Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 40: 40: Nỗi Khó Chịu Không Tên






Chợt xung quanh xôn xao hẳn lên, ai ai cũng nhìn ra cửa thì thâm gì đó.

Thấy lạ, Hạ Lâm và Kiều Giang tạm gác lại đoạn | đối thoại âm thầm sặc mùi khói lửa, cùng mọi người cùng quay người, nhìn ra phía cửa.

Nơi ấy, ngay lối đi lại, một người đàn ông trẻ mặc vest đen đang thong thả đi vào.

Khuôn mặt kia chỉ dùng từ tuấn tú thôi thì quá khiêm tốn, phải dùng từ "Đại mỹ nam" thì mới xứng.

Ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng, đôi chân dài miên man, khí chất lạnh lùng cao quý.

Anh chẳng cần phải làm gì, chỉ mỗi việc bước đi thôi, cũng khiến tim đám con gái rụng rời, mê mẩn quên cả trời đất.

Hạ Lâm thoáng ngẩn người.

Thầy yêu quái cũng tới? Trong hội trường vang lên những lời xuýt xoa không ngớt của đám tiểu thư: "Anh ấy là ai vậy? Đẹp trai quá"
"Đúng thế, còn đẹp hơn cả anh em Thứ trưởng Dương nữa"
"Người đàn ông đẹp như vậy, sao tôi chưa thấy bao giờ chứ?"
Đình Thiên nhập ngũ từ nhỏ.

Sau này lại vì công việc yêu cầu bảo mật thông tin, nên không thể tiết lộ thân phận của mình, chỉ có người thân quen mới biết anh là cháu đích tôn nhà họ Dương.

Và phải là đồng nghiệp hay người thân nhất mới biết công việc của anh là gì.

Cho nên, trong hội trường này, số người biết Đình Thiên không quá nhiều.

Ngoại trừ người thân và bạn bè ra thì những người từng gặp anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà những người ấy đều là mấy vị lãnh đạo quyền cao chức trọng.

Bọn họ, kể cả mẹ Châu cũng lấy làm kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Đình Thiên.

Phải biết rằng, anh chưa từng tham gia mấy cái tiệc tùng kiểu này, một lần cũng không.

Thế mà hôm nay Dương thiểu tướng lại tới, là sắp có bão lớn hay Sao Hoả sắp va vào Trái Đất đây? Kiều Giang vui hơn địa chủ được mùa, bao nhiêu vui mừng đều lộ hết trên mặt, không giấu diếm chút nào.


Đình Thiên của cô - người đàn ông duy nhất cô trao yêu thương, người đàn ông khiến cô nhớ nhung suốt bốn năm qua, cuối cùng hôm nay cũng được gặp anh rồi.

Cô nhớ anh lắm.

Sau bốn năm xa cách, cuối cùng cô cũng được gặp lại anh.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.

Nhấc gót, Kiều Giang muốn đi lên trước đón anh.

Lại bị một bóng dáng nhanh hơn, vượt qua.

"Anh Thiên"
Chỉ gọi một cái tên, cũng nghe ra sự phấn khích hớn hở của chủ nhân giọng nói ấy.

Kèm theo đó là một cái nhào lấy người anh.

Đình Thiên thoáng nhìn thấy người đang nhào tới, không lộ biểu cảm khác lạ, không tránh né, cứ thể giang tay đỡ lấy người nọ.

Khi Hạ Lâm và Kiều Giang nhìn kỹ, mới biết đó là Thanh Như.

Nụ cười trên môi Kiều Giang cứng đơ, cơ thể bất động tại chỗ.

Tiểu thư Thanh Như dụi mặt vào ngực anh, nũng nịu: "Anh Thiên, em nhớ anh lắm í"
"Chẳng phải giờ đã gặp rồi sao.

"
Giọng anh nhẹ nhàng, không hề khó chịu.

Nhưng mà Hạ Lâm lại thấy khó chịu nha, chẳng biết vì sao cô lại không thích nhìn thấy thầy ôm người con gái khác như vậy.

Thầy với Thanh Như rất thân sao? Thân tới mức nào mà có thể để cô ấy ôm mình như vậy? Chẳng phải thầy không thích người khác chạm vào mình à? Chung quy là, Hạ Lâm vẫn chưa biết nhà họ Tăng là nhà ngoại của mẹ Châu.

Chẳng ai chú ý tới biểu cảm của Hạ Lâm lúc này, ngoại trừ Đình Lập và Lam Vũ, người đứng bên cạnh cô.

"Hạ Lâm, em không sao chứ?"
Đình Lập không hiểu vì sao bản thân lại hỏi câu này.

Hạ Lâm sực tỉnh, gượng gạo cười: "Em không sao, chỉ thấy hơi mệt trong người thôi.

"
Cô không có nói xạo để lấp liếm, mà cô thấy mệt thật.

Mệt não đấy! Ban đầu cô chỉ nghĩ, đến bữa tiệc này cho đủ số, yên tĩnh uống vài ly rượu, rồi sau đó bình lặng rút lui, sẽ chẳng ai biết cô là ai đâu.

Ai mà biết, lại có nhiều sự kiện như vậy, quen được toàn những nhân vật lớn.

Nhiều và nhanh tới mức, não bộ của cô không xử lý kịp đây này.

Giờ lại còn thêm ông thầy yêu quái nữa chứ.

Thật là mệt tim quá đi.

Đình Lập nghe vậy, ân cần quan tâm: "Em không khỏe à, có cần tìm chỗ nào nghỉ ngơi không?"
"Không cần đâu, một lát là sẽ hết thôi.

"
Đình Lập gật đầu, không nói nữa.


Hạ Lâm chợt có cảm giác sau lưng lạnh lẽo, nhìn lại mới thấy, Đình Thiên đã đi đến trước mặt cô rồi này.

Cô nhìn anh một cái rồi quay đi.

Mặc kệ sự xuất hiện của Đình Thiên, Hạ Lâm vẫn giữ quyết định tách lẻ của mình.

Không để anh mở miệng trước, cô nhanh miệng nói: "Bác Ngân Châu, cháu cảm thấy không thoải mái, muốn đi rửa tay một lát"
Bà Dương vừa nghe vậy, định mở miệng nói gì đó, kết quả vẫn bị mẹ Châu nhanh hơn một bước.

"Vậy để Đình Lập dẫn đường cho cháu nhé, cách thiết kế ngôi nhà này khá rối rằm, bác sợ cháu sẽ bị lạc.

"
Cơ hội tốt để hai người đi riêng như vậy, bà phải tranh thủ cho con trai mình chứ.

Không là lại bị Bạch Dương cướp mất.

Mẹ Dương mặt đen thui, lời sắp nói ra lại mắc ở cổ họng, không có cơ hội ra ngoài.

Hạ Lâm kinh hãi, xua tay lia lịa: Không cần đâu ạ, cháu có thể tìm được đường mà.

Sao có thể làm phiền Đình Lập được"
Đùa sao? Để một vị Thứ trưởng quyền cao chức trọng dẫn đường cho một thường dân như cô á? Vinh hạnh này cô không kham nổi đâu.

Với lại cô nhận ra ở đây, có không ít bóng hồng trồng cây sỉ Đình Lập đâu, nãy giờ nếu mà nhặt được cô chắc cũng gom được cả một rổ đạn do mấy cô gái đó bản về phía mình rồi.

"Phiên gì chứ, cháu đừng ngại, cứ để nó đưa cháu đi"
Mẹ Châu bất chấp, vẫn một mực "bắt"
Đình Lập chỉ đường cho cô.

"Đừng ngại, anh rất vui khi được làm người chỉ đường cho em"
Người vừa nói ra không ai khác ngoài Đình Lập.

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng gần gũi, ánh mắt cũng rất chân thành, không mang vẻ đùa cợt trêu ghẹo như những cậu ấm khác.

Đình Lập làm sao lại không hiểu ý đồ của mẹ mình chứ.

Chỉ tại anh luôn là con ngoan nhất nhà, chưa từng làm mẹ phật ý nên mới tỏ ra không biết gì.

Với lại cô gái này cũng không khiến anh có ác cảm gì, đi cùng cũng không sao.

Hạ Lâm!
méo mặt! Cả anh trai này cũng đồng ý? Cô chỉ đang tìm cớ tách ra thôi mà, đâu phải muốn đi rửa tay thật đâu.


Đúng là tự mình hại mình mà.

Hạ Lâm khổ não không thôi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý bà xinh đẹp thì phen này cô không thể từ chối được rồi.

Đành vậy, cứ biến giả thành thật thôi.

Hạ Lâm không còn cách nào, đành bất đắc dĩ để Đình Lập dẫn đường.

"Vậy!
phải phiên anh rồi"
Hai người rời đi, để lại phía sau một ánh mắt đắc thắng của mẹ Châu và một ánh mắt sẽ phục thù của mẹ Dương.

Đình Thiên từ đầu tới cuối vẫn bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí người ta còn tưởng anh chưa từng liếc mắt nhìn Hạ Lâm cái nào.

Đâu ai biết, bên trong anh đang có một thùng giấm khổng lồ sắp sửa nổ tung.

Hạ Lâm theo Đình Lập rẽ vào một hành lang, cô ái ngại nói: "Ngại quá, chỉ việc cỏn thế mà cũng phải làm phiên anh.

"
"Không sao, đây là một cái cớ để anh tách riêng ra"
Hạ Lâm khẽ cười.

Cô cứ nghĩ một nhà chính trị cao cấp như Đình Lập sẽ tỏ ra cao ngạo, xa cách.

Không nghĩ anh lại gần gũi dễ nói chuyện như vậy.

Gen phu nhân Ngân Châu đúng là tốt thật, sinh ra người con trai nào cũng xuất sắc, về cả bê ngoài tài năng lẫn nhân phẩm.

"Gia đình anh và nhà họ Tăng có vẻ rất thân?"
Cô bâng quơ hỏi.

"Họ Tăng là nhà ngoại của anh, bác Uyên Linh là chị dâu cả của mẹ anh".