Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 263: Nâng khay ngang mày (Vợ chồng tôn trọng lẫn nhau)




Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua hai ngón tay, chiếu vào gian phòng, Phong Mạc Thần đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo, lúc hắn chuẩn bị nước tắm xong, Bạch Ly Nhược vẫn ngủ say như cũ, dưới mí mắt trắng bóng của nàng có một vết thâm nhàn nhạt, giống như bộ dạng thiếu ngủ, tối hôm qua, thật sự khiến nàng mệt muốn chết rồi.

Hắn tắm xong, đi tới bên giường, nhẹ giọng kêu nàng, "Nhược nhi, Nhược nhi rời giường......"

Bạch Ly Nhược chậm rãi mở mắt, chưa tỉnh táo, "Vẫn còn sớm mà!".

Cả người nàng đau nhức, nằm trên giường không muốn dậy, Phong Mạc Thần cưng chiều cười, "Vậy nàng tiếp tục ngủ đi, ta đi Nam hoang, khi nào nàng khỏe lại thì đến Nam hoang tìm ta".

Bạch Ly Nhược lắc đầu, ngồi dậy, tóc đen như thác nước xõa trên vai làm nổi bật da thịt như ngọc, xinh đẹp như yêu tinh, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta đi với chàng, chúng ta không nên tách ra nữa, thời gian vốn không còn nhiều!"

Phong Mạc Thần mỉm cười gật đầu, sau đó cầm quần áo sạch sẽ mặc lên cho nàng, Bạch Ly Nhược nhìn tay hắn dịu dàng mặc quần áo, cau mày nói, "Còn chưa mặc yếm......"

"Không có thói quen mặc, cũng không cần mặc". Phong Mạc Thần vén tóc nàng ra sau cổ, mỉm cười đáp.

Bạch Ly Nhược nhận lấy y phục trong tay hắn, "Ta tự mặc, chàng xem có cần chuẩn bị gì không, chắc trưởng thôn chờ chúng ta lâu rồi".

Phong Mạc Thần gật đầu, sau đó đi thu thập đồ đạc, Bạch Ly Nhược lưu loát mặc y phục, dùng cái dây tua rua màu tím ở bên hông tạo thành một cái nơ con bướm xinh xắn, Phong Mạc Thần thu thập xong, quay đầu lại nhìn nàng, đỡ cằm nói, "A, ta phát hiện ra, rốt cuộc, nàng đã học được cách tự mình mặc quần áo rồi".

Bạch Ly Nhược cười, đi tới đánh răng súc miệng, nàng quay đầu lại nũng nịu nhìn  Phong Mạc Thần, "Trước kia chắc là sẽ không, sau này mắt bị mù nên cái gì cũng biết".

Phong Mạc Thần ôm nàng từ phía sau, nàng cúi đầu rửa mặt, hắn thở dài bên tai nàng, "Xin lỗi, trước kia đã để nàng gặp rất nhiều đau khổ."

Bạch Ly Nhược lắc đầu, rửa mặt xong xoay người lại, khuôn mặt sạch sẽ dính nước ấm ẩm ướt, nàng mỉm cười, "Đâu có, so với ta, chàng chịu khổ nhiều hơn, trước kia chàng làm hư ta, làm hại ta cái gì cũng không biết, ngay cả mặc quần áo cũng là một vấn đề".

Phong Mạc Thần cưng chiều vuốt nhẹ gương mặt nàng, "Ta còn tưởng rằng, ta có cơ hội giúp nàng mặc y phục cả đời......"

"Nếu chàng thích, sau này, chuyện xui xẻo này sẽ giao cho chàng". Bạch Ly Nhược mỉm cười, con ngươi trong suốt, thản nhiên nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần nhìn đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng, trong con ngươi của hắn chứa chan nụ cười, hắn cúi đầu, hôn lên mắt nàng.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa truyền đến, Phong Mạc Thần buông nàng ra, đi mở cửa, Nhan  Tiểu Ngọc bưng điểm tâm đứng ở cửa, miệng, mắt hồng hồng, giống như mới khóc, nàng vào cửa, để bữa ăn sáng xuống, chuẩn bị rời đi.

Phong Mạc Thần gọi  nàng lại, " Tiểu Ngọc, ngươi làm sao vậy?"

Nhan Tiểu Ngọc quay đầu lại, phồng miệng lên nói, "Ta muốn cùng các ngươi đi Nam hoang, nhưng cha không đáp ứng!"

Phong Mạc Thần gật đầu, "Ừ"

Nhan  Tiểu Ngọc thấy hắn không nói chuyện, bắt đầu ăn cháo, tức giận dậm chân, sau đó rời đi.

Bạch Ly Nhược thở dài, "Sao chàng lại đối xử với nàng ấy như vậy? Dù gì cũng nên an ủi một câu chứ".

"Ta mà an ủi nàng, nha đầu này sẽ quấn lấy chúng ta đòi đi Nam hoang". Phong Mạc Thần đem thìa đưa cho Bạch Ly Nhược, lôi nàng cùng ngồi xuống ăn cháo.

"Các ngươi đều không cho nàng đi, nàng cũng sẽ đi, đi một mình, càng thêm nguy hiểm". Bạch Ly Nhược lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.

"Sẽ không, Nhan lão gia sẽ canh chừng nàng". Phong Mạc Thần giúp Bạch Ly Nhược gắp dưa muối, nhẹ giọng hỏi, "Ăn quen không?"

Bạch Ly Nhược gật đầu ăn cháo, sau đó, Phong Mạc Thần dẫn mấy trăm thôn dân Bắc thôn mang theo binh khí đơn giản, lên đường đến Nam hoang.

Dọc theo đường đi, hai người chăm sóc lẫn nhau, Phong Mạc Thần giúp Bạch Ly Nhược gỡ tóc, Bạch Ly Nhược giúp Phong Mạc Thần lau mồ hôi, làm như những người bên cạnh không tồn tại.

"Ta đã phái người đi Huyền Thiên thông báo Minh Nguyệt, để hắn đến Nam hoang giúp chàng thôi miên cổ trùng trong cơ thể". Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, lấy khăn tay trong ống tay áo ra, lau mồ hôi trên trán cho Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần nhìn nàng, đợi sau khi nàng lau xong, lấy khăn tay trong tay nàng, lau mồ hôi cho nàng, nhẹ giọng nói, "Nàng thông báo hắn làm gì? Ta rất tốt, căn bản không có chuyện gì"

Bạch Ly Nhược cười yếu ớt, "Tối hôm qua, là ai cố nén không dám ho khan? Là ai sau khi yêu liền đi ra ngoài luyện công?"

Tay Phong Mạc Thần giúp nàng lau mồ hôi dừng lại, tối hôm qua, quả thật độc tình hoàn toàn phát tác, hắn đau không thể ngủ, vì không muốn làm nàng thức giấc, một mình hắn đi ra ngoài luyện công, không nghĩ lại bị nàng phát hiện.

Hắn thả tay xuống, thản nhiên nói, "Không cần gấp gáp, khi độc tình mới bắt đầu xâm nhập vào cơ thể mới đau, bây giờ đã không sao nữa rồi"

Nhất thời, Bạch Ly Nhược phiền muộn, nhớ lại khi đó, nàng đang cùng hắn giận dỗi, hắn nằm ở bên người nàng, nàng lại làm bộ như cái gì cũng không biết, cúi đầu, có chút tự trách nói, "Thật xin lỗi......"

"Đừng nói như vậy, chỉ sợ, nàng gọi Minh Nguyệt tới đây, cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì, lần trước hắn thôi miên độc tình lần cuối rồi, hiện tại, chỉ sợ, độc tình mỗi ngày đều phát tác, trừ khi cùng Bạch Thanh Loan giao hợp, nếu không sẽ không có biện pháp khác". Phong Mạc Thần lạnh nhạt, thả khăn tay xuống, trên mặt còn có hương thơm thanh nhã của nàng.

Bạch Ly Nhược có chút sợ cầm tay Phong Mạc Thần, đôi mi thanh tú nhíu chặt, Phong Mạc Thần nhìn nàng, mỉm cười, "Đừng sợ, lần đầu tiên chạm vào Bạch Thanh Loan là bất đắc dĩ, sau này, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra nữa....."

Bạch Ly Nhược có chút bất đắc dĩ rũ mí mắt xuống, nàng không biết tính toán của Vân Cảnh Mạch, đến cuối cùng, đến tột cùng muốn tính toán với ai, Phong Mạc Thần vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, bày tỏ an ủi, Bạch Ly Nhược vẫn mặt ủ mày chau.

Màn đêm buông xuống, mọi người ngủ ngoài rừng, Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược rúc vào nhau, hai người dựa đầu trên thân cây, ánh sao xuyên qua sát lá cây chiếu lên mặt đất, gió thổi qua, lá cây"xào xạt" vang dội.

Đột nhiên, một giọt máu tanh hôi rơi xuống, mắt thấy sẽ rơi vào trên má Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần mở mắt ra, vươn tay hứng được một giọt máu tươi, khi máu tươi chạm vào bàn tay hắn thì nơi đó biến thành màu nám đen, mắt phượng híp lại, đây là Huyết Tích Tử mà giang hồ đồn đãi?

Thu về bàn tay, nhìn mu bàn tay đen nhánh, hắn đứng lên, đi vào trong rừng, thác nước chảy từ trên cao xuống, tiếng vang đinh tai nhức óc, hắn nhìn nữ nhân bên cạnh thác nước bên, đột nhiên thất sắc nói, "Bạch Thanh Loan, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Bạch Thanh Loan chậm rãi xoay người, trên mặt thanh tú mang theo vẻ hung ác, nàng khẽ hé mắt, "Tìm ngươi, giải tình cổ trên người chúng ta....”