Khi Ta 17

Chương 36




Hôm nay là ngày sale nên siêu thị đông phải biết, tôi đã nói trước với Cà Chua rồi mà nó vẫn không thấy mùi nguy hiểm, cứ nằng nặc kéo Củ Cải đi bằng được. Bạn hỏi sao tôi không ở nhà đi à? Tại vì, trong 4 đứa, tôi là đứa có kinh nghiệm chiến đấu với mấy bà thím tham đồ sale nhất, để bọn nhóc này đi tôi dám thề là chẳng xách được cái gì về cho xem.

Hừ, chưa thấy chiến trường thì chưa biết sợ, đã thế hôm nay cho chúng mày mở mang tầm mắt, haha.

Y như rằng, siêu thị đông dã man, mấy bà mấy cô lượn lờ xung quanh ra vẻ chọn hàng hóa nhưng chỉ cần có loa thông báo có gian hàng sale là như một đám thiêu thân lao vào.

“ Các chiến sĩ nghe rõ, đây không còn là siêu thị bình thường nữa mà là chiến trường. Muốn sống sót ra khỏi đây thì phải nghe theo lệnh của tôi.”

Ba bạn trẻ vừa thấy thảm cảnh giành giật ở gian hàng bánh mỳ vẫn còn sợ hãi, ai mà chẳng đoán được kết quả thê thảm như nào nếu dính phải các mẹ các bà săn sale kia.

“ Thứ nhất, không đứng quá gần các gian hàng, chú ý loa thông báo để xác định khu vực nguy hiểm. Thứ hai, đừng có dại mà gây hấn với các bà bác hung hãn, trong tình trạng hiện tại, cho dù có là bà thím gầy gầy xương xương thì cũng là một tuyển thủ bóng bầu dục xuất sắc đấy.”

“ Rõ.”

“ Okey, chia nhóm thực hiện nhiệm vụ. Hai đứa mày lo thịt, rau củ có vẻ nguy hiểm thì để tao với Thiên Ân lo. Nhớ cẩn thận, sau khi lựa xong đồ gặp nhau ở ở quầy tính tiền.”

“ Nhớ rồi.”

Hai đứa nó nắm tay nhau, nhanh nhẹn chen vào, bị đám đông cuốn đi luôn.

Tôi xòe tay ra trước mắt Thiên Ân.

“Công chúa, cho ta vinh hạnh được bảo vệ nàng chứ?”

Ngay khi tôi tưởng thằng nhãi này sẽ nhăn mày bảo đừng đùa nữa thì thấy hắn e thẹn đặt tay lên tay tôi, mặt quay đi ra vẻ ngại ngùng.

“ An toàn của người ta, giao hết cho chàng.”

Lạy chúa, sao thằng nhãi này tự nhiên lầy quá vậy? Tôi phải kiềm chế lắm mới không nhảy lên sút một phát vào cái mặt thẹn thùng diễm lệ kia.

Một lúc sau, bốn đứa cuối cùng cũng lết được cái thây ra siêu thị với quả tóc bù xù, áo quần tả tơi, ai không biết lại tưởng cái bang ấy chứ.

Cà Chua chỉ tay lên trời, quyết không bao giờ vào siêu thị nữa. Chắc sau lần này có thách tiền nó cũng không dám vào nữa.

Về tới nhà, bé em dâu ngồi một góc đọc sách, đầu giựa vào vai em trai đang ngồi bên cạnh, trên trán thằng nhóc vẫn còn dán miếng băng hạ sốt nhưng trông có vẻ khỏe hơn rồi. Đúng là có người yêu chăm sóc có khác.

Thấy tôi, bé em dâu bật dậy. Em trai đáng yêu của tôi nhăn mày.

“ Sao bà không gõ cửa?”

Bé em dâu âm thầm nhéo nhéo nó một cái.

“ Các anh chị về rồi ạ? Để em giúp mọi người một tay.”

“ À ừ, không sao hai đứa cứ ngồi chơi đi, bọn chị làm loáng một tí là xong ấy mà.”

Chị là một bà chị tân tiến mà, chị đây sẽ không làm hỏng khoảnh khắc của hai đứa đâu mà. Thế nên em trai bé nhỏ ơi, đừng nhìn chị hằn học như thế có được không?

Tôi kiểm tra tình trạng của Bảo An rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, trước khi nó dùng ánh mắt xiên tôi vài phát.

Định bụng là quay vào bếp phụ giúp, nhưng lại thấy Cà Chua và Củ Cải đang tình bể bình trong đó, tớ nếm một miếng cậu nếm một miếng nên tôi ngán ngẩm quay ra ngoài. Chỉ hy vọng chúng nó không nếm hết luôn nồi nước lẩu.

Thiên Ân ngồi ngoài phòng khách xem ti vi như thể đây là nhà hắn vậy đó. Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm lấy đầu gối và thở ra một cái.

“ Sao đấy?”

“ Chán quá hà…”

“ Rồi sao chán?”

“ Không biết nữa, cứ thấy chán thôi.”

Xong cuộc đối thoại không đầu không đuôi, hai đứa ngồi xem kênh tin tức, chẳng ai nói với ai câu nào.

Chẳng hiểu tôi ngủ thiếp đi từ bao giờ, mê man mãi tới lúc Cà Chua tới đánh thức mới chịu mở mắt.

Chúng tôi ngồi xoay vòng bên cái bàn nhỏ, nồi lẩu nghi ngút khói phả vào mặt làm mặt tôi ửng hồng. Tôi hít hà mùi thơm, chán nản mở miệng.

“ Tao tưởng chúng mày trong bếp lúi húi nấu cơm cơ, cuối cùng vẫn để em trai tao nấu.”

“ Hay cho một chiếc mũi thính như chó Béc giê.”

Tôi cười kiêu ngạo. “ Chuyện, tao mà lại.”

Chúng tôi ăn ngon lành bữa cơm hôm ấy nhưng lại quên mất Bảo An đang bị ốm. Thế là sáng ngày hôm sau, tất cả bị sốt nằm bẹp một chỗ, còn mỗi Bảo An – người đã khỏi ốm, khỏe như trâu – than vãn vì phải chăm tôi ốm.