Khi Ta 17

Chương 52




Còn một ngày nữa là “Va lung tung”. Vừa tan học, Cà Chua cuống quít kéo tôi chạy ra cửa hàng. Nó thậm thụt khoe với tôi sẽ làm cái gì đó siêu to khổng lồ tặng Củ Cải nhân dịp lễ tình yêu đầu tiên, làm sao cho cậu ấy nhớ cả đời không quên luôn.

Tôi vuốt mồ hôi hột, mày định bỏ độc người ta hay gì đấy?

Ủa, cơ mà liên quan gì tới tôi mà tôi lại bị nó kéo đi ấy nhỉ?

Sau đó, tôi biết lí do ngay và luôn khi chúng tôi đến nơi. Cửa hàng như cái chiến trường đông nghẹt các chị em, ai cũng muốn chọn cho nửa kia của mình một món quà thật xinh, thật ưng ý mà lại bồi đắp tình cảm hai người lên cao như ngọn núi. Tất nhiên, nào có dễ mà ăn được, dòm xa xa kia thấy có mấy bà chị đang tranh nhau một món gì đó. Rõ ràng ban đầu nó được bọc nilong rõ xinh đẹp mà sau khi trải qua bàn tay của các chị em mà giờ bị vo thành một cục, bọc nilong phất phơ trong gió.

Cà Chua hơn các chị em kia ở chỗ là nó có tôi. Tôi ở đây để đóng vai trò làm khiên chắn đạn cho nó để nó có thể tự do lựa được thứ nó thích mà lại không sứt miếng da, rụng miếng lông nào hết.

Tôi te tua như xơ mướp nhưng chỉ có thể đứng lẩm nhẩm. “ Đồ bạn tồi.”

Lúc đi qua quầy đồ tiện ích, người ta bày hai cái giỏ lớn xếp đầy những cái khăn tay nhìn khá lạ mắt. Tôi dừng lại ngắm nghía một hồi rồi tự nhiên lại nhớ tới cái bản mặt thằng cha Thiên Ân.

Hay là mua một cái tặng hắn nhỉ? Coi như quà cảm ơn vậy, bởi từ lúc hắn chuyển tới tôi làm phiền hắn đủ điều, nào là dạy học nào là ở nhờ này rồi hắn cũng tặng quà cho tôi khi hắn đi Mỹ về nữa. Mới cả, đâu nhất thiết phải là người yêu mới tặng quà cho nhau đâu, người ta chả bảo tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu đấy thôi?

Thế là tôi rước một cái về thật, còn nhờ chị chủ cửa hàng bọc lại cho xinh xinh.

Xong lại thấy xoàng quá nên đợi tối trời lăn vào bếp ăn trộm ít socola của Bảo An, chế biến thành thương hiệu của mình.

Nửa đêm Bảo An khát nước, mắt nhắm mắt mở ra phòng bếp thì thấy tôi đầu tóc bù xù đứng trong bóng tối khuấy khuấy, pha pha. Nó giật mình mém tí thì lăn đùng ra đất.

Tôi còn sợ chưa đủ kịch tính, thê thảm cất lời. “ Sao…lại…dậy…?”

Nó lấy tờ báo cuộn lại, đập liên hồi vào đầu tôi. “ Nửa đêm nửa hôm, ngủ không ngủ còn làm dăm ba cái chuyện điên rồ…”

Gây án xong, nó thản nhiên đi ngủ, tôi ở đằng sau vừa lau nước mắt vừa làm nốt công việc. Xong tôi bỏ nó vào cái túi bóng, buộc bằng cái ruy – băng cũ vừa tìm trong phòng.

Định bụng sáng đến lớp thì tặng cho hắn luôn nhưng ai ngờ, thấy một đám con gái đang quây cứng lấy bàn của tôi rồi. Ngồi giữa chắc ai cũng biết, là bạn nhỏ Thiên Ân ạ.

“ Thiên Ân nhận món này nha….”

“ Đây là tấm lòng của tớ.”

“ Đây nữa, đây nữa…”

Chắc hắn phải mang cả cái bao tải to để mà đựng hết được đống quà đó đi về ấy. Tôi đành tạm trú chân ở bàn khác chờ tới khi vào học rồi mới về chỗ.

Hôm nay bạn Đậu Phụ cũng chơi lớn, mang hẳn một đóa hồng to hơn cái mặt, mang cả socola đắt tiền tới tặng bạn Nấm. Thậm chí để chuẩn bị cho ngày đặc biệt, chàng ta còn đặc biệt chải đầu vuốt keo, xịt nước hoa thơm lừng, khiến ai cũng trầm trồ.

“ Đây là quà của tớ, mong Chi thích.”

Giữa đóa hoa còn kẹp một tấm thiệp, ghi “ Cô gái của tớ, chúc cậu một ngày Valentine vui vẻ.”

Nhưng mà lại bị tác dụng ngược, bạn Nấm hít hít ngửi ngửi hai cái liền hắt xì hai chục cái.

“ Có cái mùi gì…hắt xì… lạ lắm.”

Té ra bạn Nấm bị dị ứng với mùi nước hoa của bạn Đậu Phụ. Tuy là hơi thất bại nhưng nàng vẫn nhận lòng thành của chàng, thôi cũng coi như là thành công rồi.

Chàng ta buồn bã đi về bàn mình, giờ đang được bọn con trai xúm lại an ủi.

Cà Chua tặng Củ Cải đồng hồ, Củ Cải tặng Cà Chua đôi găng tay, hai đứa chúng nó chụm đầu lại với nhau ăn bánh Cà Chua làm, cười cười nói nói ngọt ngào muốn chết.

Thiết nghĩ giờ mà chen vào thì chắc chắn hai đứa nó giết tôi mất, thôi mình cứ ngồi im một chỗ thôi cho an toàn vậy.