Khi Sát Thủ Làm Ngôi Sao

Chương 5: Mua sắm




Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Ăn xong điểm tâm, nghỉ ngơi một lát, Hannah đem Ryoma ra ngoài.

Đi trên đường, Hannah không biết mình trêu chọc bao nhiêu người. Trên người bây giờ vì áo ngắn nên lộ ra eo nhỏ, bên dưới váy cũng ngắn cho nên chỉ cần gió thổi qua thì sẽ thấy quần nhỏ.

Đương sự không có tự giác nhưng Ryoma ở cạnh thì có cảm giác, bốn phương tám hướng nhìn cậu làm cậu nổi hết cả da gà, có điều cái loại ánh mắt này không cùng đẳng cấp lúc cậu thi tennis.

“Chị, chúng ta đi mua quần áo trước đi!” Ryoma chán nản nói.

Lời này vào tai của Hannah thì biến thành: Chị, em không có đồ mặc, chị mua quần áo cho em đi. Cái này cũng không thể trách Hannah, bởi vì trước kia Killua, Milluki, Kalluto đều như thế. Nhất là Killua, thằng nhóc đem tiền của cô thành tiền mua quần áo của nó, thằng bé kiếm tiền không nhiều cho nên đành phải bóc lột Hannah.

Lập tức, Hannah vui vẻ đáp ứng “Được, nhưng trước đó đi với chị tới đây đã” Tiền trong túi là do Rinko đưa, nhưng mà số tiền đó tuyệt đối không đủ với tính cách tiêu tiền như nước của thành viên nhà Zoldyck, một khi đã không đủ thì chính mình đổi tiền vậy.

Đem Ryoma vào hiệu cầm đồ, chỗ này hôm qua cô đã tra qua, đây là nơi cầm đồ tốt nhất.

Cô cũng không phải là người nhiều chuyện, lấy trong người ra một viên bảo thạch hỏi “Ông chủ, xem thử một chút, thứ này ông mua bao nhiêu?”

Ông chủ cầm lấy bảo thạch, cẩn thận nhìn nó một lần, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó mở miệng nói “Đây là bảo thạch tốt khó gặp, nhưng không phải tốt nhất, ở giữa có chút tỳ vết nên làm mất đi cấp bậc ban đầu của nó…” Bla bla bla một đống, đơn giản biểu đạt ý tứ là: Chúng tôi có thể mua nhưng giá không cao.

Hannah cũng không thèm để ý đến ông ta, ông ta nói cái gì cũng không dao động. Cô có thể giải thích, người buôn bán mà, đều muốn kiếm nhiều tiền hơn tiền bỏ ra, cho dù nó là tốt nhất thì cũng thế. Giống như lúc trước ở nhà, tuy rằng mọi người đều thích đem đồ hư đi tặng, nhưng khi thu giá vào thì đem giá đánh thấp xuống. Không những vậy còn buôn bán lời vô cùng tận.

Nhưng mà, giải thích chính là giải thích, không có nghĩa cô cho người khác chiếm lợi của mình. Trước kia có tiền cô đã không chịu thiệt, bây giờ cô chẳng có đồng cắc nào, đừng có mơ! Cô vươn tay, nhẹ nhàng đến góc bàn, làm cho góc bàn rơi xuống đất, cô kinh ngạc nói “Ai nha, cái bàn này sao lại mềm như thế?”

“Nói dối, đó là đá cẩm thạch đấy!!” Ông chủ và nhân viên trong cửa hàng đều gào trong lòng, ngay cả Ryoma ngồi ở ghế dựa cũng ngẩng cả người.

Đầu tiên ông chủ mời Hannah đến ngồi cạnh Ryoma, sau đó tự mình rót trà đưa điểm tâm, rồi thức thời nói “Đây là trân phẩm khó gặp, nếu ngài muốn bán chúng tôi lấy giá một trăm ngàn để mua” Dùng cả kính ngữ để xưng hô.

“Một ngàn năm trăm vạn, tiền mặt” Hannah thản nhiên mở miệng.

Lòng của ông chủ hạ xuống, sau đó cắn chặt răng gật đầu “Một ngàn năm trăm vạn thì một ngàn năm trăm vạn, nhưng mà tiền mắt thì…”

Hannah nghĩ lại, bây giờ cô cũng không có tài khoản, không bằng lấy chi phiếu đi. Một hồi sau lấy ra ba viên bảo thạch, mấy viên này so với lúc nãy còn tốt hơn “Xem rồi ra giá”

Lần này ông chủ không dám trì hoãn, cầm lấy bảo thạch nhìn qua mấy lần rồi nói “Đều là trân phẩm bảo thạch khó gặp. Cho nên, lấy một triệu để mua”

“Một triệu hai ngàn vạn, giá cuối” Hannah vươn tay phải “Chi phiếu”

Ông chủ không nghĩ lần này lại hào phóng như thế, bảo thạch này đã hơn trăm năm lịch sử, nếu cô gái này muốn bán hai triệu cũng không có vấn đề gì, người có tiền bây giờ thích nhất là mấy thứ đồ cổ này, chưa biết chừng hắn bán hơn hai triệu nữa đấy “Tốt!” Hắn đáp ứng, lưu loát mở tập chi phiếu. Hannah cầm chi phiếu nhìn sau đó nói “Ông cùng tôi đi tới ngân hàng lấy tiền”

Ông chủ nghĩ lại, cũng được, rồi bỏ mấy viên bảo thạch trong cửa hàng.

Đi theo Hannah đến ngân hàng gần nhất, đầu tiên Hannah để nhân viên giúp đỡ sau đó cầm tập chi phiếu để vào hai thẻ kim cương. Một cái tự cất một cái đưa cho Ryoma “Cầm lấy cái thẻ này, về sau muốn mua gì thì tự mua lấy” Lại viết trong bàn tay Ryoma mấy con số “Nhớ kỹ, đây là mật mã”

“Chị…” Ryoma sao có thể nhận, nhiều tiền như vậy mà chị lại đưa cho cậu không chớp mắt?

Kỳ thật chút tiền ấy ở trong mắt Hannah không có bao nhiêu, trước kia quen nhận nhiệm vụ mấy ngàn vạn trở lền, số tiền này chỉ là con số lẻ trong mắt Hannah mà thôi “Cầm lấy đi, về sau muốn mua gì thì lấy ở đây cho nhanh. Chị của ngươi cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là không. Chị vẫn còn không ít bảo thạch”

Làm tốt tất cả, Hannah dẫn Ryoma ra khỏi ngân hàng. Về thẻ ngân hàng thì cuối cùng Ryoma cũng nhận. Kế tiếp là thời gian hắn thấy chị hắn là một người tiêu tiền như nước.

Hannah mang theo Ryoma tới cửa hàng bán túi xách gần nhất. Ban đầu nhân viên chỉ chào đón cho có lệ, nhìn theo cách ăn mặc của Hannah, họ cho rằng cô là người không có nhiều tiền cho nên không muốn tiếp đãi, đẩy người tới người lui, nhưng sau đó không lâu họ hối hận vô cùng, nhân viên đáng thương bị đẩy ra lại vô cùng vui vẻ! Nhìn Hannah bây giờ thật sự là người tiêu tiền như nước! Việc này khiến cô kiếm không ít tiền đấy! Chỉ thấy Hannah tùy tay cầm một vài cái túi trong cửa hàng – cô cũng không thèm xem giá, mắt thẩm mĩ mười tám năm nay tuyệt đối rất tốt – đứng trước đeo lên thử một ít, trong đầu bắt đầu phối hợp quần áo rồi quyết định mua, đem túi xách giao cho nhân viên bên cạnh nói “Lấy nó”

Sau đó cầm thêm mấy cái thử xem, rồi ném cho nhân viên “Lấy” Cuối cùng cầm một túi xách “Kelly” [1] nói “Cái này cũng lấy, đem về cho mẹ dùng” Lúc này đám nhân viên mới biết mình nhìn lầm người, đến lúc các cô muốn lấy lòng thì Hannah cảm thấy chướng mắt, không mua!

“Gửi về tận nhà được không?” Cầm thẻ kim cương chuẩn bị trả tiền.

“Có thể, có thể!” Hận không thể đem đầu cúi xuống đất.

Viết địa chỉ cùng tên của mình “Đưa đến đây” Sau đó trả tiền, lấy trong đó một cái túi, cầm hóa đơn chạy lấy người.

Nếu bây giờ Ryoma cảm thấy đó là biểu diễn thì tiếp theo chính là lúc hát bài tình ca.

Đầu tiên Hannah tới Versace [2] mua một bộ quần áo để thay đổi bộ quần áo không hợp trên người. Sau đó đến mỗi cửa hàng cô đều mua rất nhiều, liên tục mua hơn mười bộ quần áo, mười đôi giày.

Chưa bao giờ chú ý đến quần áo như Ryoma tỏ vẻ, đây là cái quái gì, hắn không biết.

Chọn một bộ quần áo cao cấp cho Ryoma, phản kháng thất bại, cậu nhóc không có biện pháp chỉ đành đi mặc thử. Lúc hắn đi mặc thử thì Hannah lại chọn cho hắn mấy đô giày thể thao cùng một bao tennis mới.

Đợi khi cậu bé đi ra khỏi phòng thì phát hiện còn phải thử không ít, thiếu chút nữa phát điên, nhưng Hannah đem một câu trấn áp cậu “Thử xong chiều cùng em đánh một trận tennis”

Cậu bé Ryoma nhìn áo quần trên người Hannah – trên người mặc áo sơmi, dưới mặc quần tây – dùng ánh mắt nghi ngờ.

Hannah làm như không biết ánh mắt nghi ngờ, nói “Tin tưởng đi”

“Nhưng em không mang theo vợt tennis” Một vấn đề khác.

“Về nhà lấy”

“Được rồi. Đừng đổi ý!”

“Dĩ nhiên!”

Thành quả cuối cùng là: năm bộ quần áo, bốn đôi giày, một bao tennis, cộng thêm một thẻ ATM cho cậu nhóc.

Trở về đi ngang qua cửa hàng xe, Hannah nhịn không nổi chạy vào mua một chiếc xe thể thao lái về nhà.

Giấy lái xe? Ừm, lần sau cô đi thi lại!

[1] Túi xách Kelly (Hermes Kelly) là túi xách xa xỉ của thương hiệu Hermes, người mua được đám túi xách này chỉ có người giàu, quý tộc và những ngôi sao thôi, giá hình như 3 củ rưỡi trở lên thì phải

[2] Versace (Gianni Versace S.p.A) là hãng quần áo nổi tiếng của Ý. Đồ hãng này đẹp lạy hồn luôn á *sáng mắt*