Khí Thiếp Vương Gia

Chương 118: Đẩy nàng vào lòng người khác




Thiên Tình và Lạc Đình Nam cũng không biết Âu Dương Thanh Minh bị làm sao, hắn cư nhiên xưng tại hạ, hắn không phải đều xưng là bổn vương sao? “Vương Gia, ta sẽ rời khỏi nơi này, nhưng Đình Nam phải ở lại bên cạnh Vương Gia, các ngươi phải đánh trận, hắn có thể cứu sống rất nhiều tướng sĩ, mạng người quan trọng nhất!”

” Không!” Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Cô nương là quan trọng nhất!”

Lạc Đình Nam ngẩn ra “Biểu ca, ngươi?”

Âu Dương Thanh Minh cười cười “Ta đã nói, Mạc cô nương là ân nhân của ta, nàng đối với ta mà nói quan trọng hơn, tướng sĩ còn có các đại phu khác cứu chữa, nhưng độc trong người Mạc cô nương thì chỉ có Đình Nam là có thể giải. Quyết định như vậy đi, khi thân thể nàng khôi phục rồi, các ngươi liền rời đi đi!”

Xoay người, ánh mắt Âu Dương Thanh Minh trầm xuống, nhớ tới những ngược đãi mình gây ra cho Thiên Tình, nhớ tới 1 khắc nàng chắn kiếm cho hắn sau khi thay đổi thân phận, máu tươi từ trong người nàng tràn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kia mất đi huyết sắc, tâm hắn trầm xuống, chỉ thấy trong lòng kịch liệt đau đớn “Mạc cô nương, Đình Nam là nam nhân xứng đáng để cùng nắm tay, không nên bỏ qua hắn, hắn là biểu đệ của ta, cô đi theo hắn thì cô chính là đệ muội của ta

” Vương Gia, ngươi?” Nhìn thấy hắn xoay thân đi, Thiên Tình ngây ngốc nhìn về phía Lạc Đình Nam thần sắc đang căng thẳng, hắn để nàng rời đi? Vì sao trong lòng nàng có chút không thoải mái, từ từ, hắn hiểu lầm cái gì rồi?

“Vương Gia, ta và Đình Nam chỉ là bằng hữu!”

Lời giải thích của nàng làm trong lòng lòng hắn đỡ thấy mất mát phần nào, lại xoay mặt sang “Mạc cô nương, cô không thích biểu đệ của ta?”

Thiên Tình mặt đỏ lên, trong lòng bối rối “Đình Nam là tốt nhất, chỉ là, Vương Gia thật sự hiểu lầm rồi, ta và Đình Nam chỉ là bằng hữu, bọn ta như thế nào có thể…”

Càng huống chi nàng không biết mình còn sống được bao lâu, cho dù còn sống, nàng cũng không thể cùng Đình Nam ở cùng 1 chỗ, bởi vì nàng kỳ thật chỉ xem hắn là bằng hữu hoặc là ca ca, chỉ thế mà thôi

Lạc Đình Nam nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không nói 1 tiếng, xoay người rời khỏi doanh trướng!

” A! Đình Nam?!” Thiên Tình muốn đuổi theo nhưng trong lòng lại 1 trận đau đớn, suýt chút nữa lại hộc máu. Nàng dừng lại, thở hổn hển “Vương Gia, mau gọi người đuổi theo hắn!”

“Nghiêm Dịch!” Âu Dương Thanh Minh cao giọng nói “Ngươi đi tìm Đình Nam về đây!”

Nghiêm Dịch lập tức lĩnh mệnh rời đi.

” Mạc cô nương!” Âu Dương Thanh Minh trong lòng bi thán “Hắn thật sự thích cô! Cô quan tâm tới hắn 1 chút đi!”

Trong lòng Thiên Tình đau đớn, cười chua xót, khi nào đến phiên hắn quyết định cuộc sống của nàng? Nàng phải yêu ai thì quan hệ gì đến hắn? chỉ là, tại sao trong lòng lại khổ sở như vậy? Muốn rơi lệ, nàng chật vật xoay người “Vương Gia, ta đi tìm hắn!”

Nàng chua xót xoay người chạy ra, nhưng không đi tìm Lạc Đình Nam mà đi về hướng khác. Gió núi gào thét từ 4 phía, làm nước mắt nàng khô cạn, ngay cả 1 giọt cũng không còn. Hắn để nàng đi cùng với Đình Nam, hắn không nhận ra nàng. Hắn không biết nàng không còn sống được bao lâu nữa, nàng chỉ muốn được nhìn thấy hắn, lúc chết có thể ở lại bên người hắn, chỉ thế mà thôi

Vì sao nàng lại đi tìm Đình Nam, Âu Dương Thanh Minh chẳng những thấy không thoải mái, tựa hồ còn cảm thấy đau lòng và hối hận. Hắn có thế buông tay sao?

Nghiêm Dịch bị Lạc Đình Nam đuổi về, lại đụng phải Thiên Tình đang chạy ra, hắn đành phải tới hỏi Âu Dương Thanh Minh “Vương Gia! Lạc thiếu gia nói hắn muốn ở 1 mình 1 chút, ai cũng đừng quấy rầy hắn. Chỉ là, Lạc cô nương lại đi về 1 hướng khác, thuộc hạ có nên đi tìm nàng trở về không?”

“Cút!” cảm xúc cuồng bạo lại 1 lần nữa ập đến, Âu Dương Thanh Minh gầm nhẹ 1 tiếng, người bên cạnh đưa tay lên giữ lại mới có thể đè nén xuống động tác muốn lao ra tìm nàng

” Vương Gia?” Nghiêm Dịch không biết làm sao, đột nhiên bị mắng, nhất thời thất thần, Âu Dương Thanh Minh dịu xuống, nhẹ giọng nói “Ta đi tìm!”

Ánh mắt âm u như muốn giết người của Âu Dương Thanh Minh làm cho Nghiêm Dịch không khỏi nuốt 1 ngụm nước miếng, vẫn lấy áo khoác phủ thêm cho hắn “Vương Gia, cẩn thận nhiễm lạnh!”

Nghiêm Dịch chỉ phương hướng, Âu Dương Thanh Minh bảo hắn ở lại, hắn tự mình đi tìm, liền nhìn thấy Thiên Tình chạy vội tới bờ vực thẳm ở phía trước, trong mắt hắn hiện lên tia hoảng sợ

“Đừng đi tiếp, phía trước là vực thẳm!” tiếng nói lạnh lẽo của Âu Dương Thanh vang lên, hắn không hiểu chính mình, vốn muốn buông tay để nàng đi tìm hạnh phúc, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về nàng, vẫn cứ đuổi theo

Đi được 1 chút thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc, Thiên Tình đón gió đứng bên vách núi, nước mắt làm ướt nụ cười thống khổ, chua xót trên mặt “Ta không sao, Vương Gia quay về đi”

“Đủ rồi, lại đây!” gió thổi mãnh liệt, thân ảnh yếu ớt của nàng lay động trong gió, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vách núi đen

“Vương Gia, ngươi không cần ra lệnh cho ta, ta sẽ không nghe theo lời ngươi, ta muốn là ai thì sẽ là người ta, ta muốn chết cũng không liên quan tới ngươi, ngươi không cần bức ta!” Xoay người, Thiên Tình ngước mặt nhìn về phía Âu Dương Thanh Minh cách đó không xa trước mắt, thân mình lại nhịn không được mà lùi về phía sau 1 chút, biết rõ hắn hết thảy đều không liên quan đến mình, nhưng vì sao nàng vẫn khó chịu như vậy, nhìn hắn đẩy mình vào lòng kẻ khác, nàng cư nhiên bi ai đến không thể thở nổi, ngay cả tử tâm [ý định muốn chết] cũng có, dù sao nàng cũng không còn sống được mấy ngày nữa, nàng muốn chết, ai cũng không ngăn cản được, không phải sao?

“Đừng lùi lại!” Nhận thấy ánh mắt thống khổ của náng, tia sáng trong mắt Âu Dương Thanh Minh trầm xuống, trong mắt là đau đớn, là phức tạp, là áy náy, là bất đắc dĩ, cũng là bi ai, thân ảnh chợt xẹt qua

” Không……” Nàng đột nhiên làm gián đoạn hắn, hắn không thể tiến lên “Đừng tới đây, không cần lại đây, ngươi còn tới đây, ta sẽ nhảy xuống!”

Âu Dương Thanh Minh đứng tại chỗ, thần sắc phức tạp “Đừng như vậy, mau lại đây, ta sẽ không bức cô nương, cô nương muốn thế nào thì cứ thế đó, phía sau là vực thẳm, cô nương có biết không? Nghe lời ta, lại đây!”

Thanh âm của hắn trầm thấp mà cẩn thận, ẩn hàm nỗi đau sâu sắc nhất. Biết rõ nàng là Thiên Tình nhưng lại không thể nhận, sợ rằng chính mình sẽ không thể buông tay

” Vương Gia, hôm nay cho dù ta nhảy xuống vực thẳm này thì cũng không liên quan đến ngươi!” gió từng đợt rít gào, Thiên Tình thống khổ gầm nhẹ, trên mặt không che giấu được nỗi đau và bất đắc dĩ. Nàng vì sao cái gì cũng không đạt được? Vì sao số mệnh lại khổ như vậy? Vì sao những người thân bên cạnh đều tổn thương nàng?

Âu Dương Thanh Minh đau lòng khuyên ngăn nàng “Ta đã nói là sẽ không bức cô nương, cô nương không thích Đình Nam cũng không sao, không ai bức cô nương cả, nghe lời, nhanh lại đây!”