Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 249: Người lạ gặp nhau




Bạch Ly Nhược như người mất hồn đi ở trên đường cái, giống như một con rối không có linh hồn, không mục đích đi về phía trước, bị người ta đụng phải, sắc mặt nàng không hề biến hóa, chỉ đần độn tiến về phía trước, Minh Nguyệt đi theo phía sau, hắn nóng nảy hô to, "Ly Nhược......".

Bạch Ly Nhược nghe cũng không phản ứng chút nào, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua lại quanh quẩn không ngừng trong đầu nàng, rõ ràng nàng có cảm giác, đầu ngón tay của hắn hơi lạnh, áo bị cởi ra, hắn chen vào giữa thân thể của nàng, nàng khóc rống cầu xin buông tha, thế nhưng, hắn lại tàn nhẫn xé rách nàng.

Nàng không biết, nàng còn mặt mũi nào mà sống, nàng không tưởng tượng nổi, nếu nhìn thấy Phong Mạc Thần, nàng phải đối mặt với hắn như thế nào, nàng bước đi thẫn thờ, bước đi trên con đường nhốn nháo.

Đụng vào một chiếc xe ngựa đẩy rơm rạ, đống cỏ khô trên xe ngựa nghiêng sang một bên, cánh tay của nàng chảy máu, nàng không thèm để ý đứng lên, người đánh xe hùng hùng hổ hổ, vừa thấy sắc mặt của nàng cùng cánh tay bị thương của nàng, cũng không dám nói lời nào, chỉ sững sờ nhìn nàng.

Nữ tử này quá đẹp, xinh đẹp không giống người phàm trần, gốm sứ in trên da thịt, hiện ra một loại bệnh hoạn tái nhợt, sắc mặt thẫn thờ, giống như tiên tử ngộ nhập phàm trần lạc đường, bất lực, còn có đôi mắt như bịt kín một tầng sương, nhìn lâu một cái, cũng sẽ trầm luân trong vẻ đẹp kinh tâm động phách của nàng, phu xe nhìn đế mức quên cả hô hấp, chỉ nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng giống như cái xác không có linh hồn, đi dần dần xa.

"Con mắt ngươi sắp rớt xuống đó!". Minh Nguyệt nhàn nhạt giễu cợt phu xe, sau đó, hắn ngửi thấy mùi máu tươi, nhướng mày, nàng bị thương.

Không để ý nơi này là đường cái nữa, thân hình nhảy lên, bồng bềnh đáp xuống bên cạnh Bạch Ly Nhược, hắn bắt được tay nàng, "Ngươi bị thương......".

Bạch Ly Nhược không nói chuyện, vẻ mặt không thể hiện vẻ gì, linh hồn của nàng đã sớm bị giết chết, nàng vẫn không nhúc nhích, mặc cho Minh Nguyệt kéo ống tay áo của nàng, đem thuốc bột rắc vào vết thương của nàng.

"Ngươi nghĩ thông suốt một chút, thật ra thì ta cũng không tệ, mặc dù ánh mắt ta không nhìn thấy, nhưng nếu mắt ta so với người bình thường còn tốt hơn nghìn lần vạn lần!". Minh Nguyệt cất bình thuốc, buông ống tay áo nàng xuống, từ khi ra khỏi Quỷ Vực, nàng luôn duy trì dáng vẻ đó, giống như một cái xác không có linh hồn.

Bạch Ly Nhược không nói chuyện, trầm mặc đi về phía trước, Minh Nguyệt đi sau nàng, "Nơi này là Bắc thôn, độc vật cuối cùng ở chỗ này, bây giờ, ngươi tìm khách điếm nghỉ ngơi trước, ta đi tìm độc của con rết, ngươi chờ ta trong khách điếm, tuyệt đối không được đi ra ngoài, biết không?"

Bạch Ly Nhược vẫn trầm mặc đi về phía trước như cũ, Minh Nguyệt có chút tức giận, bắt được tay nàng, "Phương hướng sai, đi xuống nơi này là không có khách điếm đâu!"

Bạch Ly Nhược ngừng chân lại một chút, thẫn thờ xoay người, đi rẽ về hướng khác, đầu óc của nàng đã không thể suy nghĩ nữa, tính mạng của nàng cũng đã mất vào đêm hắn cưỡng chiếm nàng, cùng kết thúc một lúc.

Trên đường đi, Nhan Tiểu Ngọc sôi nổi, nhìn thấy gì cũng cảm thấy ly kỳ, nàng nắm chặt tay Phong Mạc Thần, nháy mắt ra hiệu nói, "Nếu không phải là ngươi, cha ta nhất định không cho phép ta đi, thiệt là, ta muốn ở địa phương có nhiều người, hắn cố tình không đồng ý, ta không biết, Trúc uyển vắng vẻ đó có gì tốt”.

"An tĩnh mà". Phong Mạc Thần lạnh nhạt qua loa, mặc cho Nhan Tiểu Ngọc lôi kéo hắn, Linh Đang bên hông bắt đầu nhúc nhích, ngực buồn bực hốt hoảng, sự chua xót không ngừng dâng lên trong lòng, từ từ lan đến đôi mắt, hắn xoay người, tra xét bốn phía.

Hắn cũng không biết mình đang nhìn cái gì, cũng không biết tại sao mình lại chờ đợi, Nhan Tiểu Ngọc buông tay của hắn ra, chạy qua bên đường xem người bột, mặt Phong Mạc Thần mờ mịt đứng ở Bắc thôn, xa xa, một nữ tử áo trắng đi tới, nàng đẹp mỹ lệ, không ít người dừng chân bên đường quan sát, dường như nàng không nhìn thấy, không nghe thấy, thẫn thờ đi về phía trước, Minh Nguyệt đi theo đằng sau.

Tiếng Linh Đang đột nhiên vang lên, trái tim hắn đau không thể hô hấp, mắt phượng tràn ngập nước, hắn không biết vì sao, vẻ mặt nữ tử kia không biểu lộ gì, từ từ đi tới bên cạnh hắn, mang theo nùi hoa mai, hắn nghẹn ngào run rẩy, đôi môi mỏng động mấy cái, cuối cùng không phát ra bất kỳ tiếng nào, Linh Đang bên hông càng vang lên kịch liệt, trên cổ tay cô nương kia cũng có Linh Đang giống hắn như đúc, nó cũng đang vang lên, hắn nhìn nữ nhân bên cạnh thoáng qua, tay áo rối rắm, lại nhanh chóng rời đi, nhưng nàng không nhìn thấy hắn, hắn cũng không biết nàng.

Dường như cô gái cũng ý thức được Linh Đang đang vang lên, nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt vô hồn nhìn Linh Đang trên cổ tay, Minh Nguyệt tiến lên, nắm tay nàng, "Ngươi làm cái gì mà đi nhanh như vậy?"

Trên mặt Bạch Ly Nhược có một tia xúc động, nàng xoay người, ngắm nhìn bốn phía, nhưng cái gì nàng cũng không nhìn thấy, Linh Đang không vang lên nữa, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lưu lại một dòng nước mắt.

Minh Nguyệt giơ một cái Linh Đang ra, lắc nhẹ hai cái trong gió, "Ngươi xem, ta phối hợp với ngươi, cũng mua một cái chuông đeo trên tay, về sau, người trong khắp thiên hạ đều biết chúng ta là một đôi!"

Minh Nguyệt thản nhiên mỉm cười, quay đầu lại, Nhan Tiểu Ngọc đã kéo Phong Mạc Thần đi rất xa, nụ cười của hắn càng tăng lên, giơ tay kéo Bạch Ly Nhược, "Đi thôi, chữa khỏi con mắt của ngươi, sau này, ngươi muốn nhìn bao lâu cũng được!"

Sắc mặt Bạch Ly Nhược ảm đạm hơn, sao có thể gặp hắn chứ? Nếu như vô tình gặp được, hắn không thể không nhận ra mình, hơn nữa, nếu bọn họ gặp nhau lần nữa thì phải làm thế nào đây? Nàng đã không phải là Nhược nhi trước kia của hắn nữa rồi.

Lọt vào trạng thái không có ý thức lần nữa, thẫn thờ, mặc cho Minh Nguyệt kéo nàng đi vào một khách điếm, đã ba ngày, nàng chưa từng mở miệng nói chuyện, kể từ khi ra khỏi Quỷ Vực, nàng đã hoàn toàn phong bế chính mình.

Phong Mạc Thần bị Nhan Tiểu Ngọc dắt đi, thần sắc thê lương đi trên đường cái, bóng dáng cô nương đó quanh quẩn trong đầu hắn thật lâu, hắn nhìn thấy nữ nhân sau lưng Minh Nguyệt, nhìn thấy Minh Nguyệt đối với nàng đầy thương yêu, hắn không tiến lên, bị Nhan Tiểu Ngọc kéo đi.

Có lẽ, nàng không phải là nữ nhân trong lòng hắn, chỉ có dáng dấp rất giống mà thôi, hắn an ủi mình, cảm giác bất an ở trong lòng không thể tan ra, hắn muốn tìm Minh Nguyệt, tìm hắn giải thích rõ.

"Tiểu Ngọc, chúng ta trở về thôi!". Phong Mạc Thần lạnh nhạt, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

"Tại sao? Tại sao lại trở về?". Nhan Tiểu Ngọc có chút bất mãn, nàng không để tâm nên không biết chuyện gì xảy ra, đương nhiên không phát hiện ra Minh Nguyệt cùng Bạch Ly Nhược trong đám người.

"Minh Nguyệt, hắn tới, có thể chờ một chút, sẽ đi trúc uyển đi chúng ta!" Phong Mạc Thần một tay che ngực, hắn cúi đầu, nơi này, thật là đau, giống như trái tim rõ ràng  khoét đi, hắn chỉ là thần sắc thê lương nhìn  bộ ngực mình  địa phương, chau mày.