Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 37




Kim đồng hồ quả lắc chỉ vào chín giờ sáng.

Quý Ngôn ngây ngốc nhìn đồng hồ, sau đó mê mang nhìn bốn phía.

Tần Vị đi rồi.

Lại là như vậy, Quý Ngôn nở một nụ cười sầu thảm.

Anh nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng mà anh thấy là Tần Vị ngủ say trên giường, mà giờ Tần Vị đã đi rồi, anh lại không hề có bất kỳ ấn tượng nào về những chuyện xảy ra giữa khoảng thời gian này, hệt như trí nhớ bị đứt gãy vậy.

Rốt cuộc là anh đã quên hay trong khoảng thời gian đó anh không tồn tại, đột nhiên biến mất? Quý Ngôn không dám nghĩ, cũng không dám nói. Ban đầu, anh chỉ coi đó là ngẫu nhiên, nhưng những ngẫu nhiên này đã xảy ra quá nhiều lần, khiến nỗi hoang mang lo sợ cứ dần dần bén rễ trong tim Quý Ngôn, trói chặt linh hồn anh, khiến anh cảm thấy hoảng loạn.

Có lẽ một ngày nào đó, anh cũng sẽ bất chợt biến mất như vậy, rồi sau đó hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Âm dương tách biệt, sinh tử khác đường, tất cả đều do Quý Ngôn quá mức tham lam.

Anh vốn đã chết, vậy mà giờ vẫn có thể ở lại trên thế gian này, đáng lẽ anh phải cảm thấy thoả mãn rồi mới đúng.

Mặc dù nội tâm Quý Ngôn vẫn luôn an ủi mình như vậy, nhưng từng ngày qua đi, trái tim anh lại càng trống rỗng. Vốn chỉ muốn một ngày nào đó có thể ra đi không để lại nuối tiếc, nhưng đến hiện tại, anh dường như càng ngày càng tiếc nuối.

Quý Ngôn biết, một ngày nào đó, anh sẽ biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới nơi anh đã yêu và được yêu. Nhưng anh cứ luôn nghe thấy một âm giọng nỉ non khe khẽ trong trái tim mệt mỏi của anh, lặp đi lặp lại:

—— Tình yêu sâu đậm suốt bao nhiêu năm, vậy mà cuối cùng chỉ có thể chia lìa như vậy.

Quý Ngôn bước ra khỏi nhà, không đi tìm Tần Vị, mà là đi đến phòng chung cư của Quý Trạch. Trước kia anh mới chỉ đến một lần, giờ có thể tìm đến nơi này lần nữa cũng là không dễ. Bước xuyên qua cửa, trong nhà trống trải, quả nhiên Quý Trạch vẫn chưa về.

Chắc là đi làm rồi, Quý Ngôn cuộn mình trên ghế sô pha, cứ thế nhìn ra ngoài cửa. Từ khi trở thành hồn ma, hình như anh càng ngày càng kiên nhẫn. Cơ thể anh trống rỗng, đầu óc cũng trống không, thời gian của anh dường như trôi đi đặc biệt nhanh.

Hôm nay là sinh nhật Quý Trạch, có khi nào Quý Trạch đi ăn sinh nhật với đồng nghiệp, sẽ về muộn một chút hay không?

Quý Ngôn đợi đến khi bầu trời tối đen cũng chưa thấy Quý Trạch trở về, chỉ nghĩ nếu Quý Trạch đi nhà hàng đón sinh nhật với người khác thì cũng tốt, hoặc nên nói chính anh cũng hy vọng như vậy, nếu thế Quý Trạch sẽ không cần đón sinh nhật một mình trong nhà.

Tiếng mở cửa vang lên, thân hình Quý Ngôn hơi run lên một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa.

Quý Trạch đã về, vẫn là cái bộ mặt lạnh như tiền ấy, vừa vào nhà là lập tức thả cặp tài liệu xuống, sau đó cởi comple và caravat.

Quý Ngôn thở dài. Quý Trạch, hôm nay là sinh nhật em đấy, em không thể vui vẻ một chút hay sao?

Quý Trạch chắc chắn là chưa ăn gì bên ngoài, bởi vì Quý Ngôn thấy Quý Trạch chỉ đi vào bếp, tuỳ tiện cầm lấy vài mẩu bánh mì khô nhét vào miệng coi như bữa tối. Ngay cả tự mình nấu mì, hoặc thậm chí chỉ là úp mỳ thôi, cậu ta cũng không chịu. Quý Ngôn cau mày đi qua đi lại xung quanh Quý Trạch, liên thanh trách cứ Quý Trạch không biết tự chăm sóc bản thân, chỉ là dù anh nói gì, Quý Trạch cũng không nghe thấy.

Thế mà Quý Ngôn còn nghĩ có khi nào Quý Trạch đi ăn mừng sinh nhật với đồng nghiệp rồi hay không. E rằng Quý Trạch căn bản không nói sinh nhật mình cho bất kỳ ai.

Nhưng bất ngờ thay, một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Quý Trạch vừa mở cửa thì thấy một người phụ nữ để tóc cụp ngang vai, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu đứng trước cửa. Rõ ràng cô là người nhấn chuông, nhưng sau khi cửa được mở ra, cô lại giật nảy cả mình, trông có vẻ căng thẳng bất an.

Quý Ngôn cảm thấy người này trông hơi quen, sau đó mới chợt nhớ ra, người phụ nữ này tên là Bạch Nghệ, trước đây là đàn em khoá dưới của Quý Trạch thời đại học, hình như đã từng tình cờ gặp vài lần, còn mời đến nhà ăn cơm.

Hồi đó Quý Ngôn đã nhận ra Bạch Nghệ thích Quý Trạch, chỉ là dường như Quý Trạch không có hứng thú gì. Từ sau khi Quý Trạch tốt nghiệp, Quý Ngôn cũng không còn nghe thấy tin tức gì về Bạch Nghệ nữa, sao giờ cô gái này lại đến thành phố Z?

“Quý Trạch, anh… anh còn nhớ em không?” Giọng Bạch Nghệ hơi run, mặc dù miệng đang cười, thế nhưng lại không dám nhìn mặt Quý Trạch.

“Bạch Nghệ.” Quý Trạch gọi tên Bạch Nghệ một cách rành mạch, ánh mắt Bạch Nghệ tức thì sáng rực, còn chưa kịp vui vẻ đã nghe Quý Trạch lạnh nhạt hỏi tiếp: “Sao em biết địa chỉ của anh.”

“Là anh Tương Phàm nói cho em biết.” Dường như sợ Quý Trạch không vui, Bạch Nghệ vừa lí nhí nói vừa liếc trộm vẻ mặt Quý Trạch, tiếc là chẳng bao giờ có thể nhận ra điều gì từ gương mặt Quý Trạch: “Anh ấy nói anh mới đến đây, nhất định sẽ không có ai cùng đón sinh nhật với anh, đúng dịp em đang ở thành phố Z, thế nên muốn đến…”

Bạch Nghệ nâng nâng hộp bánh ga-tô trong tay, nhìn Quý Trạch với vẻ mặt đáng thương.

“Cảm ơn, nhưng mà không cần, anh trước giờ không đón sinh nhật.” Quý Trạch lắc đầu, Quý Ngôn đứng bên cạnh chỉ muốn đập vào đầu Quý Trạch mấy cái cho tỉnh. Vất vả lắm mới có người, còn là đàn em khoá dưới đến chúc mừng sinh nhật, Quý Trạch còn không thích.

“A, vậy thì coi như là quà sinh nhật có được không, anh cứ nhận chiếc bánh ga-tô này đi.” Dường như Bạch Nghệ cũng đã lường trước kết quả sẽ như vậy, cũng không dây dưa gì nhiều, chỉ đưa bánh ga-tô cho Quý Trạch, cẩn thận gặng hỏi.

“Được, cảm ơn.” Quý Trạch trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng giơ tay nhận lấy.

Bạch Nghệ nở nụ cười, hai lúm đồng tiền bên miệng trông vô cùng ngọt ngào. Sau đó, cô lập tức rụt tay lại như sợ Quý Trạch đổi ý: “Em để số di động của mình trong hộp bánh ga-tô, hiện giờ em đang làm y tá trong bệnh viện Đệ Nhị, nếu anh bị ốm thì có thể gọi điện cho em… Đương nhiên không bị ốm là tốt nhất, cũng có thể gọi điện thoại cho em.”

“Em đi nhé.” Bạch Nghệ cười tạm biệt Quý Trạch, đi được hai bước thì lại quay đầu lại, ngại ngùng cười cười, nhìn Quý Trạch vẫn đang cầm bánh đứng trước cửa: “Quên nói với anh. Quý Trạch, sinh nhật vui vẻ.”

“Ừ, cảm ơn em.” Quý Trạch gật đầu, sau đó nhìn Bạch Nghệ rời khỏi. Quý Ngôn bất đắc dĩ đứng bên cạnh, ngoài cảm ơn ra Quý Trạch còn có thể nói gì khác hay không? Quý Ngôn thực sự không hiểu, sao suốt bao nhiêu năm như vậy mà Quý Trạch ngay cả một người bạn gái cũng không mang về cho mình xem. Cho dù hỏi Quý Trạch, Quý Trạch cũng sẽ chỉ đánh trống lảng nói sang vấn đề khác.

Vào nhà, Quý Trạch liền đặt bánh ga-tô xuống cạnh cửa huyền quan (2), sau đó lại ngồi về ghế sô pha.

Một lát sau, chuông cửa lại vang lên, Quý Trạch nhíu mày đi mở cửa. Khi thấy đứng ngoài cửa không phải là Bạch Nghệ mà là nhân viên chuyển phát nhanh, vùng lông mày hơi nhíu mới thả lỏng.

Mà Quý Ngôn đứng sau lưng Quý Trạch đột nhiên nhận ra được điều gì đó, toàn thân đều trở nên cứng ngắc.

“Ngài là Quý Trạch đúng không ạ?” Nhân viên chuyển phát nhanh cầm hàng chuyển phát trong tay, hỏi Quý Trạch.

Quý Trạch gật đầu, nhìn hàng chuyển phát với vẻ mặt hồ nghi.

“Đây là hàng chuyển phát nhanh của ngài, mời ngài ký tên.”

Quý Trạch xác nhận tên ghi trên hàng chuyển phát đúng là tên mình, lập tức ký nhận. Phần địa chỉ người gửi ghi Ngô Kính, thành phố Y. Tay Quý Trạch run rẩy, Ngô Kính là giáo sư chuyên ngành mỹ thuật của Quý Ngôn, vì sao ông ấy lại gửi đồ cho mình.

Quý Trạch lập tức bóc hàng chuyển phát ngay tại cửa, bên trong là một chiếc hộp hình chữ nhật. Quý Trạch mở hộp ra thì thấy một bộ comple mà xám đậm, mà trên cùng còn có một tấm thiệp.

[Quý Trạch, sinh nhật vui vẻ.

— Quý Ngôn]

Con ngươi Quý Trạch chợt co lại, đôi tay run rẩy gần như không nâng được chiếc hộp, nét chữ quen thuộc làm tổn thương đôi mắt Quý Trạch.

Quý Ngôn đứng phía sau, nhìn Quý Trạch với ánh mắt phức tạp. Đây là quà anh phó thác giáo sư Ngô gửi cho Quý Trạch giúp mình.

Trong lòng Quý Ngôn, có một đường phân cách rõ ràng giữa tình yêu và tình thân, chẳng hạn như khi chết, anh nhất định sẽ không để lại bất kỳ thứ gì cho Tần Vị, mà chỉ mong Tần Vị có thể sống hạnh phúc trọn đời bên gia đình.

Nhưng Quý Trạch thì khác, Quý Trạch là em trai anh, một giọt máu đào hơn ao nước lã, anh muốn làm tốt phận sự của một người anh trai, nhưng anh lại không gánh vác được, không thể bầu bạn bên cạnh em trai mình trong những năm tháng ròng rã sau này. Chỉ là trước khi chết, anh vẫn nghĩ có lẽ anh có thể làm thêm điều gì đó, cố gắng làm thêm điều gì đó cho Quý Trạch.

Quý Ngôn không muốn giống mẹ mình, chết đi rồi chỉ để lại cho mình một thế giới trống rỗng. Nếu như có thể, mẹ Quý Ngôn chắc chắn sẽ muốn nhìn Quý Ngôn dần dần trưởng thành, cùng đón sinh nhật hằng năm với Quý Ngôn, cuối cùng nhìn Quý Ngôn thành gia lập nghiệp.

Nhưng bà không làm được, mà Quý Ngôn cũng không làm được.

Khoảng thời gian đó, Quý Ngôn chỉ đi ra ngoài mua quà, anh mua quà sinh nhật của tròn năm mươi năm, vừa khóc vừa lén lút viết năm mươi tấm thiệp, chỉ vì hàng năm sau này có người có thể giúp anh gửi cho Quý Trạch, coi như người anh vô trách nhiệm này có thể bầu bạn bên Quý Trạch một đời.

Nhưng mà hiện tại, Quý Ngôn cảm thấy mình sai rồi.

Anh vốn không nên để lại những thứ này, như vậy sẽ chỉ đâm vào vết thương của Quý Trạch suốt năm này qua năm khác mà thôi.

Quý Trạch buồn bã nhìn quà sinh nhật, yên lặng một hồi lâu mới cười lạnh một tiếng: “Chết cũng đã chết rồi, còn tặng cái này làm gì.”

Thân hình Quý Ngôn run lên, vẻ mặt đau xót, không dám ngẩng đầu nhìn Quý Trạch.

Quý Trạch lạnh lùng vứt hộp comple xuống đất rồi xoay người bỏ đi.

Hộp bị ném xuống đất, lại như đập lên trái tim Quý Ngôn.

Quý Ngôn nhìn quà sinh nhật bị vứt dưới đất, chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, cảm giác đau đớn dần dần lan tràn ở nơi sâu nhất trong tâm hồn, tựa như có thứ gì đó vỡ vụn. Từng câu từng chữ của Quý Trạch chẳng khác nào một thanh kiếm, đâm thủng trái tim Quý Ngôn.

Quý Trạch nói rất đúng, chết cũng đã chết, tặng quà cáp làm gì. Anh làm vậy thì cũng có ích gì? Rõ ràng cảm thấy mình đáng đời, cho dù Quý Trạch vứt hộp quà này vào thùng rác ngay lập tức cũng không quá đáng, nhưng vì sao Quý Ngôn vẫn cảm thấy đau lòng đến vậy?

Quý Trạch ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh xem TV, mà Quý Ngôn thì núp trong góc huyền quan nhìn mặt đất.

Thời gian cứ thế trôi qua, khi Quý Ngôn nhìn về phía đồng hồ treo tường, thời gian đã đến mười một giờ bốn lăm.

Còn mười lăm phút nữa thôi là qua sinh nhật Quý Trạch.

Quý Trạch lại đứng lên, chậm rãi đi về phía huyền quan. Thân hình Quý Ngôn cứng ngắc, nhìn Quý Trạch tiến lại gần.

Đến huyền quan, Quý Trạch lặng lẽ cúi đầu nhìn hộp comple kia. Cậu ta đứng lặng như thế rất lâu, Quý Ngôn không biết rốt cuộc Quý Trạch đang nghĩ gì. Cuối cùng, Quý Trạch vẫn cẩn thận nhặt hộp quà dưới đất lên.

Quý Ngôn sững người, hoảng hốt nhìn bóng lưng Quý Trạch, cuối cùng đứng dậy đi theo.

Quý Trạch trở về phòng ngủ, đặt hộp quà lên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo, thay bộ comple mà Quý Ngôn tặng. Động tác của Quý Trạch rất chậm rất chậm, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, tựa hồ không muốn trang phục có bất kỳ nếp nhăn nào. Cậu ta cẩn thận thay cả bộ comple, sau đó đứng trước gương, cứ thế lặng lẽ nhìn mình trong gương.

Quý Ngôn đứng sau lưng Quý Trạch, vành mắt đỏ lên. Thấy Quý Trạch thay bộ comple mà mình mua, anh vốn nên cảm thấy vui vẻ mới đúng. Lúc mua anh đã cảm thấy Quý Trạch mặc bộ này nhất định sẽ rất hợp, nhưng giờ trông thấy, không hiểu vì sao anh lại không cười nổi.

“Anh, em thích lắm.”

Quý Trạch trong gương chậm rãi cong miệng, sau đó dịu dàng thì thào.

Nước mắt Quý Ngôn tức thì rơi xuống.

Vì sao Quý Trạch còn nhặt quà lên? Vì sao Quý Trạch còn thay? Vì sao còn nói thích…

Quý Ngôn cảm thấy linh hồn mình bị sự dịu dàng vô bờ bến hết lần này đến lần khác của Quý Trạch nghiền nát.

Quý Trạch mặc comple quay trở về huyền quan, sau đó xách hộp bánh ga-tô đến bàn cơm. Mở hộp ngoài ra, bên trong là một chiếc bánh ga-tô trà xanh vuông vắn, bên trên còn cắm một bảng chữ sinh nhật vui vẻ, mà dưới giá đỡ quả nhiên có đè một tờ giấy nhỏ, trên đó viết tên Bạch Nghệ và số điện thoại di động.

Bỏ tờ giấy qua một bên, Quý Trạch cầm lấy nến, cắm từng cây từng cây lên bánh ga-tô. Quý Ngôn lặng lẽ đứng cạnh xem, sau đó đếm từng ngọn từng ngọn nến.

Năm nay chắc hẳn là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của Quý Trạch.

Quý Ngôn đếm đến ngọn nến thứ hai mươi bảy, Quý Trạch cũng đếm đến đó. Quý Trạch hơi dừng tay, nhìn chiếc bánh ga-tô cắm đầy nến một chút, sau đó lại cắm thêm hai chiếc.

Hai mươi chín tuổi… Đó là tuổi của Quý Ngôn.

Nước mắt Quý Ngôn lăn dài, căn bản không dừng lại được. Vì sao đến tận lúc này, Quý Trạch vẫn còn nghĩ đến anh?

Quý Trạch vẫn như trước kia, giọng điệu hát chúc mừng sinh nhật vẫn cứ mãi khô khan bằng phẳng như thế. Cậu ta ngồi một mình trong ngôi nhà đen kịt trống trải, một mình châm nến hát bài hát chúc mừng sinh nhật, một mình thổi tắt tất cả nến, sau đó cứ thế ngây ngốc ngồi một mình trong bóng tối.

Quý Trạch không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc bánh sinh nhật trong bóng tối.

“Anh, em yêu anh.”

Quý Ngôn giật nảy, lập tức mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn về phía Quý Trạch.

Quý Trạch đang nói… yêu anh?

“Anh…” Quý Trạch thì thào, nước mắt bất giác tràn mi.

Mãi đến hiện tại mới có thể nói ra khỏi miệng, mới dũng cảm nói ra lời nói giấu sâu dưới đáy lòng. Cả thế giới đều trống rỗng ảm đạm, chỉ còn lại lời nói run rẩy khàn đặc của Quý Trạch. Nhưng giờ mới nói thì có ích gì, nói thế chứ nói nữa, Quý Ngôn cũng đã chết.

Cậu ta không dám phá hỏng mối quan hệ anh em trong lòng Quý Ngôn, chỉ cố chấp đặt tất cả mọi thứ của Quý Ngôn dưới tầm mắt của mình, thế nên cậu ta vẫn luôn không thể nói ra miệng. Nhưng dù hối hận đến đâu, không cam lòng đến đâu, đau khổ đến nhường nào, từ tận đáy lòng, Quý Trạch vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã có những hồi ức bên Quý Ngôn mà người khác không có.

Rõ ràng là đang khóc, Quý Trạch lại đột nhiên bật cười.

Nước mắt vẫn cứ tràn ra khỏi vành mắt không thể khống chế, Quý Trạch lại cười, không biết là đang vui vì những hồi ức vụn vặt khi đó, hay chỉ đơn thuần là đang cười nhạo mình mà thôi.

“Rõ ràng… em gặp anh trước.” Giọng nói nghẹn ngào, lồng ngực run rẩy, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Nếu như biết trước sẽ có ngày thành ra như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ nắm chặt lấy Quý Ngôn ngay từ đầu, không bao giờ buông tay.

Chỉ là tất cả đều đã muộn.

Ký ức của cậu ta đều vẫn còn đây, nhưng Quý Ngôn lại đã ra đi.

Không bao giờ trở về được nữa.

Quý Ngôn ngơ ngác nhìn Quý Trạch, miệng hơi hé, nước mắt càng ngày càng nhiều. Anh đột nhiên cảm nhận được một nỗi chán chường kéo dài từ trái tim ra khắp các tế bào trên cơ thể, điều duy nhất anh có thể làm chính là ngây ngốc nhìn Quý Trạch.

“Anh, anh yên tâm ngủ đi.” Quý Trạch cầm lấy tấm thiệp mà Quý Ngôn tự tay viết, ánh mắt vừa dịu dàng vừa xót xa. Cậu ta chăm chú nhìn vào tên Quý Ngôn, một giọt nước mắt rơi xuống tấm thiệp, tạo thành một khoảng sẫm đau thương.

“Nhưng kiếp sau, anh nhất định phải chờ em…”