiên Mạch, hắn cơ hồ nhịn không được ngất đi, là Hàn Thiên Mạch nói cho hắn biết, Ly Nhược yêu, nghĩ đều là hắn, hắn mới ép thân thể ở trong nhà lá chăm sóc nàng.

"Có thể, nhưng cứ như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng suy sụp". Minh Nguyệt cau mày, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, "Ngươi ăn vào đi, ta mang từ Tây Lương về".

Phong Mạc Thần nhận lấy bình sứ, ngửi nhẹ một chút, mỉm cười nói, "Lần này ngươi đi Tây Lương, thu hoạch không nhỏ?".

"Không có bất kỳ thu hoạch gì, chỉ biết thái tử Tây Lương, thuốc giải độc tình duy nhất của ngươi, đã bị hắn ăn mất rồi, thật xui xẻo, trừ phi đem thái tử Tây Lương làm thuốc dẫn, nếu không, độc tình rất khó giải trừ!". Minh Nguyệt thở dài.

Phong Mạc Thần nghe lời nói nhạo báng của Minh Nguyệt, khẽ mỉm cười, vì mình rót ly trà, uống một hơi cạn sạch, "Thái tử Tây Lương, không phải nhân vật đơn giản, ngươi tạm thời gửi chủ ý này cho hắn".

"Tại sao nói như vậy?". Minh Nguyệt nhắm mắt lại, khẽ nghiêng đầu, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, có tiếng gió, còn có tiếng tuyết, kỳ quái nhất chính là, còn có tiếng bước chân, người tới không ít, ít nhất là mười người, hơn nữa, họ đều là người luyện võ.

"Ngày hôm qua, bọn người áo đen thích sát ta, thứ nhất là người tử y phái tới đối phó Ly Nhược, còn lại, chắc là người Tây Lương, bọn họ bôi độc trên kiếm, kỳ độc trong thân thể ta chính là thiên kim tán của Tây Lương". Phong Mạc Thần cười, nhìn chăm chú vào sắc mặt của Minh Nguyệt.

"Cũng chưa chắc là Tây Lương phái tới, nếu là bọn họ, bọn họ sẽ không đần như vậy, để lại chứng cớ rõ ràng đối với bọn họ rất bất lợi!". Minh Nguyệt cảnh giác nắm tay dải lụa mềm trong tay áo, chân khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.

"Xem ra, ngươi quả nhiên thu được ở chỗ thái tử Tây Lương không ít thứ tốt, nói chuyện thay hắn như vậy, thậm chí rõ ràng nhìn thấu ta trúng độc, thuốc giải duy nhất là nhựa cây Tây Lương cũng không nói, Minh Nguyệt, ngươi còn không đàng hoàng khai ra?". Phong Mạc Thần cười, nhìn Minh Nguyệt, trong khẩu khí toàn bộ là ý nhạo báng.

_________________